Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 148: Trị liệu pháp thuật (length: 8363)

Kỳ thật Lâm Dật ở mai rùa này bên trong cũng không chỉ lĩnh ngộ được ba cái pháp thuật, mà là bốn cái.
Chỉ bất quá cái thứ tư pháp thuật là biến thủy pháp, pháp thuật này Lâm Dật cũng sớm đã lĩnh ngộ qua.
Có chỗ lặp lại.
Nói cách khác sử dụng cái mai rùa này, có thể phóng xuất ra dòng nước.
Mà trong đó thủy pháp tăng phúc, chính là Ngưng Hàn Băng Tinh loại bảo vật này có năng lực cơ bản nhất.
Giảm xuống pháp lực tiêu hao, tăng cường uy lực của pháp thuật nguyên tố.
Thủy pháp tăng phúc này, chính là dùng để tăng cường pháp thuật hệ Thủy.
Mà Linh Uẩn thuật (Thủy thuộc tính) pháp thuật này, chính là nguyên nhân linh khí ẩn chứa bên trong dòng suối nhỏ.
Nó có thể ngưng tụ linh khí trong nước, hoặc là vật chất khác có thủy nguyên tố.
Lâm Dật chú ý tới trên bảng hệ thống có đánh dấu Thủy thuộc tính ở sau Linh Uẩn thuật.
Hắn có chút suy nghĩ, không biết có phải hay không còn có Linh Uẩn thuật thuộc tính khác.
Về phần cái cuối cùng là Tịnh Hóa thuật, hiệu quả của nó là có thể tịnh hóa tạp chất trong nước, làm nước trở nên càng thêm tinh khiết.
Lâm Dật phải hoàn thành món đồ kia chính là căn cứ năng lực Linh Khê Quy Giáp này mà tới.
Hắn muốn luyện chế một cái pháp khí linh tuyền.
Dùng pháp khí này sản xuất nước linh tuyền liên tục không ngừng, để tưới tiêu cho việc trồng trọt trong không gian Trung Thổ.
Thế là Lâm Dật liền chọn lựa một ít vật liệu luyện khí, luyện chế được một cái suối phun.
Ban đầu hắn là muốn dùng Linh Khê Quy Giáp để luyện chế, nhìn mai rùa này liền biết cực kỳ hiếm có, nếu như dùng nó luyện chế ra pháp khí tuyệt đối sẽ hiệu quả cường lực.
Mà lại năng lực trên Linh Khê Quy Giáp này, đã được Lâm Dật phân tích xong.
Đồng thời mai rùa này còn có thể tiếp tục sản xuất.
Dùng một cái hẳn là không vấn đề gì.
Nhưng là khi Lâm Dật chuẩn bị biến hóa mai rùa thì cảm giác được khí vận tông môn bắt đầu sóng gió nổi lên.
Lâm Dật không nghĩ tới mai rùa này vậy mà hao tổn khí vận đến vậy!
Để không ảnh hưởng đến sự vận hành của Tứ Tượng trận, hắn liền không lấy mai rùa này.
Thế là, hắn chỉ có thể sử dụng vật liệu thông thường để luyện chế.
Sau khi luyện chế ra suối phun, Lâm Dật giao cho nó Đạo Dẫn thuật, Biến Thủy pháp, Linh Uẩn thuật (Thủy thuộc tính), Tịnh Hóa thuật bốn pháp thuật.
Việc dung hợp pháp ấn rất thuận lợi.
Rất nhanh pháp khí này đã được luyện chế thành công.
Kỳ thật, Lâm Dật là có thể đổi Biến Thủy pháp thành pháp thuật biến nước linh tuyền trực tiếp.
Bất quá vẫn là vì nước linh tuyền sẽ tiêu hao khí vận hơn so với nước bình thường, nên mới dùng Biến Thủy pháp.
Lâm Dật không trực tiếp mang pháp khí suối phun này vào trong tranh trồng trọt.
Mà là đặt nó ở quảng trường tông môn.
Bởi vì hắn phát hiện nước linh tuyền này có công dụng rộng khắp, rất nhiều chỗ đều có thể dùng tới.
Nó không chỉ có thể uống trực tiếp để tăng cường thân thể, mà còn có thể dùng để nấu cơm, tắm rửa, luyện đan, luyện khí, chế tác mực nước thuốc màu ở mọi nơi cần nước.
Đồng thời nước linh tuyền này vô luận dùng ở đâu, đều chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Từ khi tông môn có suối phun này, đám người uống nước nấu cơm hay tắm rửa đều không thể rời khỏi nó.
Nước linh tuyền trong suối phun uống vào không chỉ có vị ngọt thanh mát, hơn nữa còn cho người ta cảm giác gột rửa tinh thần.
Đồng thời sau khi uống, tiến độ tu luyện cũng tăng nhanh hơn một chút.
Về phần dùng để tắm rửa đa số là mẫu thân bối, trong lúc vô tình các nàng phát hiện tắm bằng nước linh tuyền này sẽ làm làn da trở nên trắng nõn bóng loáng hơn.
Từ đó đã trở nên không thể ngăn cản.
Thật ra sau khi tu luyện, da dẻ của các nàng đã sớm khác với trước đây.
Vốn mỗi người tay đều thô ráp, đã bắt đầu trở nên tinh tế tỉ mỉ.
Nhưng là nếu có thể đẹp hơn, các nàng đương nhiên sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào, dù cho hiệu quả chỉ mang lại chút ít tác dụng.
Bây giờ cái suối phun này, đám người thường xuyên sẽ sử dụng.
Mà mang nó vào trong không gian trồng trọt sẽ rất phiền phức.
Thế là Lâm Dật chỉ có thể lại luyện chế một cái suối phun đặt vào trong tranh, dùng để thuận tiện cho việc tưới tiêu.
Hắn tin tưởng có nước linh tuyền tẩm bổ này, một mẻ lúa nước này, chất lượng lại còn tốt hơn so với năm ngoái!
Hết thảy đều đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ còn thiếu ươm giống rồi trồng.
Bất quá lúc này những người ở lại Lăng Vân tông đều không quản lý ruộng đồng.
Cho nên không có nhiều kinh nghiệm về việc này.
Để tránh làm hỏng, vẫn là đợi người chuyên nghiệp đến trồng thì hơn.
Lúc này, lão gia tử đang chăm sóc lâm viên thì hắt xì hơi một cái.
Lâm lão gia tử dùng ngón tay lau lau mũi, rồi tiếp tục đảo đất trong vườn rau.
… Cùng lúc đó, Diệp Hạc Vân trong lúc cùng mọi người xây dựng không gian trồng trọt, cũng không quên nghiên cứu luyện chế đan dược.
Lấy kiến thức y thuật của nàng làm cơ sở, rất nhanh nàng đã luyện chế ra không ít đan dược.
Bất quá đa số đan dược đều là nàng phục chế lại dựa trên những đan dược Lâm Dật cho nàng.
Sau khi phân tích những đan dược này, nàng đã biết rõ thành phần thảo dược bên trong cùng các cách phối trộn.
Chỉ cần tìm được thảo dược tương ứng là có thể luyện chế.
Giống như Tích Cốc đan, Chỉ Huyết đan, Sinh Cốt đan, Sinh Cơ đan đều bị nàng luyện chế ra được.
Mặc dù dược hiệu của những đan dược này tốt hơn mấy lần so với thuốc trong y quán kia.
Nhưng cũng không thoát khỏi phạm trù phàm phẩm.
Diệp Hạc Vân trước đó đã từng thấy quá trình Nhân Sâm búp bê chữa bệnh cho Đại Hoàng.
Chỉ là một sợi râu Nhân Sâm không lớn mà đã có thể giúp chân sau Đại Hoàng khôi phục như lúc ban đầu.
Diệp Hạc Vân mỗi lần nhớ tới, đều sẽ cảm thấy kinh dị.
Đây quả thực là thần dược mà mỗi một vị y sư đều hằng mong ước.
Nếu như có thể có được một sợi râu của nó để nghiên cứu một chút thì tốt.
Bất quá dù sao Nhân Sâm búp bê vẫn là sư huynh của mình, nàng cũng thực sự không có ý định đánh chủ ý đến nó.
Diệp Hạc Vân tuy thích nghiên cứu đan dược và đan phương.
Nhưng mỗi lần luyện đan nàng đều sẽ cảm thấy phiền phức.
Mà trước mắt tông môn chỉ có mình nàng biết luyện đan.
Nếu môn nhân bị thương, vậy chỉ có thể đến chỗ nàng lấy đan dược.
Lúc này, nàng đột nhiên thông suốt.
Mặc dù những người khác trong tông môn học về y thuật khá tốn sức, nhưng họ lại học pháp thuật không khó a.
Nếu có pháp thuật hiệu quả tương tự với đan dược, vậy chỉ cần vung tay một cái, sau này nàng chẳng phải là không cần luyện đan nữa sao.
Nghĩ vậy, nàng liền bắt đầu nghiên cứu.
Bất quá việc này cần một số lượng lớn đối tượng thí nghiệm.
Diệp Hạc Vân đành phải tìm đến Lâm Dật.
“Ngươi cần một lượng lớn thương binh? Vì cái gì?” Lâm Dật sờ cằm, nghe Diệp Hạc Vân nói đến yêu cầu thì rất nghi hoặc.
Lập tức Diệp Hạc Vân liền nói cho Lâm Dật suy nghĩ của mình một lần.
Lâm Dật nghe xong thì cảm thấy rất hứng thú.
Trước đây bản thân hắn cũng muốn khai phá một ít pháp thuật trị liệu vết thương.
Nhưng để trị liệu vết thương, cần phải rất quen thuộc với cơ thể người.
Thực lực hiện tại của hắn thì việc phân tích thi thể vẫn được, nhưng việc phân tích sinh vật sống thì vẫn còn một nấc thang.
Hắn từng cho những vết thương trên thi thể biến hóa ra một số bộ phận cơ thịt.
Nhưng cũng chỉ là làm cho thi thể trở nên hoàn chỉnh hơn một chút, cũng không có phát ra âm thanh nhắc nhở hệ thống lĩnh ngộ pháp thuật.
Hắn biết, cách thức này không phải là trị liệu.
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không nản lòng, hắn lại cho những vết thương của sinh vật sống tiến hành biến hóa.
Kết quả, hệ thống cũng không có đề kỳ.
Lâm Dật khi đó đã rất nghi hoặc, rõ ràng vết thương đã khép lại, vì sao lại không có nhắc nhở về việc lĩnh ngộ pháp thuật.
Sau khi kiểm tra, tìm tòi, tưởng tượng.
Hắn dần dần có chút hiểu ra, cách trị liệu kia giống như là dùng chỉ khâu đơn giản thô bạo.
Hoặc tạo ra những bộ phận cơ thịt lại giống như là một khối thịt chết, không có hoạt tính…
Bạn cần đăng nhập để bình luận