Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 57: Xúc phạm luật pháp? (length: 8215)

Chu Lan Tâm nhìn xem trước mặt gã đàn ông cồng kềnh, sắc mặt âm trầm.
Ánh mắt nhìn chăm chú Tào Khắc, nhẹ nhàng nói ra: "Nói ra ý đồ đến của ngươi."
Tào Khắc tùy ý đặt chén trà xuống, sau đó, hắn ra hiệu Lưu Thiết một chút.
Lưu Thiết tạm thời buông Mai Hương đang bị nắm chặt ra, cũng cho nàng một cái hung dữ liếc mắt, ra hiệu nàng không nên chạy loạn.
Mai Hương biết hắn là một vị võ giả, cũng không dám tùy ý động đậy.
Lưu Thiết thấy nàng an phận, liền từ trên người móc ra một tờ giấy, cất bước đi về phía trước, liền muốn đưa tới trong tay Chu Lan Tâm.
Chu Lan Tâm chỉ là nhìn lướt qua, cũng không tiếp nhận, mà là trầm giọng mở miệng nói: "Vị khách nhân này, có việc mời trực tiếp nói rõ, tại hạ không biết chữ."
Lưu Thiết nghe nói lời này, đưa tới tay cứng đờ, sau lại tức giận ném tờ giấy trong tay xuống đất.
Tào huyện lệnh cũng sững sờ, sau đó khóe miệng giật giật.
Thực ra Chu Lan Tâm đúng là không biết chữ, ở thế giới này nữ tử muốn biết chữ, thật quá khó khăn, rất nhiều tư thục cùng thư viện cũng không muốn nhận nữ học sinh.
Mà nữ tử kinh doanh sự nghiệp, nếu không biết chữ, sẽ rất thiệt thòi, còn Chu Lan Tâm có thể kinh doanh Phong Nhã lâu nhiều năm, kỳ thật cũng là sau khi chịu thiệt rất nhiều mới nhờ vậy, chỉ nhận biết rải rác mấy chữ mà thôi.
Mà vừa vặn, Chu Lan Tâm đảo qua tờ giấy kia, từ phía trên thấy được ba chữ 'Quyền kinh doanh'. Chu Lan Tâm từng trải nhiều năm, sao lại không biết mục đích thực sự của người trước mắt.
Tuyệt đối không thể giao quyền kinh doanh Phong Nhã lâu cho những người khác!
Không thì các cô nương số khổ ở đây, chắc chắn sẽ bị ăn sạch, không có kết cục tốt!
Bởi vậy nàng không tiếp tờ giấy, chính là đã ẩn ý cho thấy, muốn Phong Nhã lâu là tuyệt đối không thể!
Nhưng các nàng đều là những người phụ nữ yếu đuối, người quen biết lợi hại nhất cũng chỉ là trưởng trấn Mã Toàn, nhưng hôm nay Mã Toàn bên kia lại lặng yên không một tiếng động, khiến mặt Chu Lan Tâm trầm xuống như nước.
Chu Lan Tâm không biết chữ, để Tào Khắc nhìn nàng càng thêm khinh thị.
Đã như vậy, Tào Khắc cảm thấy, cũng không cần thương lượng quá nhiều, đối phó các nàng chẳng phải dễ như trở bàn tay.
Thế là hắn ra hiệu Lưu Thiết một chút, liền đứng lên, dự định muốn đi.
Lưu Thiết tiếp thu chỉ thị của Tào huyện lệnh, đi thẳng đến chỗ Mai Hương không dám động đậy, liền muốn lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Mai Hương kinh hãi kêu lên, mở miệng gọi Chu mụ mụ cứu nàng.
Chu Lan Tâm thấy bọn hắn quyết tâm muốn dẫn Mai Hương đi, lửa giận trong lòng bốc lên, giọng của nàng mang theo oán hận không cách nào kiềm chế: "Buông Mai Hương ra! Các ngươi đây là công nhiên chà đạp luật pháp Đại Minh!"
Tào Khắc đối với điều này chỉ cười khẩy, khiêu khích đáp lại: "Ồ? Chẳng phải các ngươi là làm cái này sao. Ta thế nhưng là trả tiền, đâu có phạm luật pháp?"
Thực ra Tào Khắc rõ ràng có thể trong tình huống không người, cưỡng ép ép buộc Chu Lan Tâm để nàng khuất phục.
Nhưng hắn thích cái kiểu từng bước ép người ta vào đường cùng này, thích tận hưởng quá trình đó.
Nhưng mà, hắn cũng là người sĩ diện, trước mặt bao người, hắn cũng không tiện trực tiếp nói rõ, để nàng giao Phong Nhã lâu.
Cho nên hắn liền định mỗi ngày từ nơi này mang đi một cô nương, bồi mình qua đêm vui đùa, coi đó là thẻ đánh bạc, đến khi Chu Lan Tâm khuất phục thì thôi.
Dù sao mình cũng đưa ngân lượng, cho dù là luật pháp cũng không làm gì được mình!
Nơi này quy định về loại hình kinh doanh rất mơ hồ, mở Phong Nhã lâu kiểu này, ta nói ngươi là kỹ nữ quán thì chính là kỹ nữ quán!
Về phần xuất thủ đánh người, Tào Khắc càng không sợ, bởi vì động tay không phải là bản thân hắn.
Chu Lan Tâm trong lòng biết người này chắc chắn quyết tâm muốn dẫn Mai Hương đi, bây giờ bất luận ngôn ngữ gì cũng không thể để hắn buông tha Mai Hương.
Nàng lo lắng vạn phần, không khỏi nghĩ muốn xông lên tìm cách cứu viện.
Lưu Thiết thấy thân thể nàng hơi động, liền đoán ra ý nghĩ của nàng, thế là hắn một chưởng bổ vào bàn khách, tức thì, một góc bàn khách gãy lìa ra.
Nhắc nhở nàng, mình là một võ giả!
Chu Lan Tâm thấy vậy mặt trắng bệch, trong lòng tràn đầy bất lực và phẫn hận: "Giá như! Giá như các nàng có một vị võ giả thì tốt! Nhưng võ giả này khó tìm, sao lại đến nơi hẻo lánh này."
Mai Hương thấy tình hình này, cũng biết không cách nào thay đổi, trực tiếp lệ vũ hoa lê khóc khuyên Chu mụ mụ, đừng làm chuyện điên rồ, sau đó rưng rưng chuẩn bị theo Tào Khắc cùng Lưu Thiết rời đi.
Lúc này, một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, giọng thanh lãnh cũng theo đó truyền đến: "Thả Mai Hương ra, ta đi với các ngươi."
Người đến chính là Tô Hoa Tế.
Mai Hương nghe thấy Hoa Tế tỷ tỷ muốn thay thế mình, trong lòng đau thắt lại, ngày thường Hoa Tế tỷ tỷ đối đãi mình như chị em ruột, sao có thể để nàng nhảy vào hố lửa!
Nàng vội hô hào, không cần nàng làm vậy.
Còn Tô Hoa Tế lại có vẻ kiên định lạ thường, nàng nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu Mai Hương không cần lo lắng, sau đó nhìn về phía Tào Khắc nói ra: "Ta nói, buông nàng ra, ta đi với các ngươi."
Tào huyện lệnh thấy Tô Hoa Tế dung mạo phong thái yểu điệu, so với người hắn định mang đi, chỉ có hơn chứ không kém.
Hơn nữa còn tự mình đưa tới cửa, nào có lý nào không đồng ý.
Thế là liền vui vẻ đồng ý.
Lưu Thiết buông Mai Hương ra.
Bị buông ra, Mai Hương hai mắt đẫm lệ mông lung chạy đến bên cạnh Hoa Tế tỷ tỷ, nước mắt như trân châu đứt đoạn, không ngừng lăn xuống. Nàng ôm chặt lấy tay áo Tô Hoa Tế, ra sức lắc đầu.
Hoa Tế cùng Mai Hương ôm lấy nhau, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi, rồi ghé tai nói nhỏ: "Không cần lo lắng, Mai Hương, ta không sao, ta đi rồi, ngươi đi một chuyến đến Thanh Thạch thôn, đến sau thôn gọi tên Chu tiên sinh, đến lúc đó hắn sẽ xuất hiện, cũng chỉ có hắn mới có thể giúp chúng ta."
Mai Hương nghe xong liền lau nước mắt, gương mặt trở nên tán loạn.
Tào Khắc đã để ý đến Hoa Tế tỷ tỷ, không thể thay đổi sự tình, hiện tại nàng chỉ có thể nghe Hoa Tế tỷ tỷ, đi tìm Chu tiên sinh.
Sau khi nhìn Tô Hoa Tế cùng Tào Khắc rời đi, Mai Hương lập tức rời Phong Nhã lâu, hướng về Thanh Thạch thôn chạy đi.
Dù cho hiện tại vẫn là ban đêm, có rất nhiều bất tiện, nàng cũng muốn đi tìm Chu tiên sinh.
Lúc này, lòng nóng như lửa đốt Mai Hương cũng không để ý rằng, Chu tiên sinh bất quá chỉ là một thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt. Đối mặt với một võ giả có thực lực cường đại kia, hắn có thể làm gì chứ?
Nàng chỉ là trong thời khắc nguy nan, nắm lấy tất cả khả năng có được để cứu mạng.
Thanh Thạch thôn, Lâm Dật và Chu Kính Văn sau khi nghe xong, liền bảo Mai Hương ở lại trong thôn chờ, và đáp ứng sẽ đi cứu Tô Hoa Tế.
Mai Hương cũng muốn đi theo, nhưng Chu Kính Văn nói nàng cả đêm đều đuổi đường, thể lực không tốt, nếu đi ngược lại có thể làm chậm trễ việc cứu viện.
Mai Hương nghe thấy có đạo lý, liền đồng ý trước cứ ở lại trong thôn.
Lâm Dật để Trịnh thôn trưởng sắp xếp cẩn thận cho Mai Hương.
Bọn họ liền lập tức trở về tông môn, ngồi lên chim sẻ bay về Thiển Tỉnh trấn.
Hơn nữa Lâm Dật còn nghe nói có một võ giả, không biết thực lực hắn ra sao, Lâm Dật cẩn thận lấy Ngưng Hàn Băng Tinh tạm thời từ Hàn Băng Trận ra. Đồng thời còn mang theo hai người mạnh nhất, trừ Lâm Dật, đó là Giang Tiểu Ngư và Cao Vân.
Ba người cùng Chu Kính Văn nhanh chóng đến Thiển Tỉnh trấn.
Đám người bay thẳng đến thị trấn, không hề dừng lại, mà là sau khi đến ngõ hẻm sau Phong Nhã lâu, mới khôi phục hình dạng.
Lúc này ngoài Chu Kính Văn, ba người Lâm Dật đều đã biến thành người trưởng thành.
Bây giờ người ở Phong Nhã lâu đã đi hết, rất yên tĩnh, bốn người đi vào trong lầu, chỉ thấy bàn ghế tán loạn, và một mảnh vỡ của bàn khách rơi trên sàn nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận