Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 27: Tán tu phiên chợ (length: 8722)

"Dật ca nhi, chúng ta có phải hay không tìm nhầm địa phương nha." Cao Vân nhỏ giọng thấp giọng hỏi nói.
"Đồ đần! Đừng nói chuyện." Giang Tiểu Ngư vì không bị bại lộ, chỉ là nhẹ nhàng cho Cao Vân một quyền vào đầu, đồng dạng đè thấp thanh âm.
Kỳ thật không trách Cao Vân hoài nghi, mà là bọn hắn chờ đợi thời gian thực sự hơi dài, nhìn lên trên trời treo cao mặt trăng, Lâm Dật không khỏi cũng có chút hoài nghi chính mình.
Nhìn xem chậm chạp không có người tới, Lâm Dật quyết định tiến vào rừng rậm điều tra một phen.
Thế là ba người bay lên cao trên ngọn cây, thi triển khinh thân phi hành pháp diễn sinh pháp thuật —— Khinh Thân Thuật, bọn hắn tại từng cây từng cây trên ngọn cây thoăn thoắt.
Thi triển khinh thân pháp, ba người nhảy vọt hạ lạc trong nháy mắt như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng rơi vào trên nhánh cây, không phát ra một tia thanh âm.
Bọn hắn đứng rất cao, khi đến gần chỗ rừng sâu lúc, rất nhanh liền phát hiện một chỗ đất trống rất rõ ràng.
Lâm Dật nhìn kỹ, chỗ đất trống kia, không ngờ có rất nhiều người đang bày bán ở đó.
Còn có mấy người, từ hướng khác mà Lâm Dật và những người kia tiến vào rừng rậm, đang hướng phiên chợ đi tới.
Thấy vậy, Lâm Dật thở dài một hơi, hắn sớm nên nghĩ tới, bọn hắn tiến vào phương hướng là Du Thủy huyện phương hướng, là có khả năng gặp người, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, bọn hắn khẳng định sẽ từ phương hướng khác tiến vào.
Lâm Dật cảm thấy thầm nghĩ: "Còn tốt đã tới, không có ở bên kia ngốc chờ, nếu không thật chỉ có thể cho muỗi ăn."
Vì đã thấy phiên chợ, Lâm Dật liền để hai bọn họ trên cây này chờ đợi. Nơi này vị trí tầm mắt rất tốt, có thể rõ ràng mà quan sát được tình huống phía dưới, mà người ở phía dưới lại vì lá cây che chắn, khó mà phát hiện ra bọn hắn.
Sắp xếp xong cho Cao Vân cùng Giang Tiểu Ngư xong, Lâm Dật lượn quanh một vòng tròn lớn, từ trên cây rừng bên kia hạ xuống, biến trở về đại hán râu quai nón. Về sau tùy tiện biến ra một khối vải đen, che cản mặt lại.
Kỳ thật Lâm Dật ngoại hình vốn dĩ không phải thật, lại che chắn một tầng tựa hồ có hơi thừa thãi, nhưng nhìn thấy trong phiên chợ mọi người đều cẩn thận từng li từng tí che giấu thân phận, hắn quyết định tốt hơn là theo đại đa số, tùy tiện dùng một tấm vải che mặt một chút, để tránh gây ra chú ý không cần thiết.
Lâm Dật tiến vào phiên chợ, đầu tiên đập vào mắt là từng dãy quầy hàng dựng tạm. Trung tâm phiên chợ là một bãi đất trống hình tròn, nơi này tụ tập phần lớn người. Những người kia đang thấp giọng trò chuyện, trao đổi tin tức cùng vật phẩm riêng của mình.
Mà trước gian hàng, thì tốp năm tốp ba người ở kia chọn lựa, Lâm Dật có chút kỳ quái, đây không phải giao dịch hội nghị sao? Sao tất cả mọi người lại không chọn đồ mà lại tụ tập ở trung tâm nói chuyện?
Hắn không để ý đến những người kia, đầu tiên là tiến về quầy hàng, xem xét đều đang bán cái gì.
Lâm Dật không có người khác chỉ điểm, đối rất nhiều thông tin đều không rõ ràng, có nhiều thứ, dù cho đặt trước mặt hắn, hắn đều có thể không biết, vì thế, hắn hướng hệ thống cầu nguyện, thêm vào cho bảng một công năng giám định. Việc này bỏ ra một điểm hệ thống.
Hệ thống giải thích, cái này giám định chỉ có thể phán đoán vật phẩm đơn giản, vật phẩm cao cấp có khả năng không thể giám định, dù vậy, Lâm Dật cũng cảm thấy chức năng này vẫn đáng tiền.
Hắn ném một giám định qua đối với vật phẩm trên quầy hàng, khóe miệng Lâm Dật giật một cái.
Chủy thủ sắt (tàn phá) Thanh Mộc Kiếm (hàng nhái) hắc thiết đao (thứ phẩm). . . .
Hắn nhanh chóng đem vật phẩm trên quầy hàng tất cả đều giám định một lần, kết quả cơ bản giống nhau, cơ hồ không có một món đồ nào tốt.
Hỏi thăm một chút, Lâm Dật hiểu ra được, tới phiên chợ này đều là tán tu.
Chính là những kẻ không có tông môn truyền thừa, lại ngoài ý muốn có được chút cơ duyên, bước vào tu tiên.
Bọn họ thường có tư chất tu tiên không tốt, lại chậm trễ trên con đường tu tiên, còn không có tài nguyên tu luyện, toàn bộ việc tu hành còn phải dựa vào chính mình.
Bởi vậy, bọn họ muốn tăng cao tu vi cực kì khó khăn, có thể cả đời cũng không thể đạt đến Trúc Cơ kỳ. Những người tu luyện ở chợ phiên này, đa số còn dừng lại ở Luyện Khí kỳ.
Điều này khác hoàn toàn so với suy nghĩ ban đầu của Lâm Dật, phiên chợ trong tưởng tượng của hắn hẳn phải là cao thủ tụ tập, pháp bảo đầy rẫy, các loại Linh Bảo trân quý, pháp khí và công pháp tu luyện có thể thấy khắp nơi.
Nhưng mà, cái hắn nhìn thấy lại là một đám người đáng thương, những kẻ có thực lực khó mà nâng cao, thứ họ bán lại là các vật phẩm rách rưới khai quật được từ mồ mả hoặc trong hang động. Những thứ này không những phẩm tướng không tốt mà giá trị cũng khiến người nghi ngờ.
Đến đây dự định gặp chút việc đời, Lâm Dật cảm thấy có chút thất vọng.
Nhưng hắn vẫn quyết định lẫn vào đám người ở trung tâm, nghe ngóng nhiều sự tình trong Tu Tiên Giới, biết đâu có thể tìm được một ít tin tức có giá trị.
Tại trung tâm phiên chợ, âm thanh của Tô Hữu thu hút sự chú ý của mọi người: "Chư vị đồng tu, ta nghe nói Kim Huyền môn gần đây muốn tuyển chọn môn nhân, không biết có vị đồng tu nào nguyện ý cùng đi?"
Mọi người không ai trả lời ngay, nhưng một lão giả bên cạnh Tô Hữu lại lên tiếng: "Tô huynh, ngươi còn trẻ đã đạt tới Luyện Khí tầng năm, tư chất tu tiên coi như không tệ, có lẽ có thể đến Kim Huyền môn thử một lần."
Giọng nói của lão giả này rất tang thương, hiển nhiên đã trải qua không ít năm tháng. Lâm Dật đoán rằng ông ta hẳn là một tu sĩ lớn tuổi.
"Phí lão, không thể nói như vậy." Tô Hữu đáp lời, "Ta thấy các vị đồng tu đều nên đi thử một lần. Nếu có thể vào Kim Huyền môn, chúng ta cũng không cần tự mình vất vả tìm tài nguyên tu luyện."
Hai người tuy ẩn giấu mặt nhưng từ cuộc đối thoại có thể nghe ra, họ quen biết nhau.
Lời của Tô Hữu khiến những người xung quanh cũng bắt đầu lung lay ý định, tự hỏi có nên thử tham gia Kim Huyền môn hay không.
Nhưng mà, một giọng nói hùng hậu vang lên: "Hừ! Ngây thơ. Những tông môn tu tiên kia đều là tồn tại ở trên cao, làm sao bọn họ lại coi trọng những tán tu vô tư chất như chúng ta? Dù có thể may mắn vào tông môn cũng chỉ là tạp dịch đệ tử, cả đời bị trói buộc trong tông môn, không có được chút tài nguyên tu luyện nào, cuối cùng chết trong tông môn mà thôi.
Thà cứ như hiện tại, dù trải qua gian nan nhưng cũng không đến mức không có chút tài nguyên nào!"
Lời này như một gáo nước lạnh dội tắt hy vọng của mọi người. Mọi người xung quanh nghe xong, suy nghĩ vốn muốn gia nhập Kim Huyền môn đều tan biến.
Tô Hữu đối mặt phản bác cũng không tức giận, hắn rất tự tin vào tư chất tu luyện của mình. Dù còn trẻ, chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng nhờ vào những tài nguyên ít ỏi, hắn đã tu luyện đến Luyện Khí tầng năm. So với những tu sĩ năm sáu mươi tuổi mà vẫn còn ở Luyện Khí sáu bảy tầng thì không nghi ngờ gì, đây là một lợi thế lớn.
Như Phí lão vừa mới lên tiếng, đã hơn bảy mươi tuổi mà chỉ vừa tu luyện tới Luyện Khí tám tầng mà thôi.
Vì bọn họ không muốn cùng mình đi Kim Huyền môn, vậy hắn cũng không khuyên nữa.
Trong khoảnh khắc bầu không khí ở phiên chợ trầm mặc.
Có lẽ vì thời gian ước định đã đến, hoặc là nhiệt tình giao dịch đã biến mất, mọi người bắt đầu dần dần tản đi.
Lâm Dật vẫn dự định đi dạo một chút các quầy hàng khác, xem có thể nhặt được chỗ tốt như trong truyền thuyết không.
Cùng lúc đó, Tô Hữu đã quyết định chuẩn bị để tham gia Kim Huyền môn, hắn cáo từ Phí lão rồi một mình rời phiên chợ. Phí lão cũng chậm rãi rời đi hướng Du Thủy huyện, nhưng ông ta không để ý, phía sau mình lặng lẽ có người đi theo.
Người này chính là người lúc trước phản bác Tô Hữu.
Người này tên là Chu Hằng, gần ba mươi tuổi, thực lực đã đạt đến Luyện Khí bảy tầng, tư chất không kém Tô Hữu bao nhiêu.
Nhưng chính vì tư chất như vậy khiến hắn rất kháng cự việc vào tông môn.
Việc Chu Hằng kháng cự không phải vô căn cứ. Trước đây, hắn cũng tự cao tự đại nghĩ tư chất của mình cao ngất, việc muốn gia nhập tông môn quá dễ, nhưng kết quả lại bị cự tuyệt thẳng thừng, thậm chí bị vũ nhục nói "Tư chất rác rưởi như vậy cũng muốn gia nhập tông môn tu tiên" ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận