Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 56: Lấy ra đi (length: 8507)

Lúc này, Mai Hương bị Lưu Thiết thô lỗ kéo đến trước mặt Tào huyện lệnh, nàng cảm thấy mình bị ánh mắt tham lam của hắn từ trên xuống dưới đánh giá.
Tào Khắc nhìn tư thái Mai Hương, Tào Khắc hài lòng nhẹ gật đầu, trên mặt thịt mỡ cũng theo đó run lên một cái.
"Không tệ, không tệ, mặc dù đồ ăn ở chỗ này khó nuốt, nhưng là nữ nhân ở đây vẫn có mấy phần tư sắc." Hắn vừa nói vừa chỉ hướng Mai Hương, cong lên một nụ cười tà nói.
"Ngươi đêm nay theo ta đi, số tiền này chính là của ngươi."
Nói, Tào Khắc từ trong ngực móc ra một lượng bạc, ném ở trên bàn.
Sắc mặt Mai Hương trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong nội tâm nàng minh bạch, người này nhất định là đến gây chuyện.
Cho dù là tìm những cô gái giang hồ trong ngõ nhỏ tĩnh mịch, cũng không chỉ cái giá tiền này, chớ nói chi là, các nàng chỉ là một thanh quán, người tới nơi này đều biết, các cô nương Phong Nhã lâu chỉ bán nghệ không bán thân.
Ý niệm đến đây, Mai Hương lộ ra vẻ cầu khẩn, nàng nhẹ giọng nói: "Vị khách quan kia, nữ tử Phong Nhã lâu chỉ dùng tài nghệ đãi khách. Nếu khách quan thật ưu ái Mai Hương, vậy Mai Hương có thể vì khách quan dâng lên một khúc múa."
Nhưng mà, Tào Khắc Huyện lệnh chỉ là ngồi ở đó, nhìn Mai Hương cười cười không nói gì.
Lúc này, Lưu Thiết ở bên cạnh không kiên nhẫn quát: "Dài dòng cái gì, đại nhân có thể coi trọng ngươi, là phúc phận của ngươi. Đêm nay ngoan ngoãn cùng đại nhân đi, đảm bảo ngươi hắc hắc. . ."
Lưu Thiết nhất thời nghĩ đến chỗ hưng phấn, bắt đầu cười hắc hắc.
Nhưng lúc này, những khách nhân khác vây xem không làm, bọn họ đang thưởng thức Mai Hương cô nương khiêu vũ trên đài vui, ai ngờ lại bị người một tay lôi xuống.
Nhao nhao khuyên nhủ nơi đây là phong nhã chi địa, không muốn thô bỉ như vậy.
Cũng còn muốn thả Mai Hương cô nương ra, nhao nhao lên tiếng vì nàng giải vây.
Nhưng Lưu Thiết đối với mấy thanh âm này ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ nắm chặt Mai Hương.
Đúng lúc này, một vị khách nhân tính tình ngay thẳng lòng đầy căm phẫn xông lên phía trước, ý đồ kéo tay Lưu Thiết đang gấp nắm lấy Mai Hương.
'Bành' một tiếng, người kia liền bị Lưu Thiết đánh bay ra ngoài, trùng điệp rơi xuống đất, che ngực, lập tức một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài.
Mọi người vây xem mắt thấy Lưu Thiết chỉ dựa vào một tay nhẹ nhàng một kích, liền đem người đánh bay ra ngoài, bỗng cảm thấy không ổn, người này không phải người bình thường, tuyệt đối là một võ giả.
Võ giả trong mắt người bình thường đã được xem là cao thủ tuyệt thế, ai còn dám mạo hiểm chạm vào hắn.
Mặc dù đám người sẽ không tới gần gây sự với người võ giả kia, nhưng vẫn có thể dùng ngòi bút làm vũ khí.
Nói Lưu Thiết trước mặt mọi người đánh người, còn bức bách nữ tử làm kỹ nữ, những hành vi này không thể nghi ngờ xúc phạm pháp luật vương triều, đám người nhao nhao la hét muốn đi báo quan.
Nhưng đây chỉ là một thị trấn, nơi này lớn nhất là trưởng trấn, cũng không có phủ nha loại cơ cấu, muốn báo quan cần phải đến trong huyện.
Đường sá xa xôi không nói, việc này nếu như chờ báo quan trở về, thì món ăn cũng đã nguội.
Hơn nữa người kia Tào Khắc lại là Huyện lệnh Du Thủy huyện, bọn họ báo quan thì có thể báo đi đâu.
Đối với đám người ồn ào náo động, Tào huyện lệnh chỉ cười lạnh, liếc cái người hô hào báo quan to nhất một cái.
Người kia lập tức bị ánh mắt lạnh như băng của hắn giật nảy mình, tranh thủ thời gian lùi về sau đám người, rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Còn bọn tỷ muội Phong Nhã lâu, đã sớm lúc Mai Hương bị kéo xuống đài vui, liền vội vàng đi tìm mụ mụ Phong Nhã lâu là Chu Lan Tâm.
Chu Lan Tâm bỗng cảm thấy không ổn, thế là tranh thủ thời gian phái ra một người, đi tìm trưởng trấn Thiển Tỉnh trấn là Mã Toàn.
Chu Lan Tâm có thể kinh doanh Phong Nhã lâu nhiều năm, hiểu rõ đạo sinh tồn.
Nàng đã sớm đạt thành hiệp nghị với trưởng trấn, nếu muốn bảo toàn Phong Nhã lâu, Chu Tâm Lan sẽ phải đưa cho Mã trấn trưởng năm thành lợi nhuận Phong Nhã lâu!
Mã trấn trưởng mới có thể ra mặt giải quyết đám côn đồ lưu manh mà Phong Nhã lâu thường gặp phải.
Hôm nay, Mã trấn trưởng bên kia nhưng vẫn không có động tĩnh.
Đối mặt tình huống khách nhân bị đánh thương, Chu Lan Tâm biết nàng nhất định phải tự mình ra mặt ổn định cục diện.
Nàng đầu tiên sắp xếp người đưa khách nhân bị thương đến y quán, sau đó mới trực diện Tào Khắc.
Tào Khắc thong thả thưởng trà, ánh mắt rơi trên người Chu Lan Tâm trước mặt. Dù năm tháng đã lưu lại dấu vết trên mặt nàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được giữa lông mày, dung mạo của nàng khi còn trẻ chắc hẳn cũng hoa nhường nguyệt thẹn.
Nhất thời Tào Khắc cảm thấy Chu Lan Tâm này vẫn còn phong vận.
Việc Tào Khắc lệnh Lưu Thiết khống chế Mai Hương mà không lập tức rời đi, dĩ nhiên chính là đang chờ vị này xuất hiện.
Hắn tới đây dĩ nhiên không phải hoàn toàn vì sắc dục.
Mà là vì Phong Nhã lâu!
Chu Lan Tâm thấy người này không nói lời nào, cũng không rời đi, tự nhiên chính hợp ý mình, vậy nàng cũng không nói gì, chỉ để kéo dài thời gian chờ trưởng trấn Mã Toàn đến.
Nhất thời khung cảnh rơi vào trầm mặc.
Tào Khắc nheo mắt, nhìn rõ dụng ý của Chu Lan Tâm.
Hắn nhấp ngụm trà, đặt chén nước xuống, ngẩng đầu khinh miệt nhìn nàng, mở miệng nói: "Người của các ngươi sẽ không đến đâu."
Chu Lan Tâm nghe xong, cảm thấy trầm xuống.
Mà Tào Khắc sau khi nói xong, theo bản năng nhìn ống tay áo của Lưu Thiết, nơi đó dính một chút vết máu.
Thời gian quay trở lại mấy canh giờ trước đó.
Mã phủ, nhà Mã trấn trưởng.
Mã Toàn đối diện với Tào Khắc mặc thường phục, khúm núm, cười xòa: "Đại nhân, sao ngài còn tự mình đến, tiểu nhân chưa thể nghênh đón từ xa, xin đại nhân thứ tội."
Sau đó, trong giọng nói Tào đại nhân mang theo vài phần ngẫm nghĩ, nói: "Mã Toàn, lời ngươi nói nghe giống như ta không nên đến vậy."
Lời này của Tào Khắc vừa ra, thời tiết vốn đang khô nóng, nhưng cũng làm lưng Mã Toàn toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Hắn hốt hoảng lau trán, giải thích: "Không, không có, tiểu nhân sao dám."
Tào Khắc nghe xong, lại cười lạnh: "Ha! Ngươi còn có gì không dám."
Trong lòng Mã Toàn đột nhiên dâng lên một cỗ bất an, thấp thỏm nói: "Đại nhân, chuyện này bắt đầu từ đâu vậy ạ."
Tào Khắc hừ lạnh: "Mã Toàn, ta cũng không vòng vo với ngươi, ngươi sao chép Tri Xuân hương mỗi năm lợi nhuận vì sao chậm chạp không thấy tăng."
Mã Toàn lập tức hoảng loạn, ấp úng, không nói nên lời.
Cuối cùng cũng chỉ nói ra: "Đại nhân! Lợi nhuận ở trong đó tiểu nhân một chút cũng không tham ô, mỗi giao dịch đều ghi chép lại trong sổ sách! Xin đại nhân minh xét."
Trong lòng Mã Toàn vẫn còn một tia may mắn, cho rằng Tào Khắc đối với sự việc Phong Nhã lâu hoàn toàn không biết gì cả, thế là vội vàng giải thích.
Tào Khắc thấy Mã Toàn vẫn còn giãy giụa, thản nhiên nói: "Mã Toàn à Mã Toàn, vốn chỉ muốn ngươi nói ra tình hình thực tế, ta còn có thể chuyện cũ bỏ qua, ngươi cho rằng ta thật sự không biết gì về Phong Nhã lâu sao?"
"Đại nhân! Đại nhân! Ta sai rồi, ta thật sự sai, ngài tha cho ta lần này, lần sau ta không dám nữa!" Mã Toàn ý thức được sự việc đã bại lộ, lập tức quỳ xuống đất bắt đầu khổ sở cầu xin.
"Ồ? Ngươi thật có tâm hối cải sao?"
"Đương nhiên! Đại nhân, ngài tin ta, từ nay về sau, ta định sẽ không có lòng dạ khác!" Mã Toàn quỳ trên mặt đất phát thề, còn khai hết tất cả chuyện giao dịch với Phong Nhã lâu.
"Thôi, vậy thì tin ngươi một lần vậy." Tào Khắc giống như thật sự bị hắn cảm động, cho hắn một cơ hội, sau đó, hắn lại nói: "Vậy ngươi lấy hết những lợi nhuận ngươi có được từ Phong Nhã lâu những năm nay ra đi!"
Mã Toàn nghe xong, chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, bất quá, để có lại được sự tin tưởng của đại nhân, hắn cũng chỉ có thể dẫn Tào Khắc đi đến nơi cất giữ bạc.
Nơi này vắng vẻ, nếu như không có Mã Toàn dẫn đường, muốn tìm thấy thật đúng là tốn không ít sức lực.
Khi Mã Toàn lấy chìa khóa ra, mở kho tàng ra, thấy bên trong chất đầy ngân lượng.
Hắn chỉ cảm thấy đau lòng, không phải về tinh thần mà là về thể xác!
Chỉ thấy sau lưng Mã Toàn, tay của Lưu Thiết cắm xuyên qua.
Trái tim tràn ra máu, nhiễm vào ống tay áo của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận