Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 95: Đánh mặt Charles tiên sinh (length: 7693)
Nếu như Tô An có thể tự mình sửa xong thì tốt nhất, như vậy bọn họ đã không phải chịu sự kiềm chế từ người nước ngoài này nữa.
Rõ ràng đây là máy móc từ nước D bỏ ra một số tiền lớn mua về, kết quả bên kia lại sắp xếp người đến còn giở trò “sư tử ngoạm”, đòi phí sửa chữa cao ngất ngưởng.
Tô An thao tác một hồi, trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Cuối cùng, sau khi vặn xong linh kiện cuối cùng, Tô An nói với xưởng trưởng Bành: "Xong rồi, cái máy này đã sửa xong, các ông giờ có thể kiểm tra thử xem, còn vấn đề gì không."
Nghe Tô An nói vậy, xưởng trưởng Bành lập tức cho người đi thí nghiệm.
Sau khi thí nghiệm xong, xưởng trưởng Bành kích động nhìn Tô An: "Đồng chí Tiểu Tô, cô thật sự quá giỏi, cái máy này sửa xong rồi, thực sự sửa xong rồi.
Không ngờ cô lại có thiên phú về máy móc cao đến vậy!
Tôi đã từng mời thợ giỏi từ nước D đến xem máy này, nhưng họ đều bảo là không sửa được. Nếu không, chúng tôi cũng đâu phải để cho kỹ sư máy móc nước D đến đây xử lý."
Tô An thấy xưởng trưởng Bành nhìn mình với ánh mắt sùng bái đầy kích động thì cười đáp: "Xưởng trưởng Bành quá khen, tôi chỉ là tình cờ hiểu tiếng nước D, cộng thêm có xem qua một vài sách về cơ khí của họ nên mới sửa được thôi.
Lần này cũng coi như gặp may, đúng thứ mình biết.
Đổi sang máy móc của nước khác thì chưa chắc tôi đã sửa được đâu."
Xưởng trưởng Bành thấy Tô An đã sửa được một máy, liền dẫn cô đến xem các máy khác đang cần sửa.
Tô An cũng kiểm tra qua, và nói mình sửa được.
Mất gần hết buổi sáng, Tô An cuối cùng đã sửa xong toàn bộ những máy móc có vấn đề.
Lúc đầu, ông Charles muốn chờ xem cô nàng Trung Quốc ngạo mạn này bẽ mặt, ai ngờ chẳng những không thấy Tô An bẽ mặt, mà ngược lại chính ông ta bị vả mặt.
Ông ta định dùng mấy máy móc hư này để kiểm soát những người Trung Quốc này, nhưng giờ máy móc đã được Tô An sửa xong, kế hoạch của Charles đương nhiên thất bại.
Xưởng trưởng Bành thấy máy móc trong xưởng đều đã được Tô An sửa xong thì vô cùng kích động.
Lần này nếu không có Tô An, xưởng máy móc của họ thực sự đã bị người nước ngoài này nắm thóp.
Nếu như chấp nhận những yêu cầu vô lý của Charles, nhà máy của họ sẽ bị tổn thất không ít.
Lúc này không cần đến sự giúp đỡ của Charles nữa, nên xưởng trưởng Bành không còn nể nang Charles, thái độ của ông trở nên gay gắt hơn rất nhiều, không còn khúm núm khách sáo như lúc đầu nữa.
Dù sao ban đầu xưởng trưởng Bành hạ mình trước Charles, tỏ vẻ yếu kém, là vì mong Charles sửa được những máy móc này.
Giờ không cần Charles sửa những cái máy này nữa, vậy thì ông ta còn cần gì phải nâng cái gã người nước ngoài thối tha này chứ?
Nghĩ đến những gì ông Charles đã làm, xưởng trưởng Bành lạnh lùng nhìn Charles nói: "Ông Charles, lần này ông đến giúp xưởng chúng tôi sửa máy móc, vốn là công việc của công ty bán máy móc các ông.
Nhưng sau khi ông đến, ông không làm tốt công việc của mình, còn ức hiếp chúng tôi đưa ra những yêu cầu quá đáng.
Tôi sẽ báo cáo hành vi của ông lên tổng bộ của các ông, để ông phải chịu trừng phạt."
Tô An nghe thấy xưởng trưởng Bành nói mà cảm thấy hả dạ vô cùng.
Gã người nước ngoài này quá đáng như vậy, không có chút trách nhiệm hay giới hạn cuối cùng nào, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho gã được chứ?
Nhất định phải báo cáo!
Hẳn là bên tổng bộ của ông ta cũng sẽ không cho phép kỹ sư của mình hành xử không có điểm dừng như vậy.
Tô An dịch lại những lời xưởng trưởng Bành cho Charles nghe.
Quả nhiên, Charles nghe xưởng trưởng Bành nói xong, sắc mặt thay đổi.
Trước khi đến Trung Quốc, Charles đã từng nghe đồng nghiệp của mình nói rằng người Trung Quốc dễ bị nắm thóp, bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện báo cáo sự việc thế này.
Ai ngờ sau khi đến Trung Quốc, mọi chuyện hoàn toàn không giống như đồng nghiệp của hắn nói.
Người Trung Quốc nào dễ bị bắt nạt chứ?
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng Tô An thôi, đây chắc chắn là người phụ nữ đáng sợ nhất mà Charles từng gặp trong đời.
Nếu chuyện này thực sự bị báo cáo lên công ty, có lẽ công việc của Charles sẽ bị mất.
Lúc này, trái lại Charles lại phải cầu xin xưởng trưởng Bành, xin lỗi xưởng trưởng Bành và Tô An, để họ đừng chấp nhặt những sai sót của ông ta.
Xưởng trưởng Bành nhìn gã người lúc nào cũng cao ngạo, vậy mà giờ lại phải khép nép cầu xin mình, ngay lập tức ông ta cảm thấy hả hê.
Mấy gã người nước ngoài chẳng phải lúc nào cũng cho mình là giỏi sao?
Thì ra cũng có lúc phải từ bỏ tư thái đấy thôi.
Nhưng mà lần này Charles làm chuyện quá đáng thật, xưởng trưởng Bành cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho Charles như vậy, nhất định phải báo cáo gã ta, nếu không thì sau này còn làm khó những người khác.
Sau khi chuyện sửa chữa máy móc được giải quyết xong, xưởng trưởng Bành đối đãi với Tô An vô cùng khách khí.
Lần này xưởng máy móc của họ không cần phải chịu sự khinh miệt của người nước ngoài, may mắn là nhờ có Tô An.
Sau này nếu những máy móc nhập khẩu từ nước D này có vấn đề gì thì có lẽ sẽ lại phải phiền đến Tô An sửa chữa.
Cho nên, thái độ của xưởng trưởng Bành đối với Tô An vô cùng nhiệt tình, dù sao sau này vẫn còn cần nhờ đến cô mà.
"Đồng chí Tiểu Tô, bận rộn cả buổi sáng rồi, cô cũng vất vả rồi, đi thôi, chú mời cô đến nhà ăn dùng bữa."
Tô An lúc này cũng thực sự đói bụng, thấy xưởng trưởng Bành nói vậy, đương nhiên cô cũng không từ chối: "Vâng."
Xưởng trưởng Bành đưa Tô An đến nhà ăn. Xưởng máy móc lúc này đang là một "đại gia" của thành phố, so với đãi ngộ của các nhà máy trong thành phố, thì nhà máy này được xem là thuộc loại tương đối tốt.
Xí nghiệp làm ăn hiệu quả và lợi nhuận tốt thì đồ ăn của nhà ăn cung cấp cũng sẽ tốt hơn.
Sau khi xưởng trưởng Bành dẫn Tô An đến nhà ăn, ông không đi lấy đồ ăn ngay, mà chào hỏi một tiếng với đầu bếp của nhà ăn, dặn đầu bếp chuẩn bị riêng một vài món xào nhỏ.
Bởi vì món xào riêng sẽ có hương vị tốt hơn những món trong nồi lớn, mà những món trong nồi lớn thì hầu như không có mỡ.
Về cơ bản, chỉ khi có khách quan trọng đến xưởng máy móc thì họ mới cho sắp xếp làm món xào riêng như thế này.
Giờ đây Tô An trong mắt xưởng trưởng Bành chính là một vị khách quan trọng bậc nhất.
Đầu bếp trưởng của nhà ăn thấy là yêu cầu của xưởng trưởng Bành thì liền sốt sắng chuẩn bị.
Nguyên liệu nấu ăn nào ngon thì ông đều cố gắng lấy ra để chế biến.
Chẳng mấy chốc, đầu bếp trưởng đã làm xong mấy món ăn thơm ngào ngạt.
Đầu bếp trưởng đã làm món thịt kho tàu mà mình làm giỏi nhất cho Tô An, món thịt kho tàu béo ngậy, đậm màu, nhìn thôi đã muốn ăn.
Ngoài ra còn có một đĩa thịt bò xào rau cải, một món cá sôi, một món lòng gà xào.
Món rau cũng xào mấy món, lại thêm một phần canh bí đao sườn.
Cơm thì có cơm trắng và bánh bao trắng.
Tô An nhìn cả bàn đầy ắp thức ăn, cô cảm thấy rất muốn ăn.
Mấy món này trông ngon đấy, đoán chừng hương vị cũng sẽ không kém.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, xưởng trưởng Bành gọi Tô An: "Đồng chí Tiểu Tô, chắc giờ cô đói rồi phải không? Mau ăn thử tay nghề của đầu bếp nhà ăn xem thế nào.
Trước đây đầu bếp trưởng này còn được chúng ta đào từ nhà hàng quốc doanh về đấy, tay nghề rất khá.
Nếu cô thích ăn thì cứ ăn nhiều vào, không đủ thì chú lại bảo đầu bếp làm."
Xưởng trưởng Bành chỉ khách khí nói vậy thôi, chứ cái bàn lớn này đồ ăn thế này, ông ta cảm thấy là chắc chắn đủ rồi, Tô An dù sao cũng chỉ là một đồng chí nữ thôi, có thể ăn được bao nhiêu chứ?...
Rõ ràng đây là máy móc từ nước D bỏ ra một số tiền lớn mua về, kết quả bên kia lại sắp xếp người đến còn giở trò “sư tử ngoạm”, đòi phí sửa chữa cao ngất ngưởng.
Tô An thao tác một hồi, trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Cuối cùng, sau khi vặn xong linh kiện cuối cùng, Tô An nói với xưởng trưởng Bành: "Xong rồi, cái máy này đã sửa xong, các ông giờ có thể kiểm tra thử xem, còn vấn đề gì không."
Nghe Tô An nói vậy, xưởng trưởng Bành lập tức cho người đi thí nghiệm.
Sau khi thí nghiệm xong, xưởng trưởng Bành kích động nhìn Tô An: "Đồng chí Tiểu Tô, cô thật sự quá giỏi, cái máy này sửa xong rồi, thực sự sửa xong rồi.
Không ngờ cô lại có thiên phú về máy móc cao đến vậy!
Tôi đã từng mời thợ giỏi từ nước D đến xem máy này, nhưng họ đều bảo là không sửa được. Nếu không, chúng tôi cũng đâu phải để cho kỹ sư máy móc nước D đến đây xử lý."
Tô An thấy xưởng trưởng Bành nhìn mình với ánh mắt sùng bái đầy kích động thì cười đáp: "Xưởng trưởng Bành quá khen, tôi chỉ là tình cờ hiểu tiếng nước D, cộng thêm có xem qua một vài sách về cơ khí của họ nên mới sửa được thôi.
Lần này cũng coi như gặp may, đúng thứ mình biết.
Đổi sang máy móc của nước khác thì chưa chắc tôi đã sửa được đâu."
Xưởng trưởng Bành thấy Tô An đã sửa được một máy, liền dẫn cô đến xem các máy khác đang cần sửa.
Tô An cũng kiểm tra qua, và nói mình sửa được.
Mất gần hết buổi sáng, Tô An cuối cùng đã sửa xong toàn bộ những máy móc có vấn đề.
Lúc đầu, ông Charles muốn chờ xem cô nàng Trung Quốc ngạo mạn này bẽ mặt, ai ngờ chẳng những không thấy Tô An bẽ mặt, mà ngược lại chính ông ta bị vả mặt.
Ông ta định dùng mấy máy móc hư này để kiểm soát những người Trung Quốc này, nhưng giờ máy móc đã được Tô An sửa xong, kế hoạch của Charles đương nhiên thất bại.
Xưởng trưởng Bành thấy máy móc trong xưởng đều đã được Tô An sửa xong thì vô cùng kích động.
Lần này nếu không có Tô An, xưởng máy móc của họ thực sự đã bị người nước ngoài này nắm thóp.
Nếu như chấp nhận những yêu cầu vô lý của Charles, nhà máy của họ sẽ bị tổn thất không ít.
Lúc này không cần đến sự giúp đỡ của Charles nữa, nên xưởng trưởng Bành không còn nể nang Charles, thái độ của ông trở nên gay gắt hơn rất nhiều, không còn khúm núm khách sáo như lúc đầu nữa.
Dù sao ban đầu xưởng trưởng Bành hạ mình trước Charles, tỏ vẻ yếu kém, là vì mong Charles sửa được những máy móc này.
Giờ không cần Charles sửa những cái máy này nữa, vậy thì ông ta còn cần gì phải nâng cái gã người nước ngoài thối tha này chứ?
Nghĩ đến những gì ông Charles đã làm, xưởng trưởng Bành lạnh lùng nhìn Charles nói: "Ông Charles, lần này ông đến giúp xưởng chúng tôi sửa máy móc, vốn là công việc của công ty bán máy móc các ông.
Nhưng sau khi ông đến, ông không làm tốt công việc của mình, còn ức hiếp chúng tôi đưa ra những yêu cầu quá đáng.
Tôi sẽ báo cáo hành vi của ông lên tổng bộ của các ông, để ông phải chịu trừng phạt."
Tô An nghe thấy xưởng trưởng Bành nói mà cảm thấy hả dạ vô cùng.
Gã người nước ngoài này quá đáng như vậy, không có chút trách nhiệm hay giới hạn cuối cùng nào, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho gã được chứ?
Nhất định phải báo cáo!
Hẳn là bên tổng bộ của ông ta cũng sẽ không cho phép kỹ sư của mình hành xử không có điểm dừng như vậy.
Tô An dịch lại những lời xưởng trưởng Bành cho Charles nghe.
Quả nhiên, Charles nghe xưởng trưởng Bành nói xong, sắc mặt thay đổi.
Trước khi đến Trung Quốc, Charles đã từng nghe đồng nghiệp của mình nói rằng người Trung Quốc dễ bị nắm thóp, bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện báo cáo sự việc thế này.
Ai ngờ sau khi đến Trung Quốc, mọi chuyện hoàn toàn không giống như đồng nghiệp của hắn nói.
Người Trung Quốc nào dễ bị bắt nạt chứ?
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng Tô An thôi, đây chắc chắn là người phụ nữ đáng sợ nhất mà Charles từng gặp trong đời.
Nếu chuyện này thực sự bị báo cáo lên công ty, có lẽ công việc của Charles sẽ bị mất.
Lúc này, trái lại Charles lại phải cầu xin xưởng trưởng Bành, xin lỗi xưởng trưởng Bành và Tô An, để họ đừng chấp nhặt những sai sót của ông ta.
Xưởng trưởng Bành nhìn gã người lúc nào cũng cao ngạo, vậy mà giờ lại phải khép nép cầu xin mình, ngay lập tức ông ta cảm thấy hả hê.
Mấy gã người nước ngoài chẳng phải lúc nào cũng cho mình là giỏi sao?
Thì ra cũng có lúc phải từ bỏ tư thái đấy thôi.
Nhưng mà lần này Charles làm chuyện quá đáng thật, xưởng trưởng Bành cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho Charles như vậy, nhất định phải báo cáo gã ta, nếu không thì sau này còn làm khó những người khác.
Sau khi chuyện sửa chữa máy móc được giải quyết xong, xưởng trưởng Bành đối đãi với Tô An vô cùng khách khí.
Lần này xưởng máy móc của họ không cần phải chịu sự khinh miệt của người nước ngoài, may mắn là nhờ có Tô An.
Sau này nếu những máy móc nhập khẩu từ nước D này có vấn đề gì thì có lẽ sẽ lại phải phiền đến Tô An sửa chữa.
Cho nên, thái độ của xưởng trưởng Bành đối với Tô An vô cùng nhiệt tình, dù sao sau này vẫn còn cần nhờ đến cô mà.
"Đồng chí Tiểu Tô, bận rộn cả buổi sáng rồi, cô cũng vất vả rồi, đi thôi, chú mời cô đến nhà ăn dùng bữa."
Tô An lúc này cũng thực sự đói bụng, thấy xưởng trưởng Bành nói vậy, đương nhiên cô cũng không từ chối: "Vâng."
Xưởng trưởng Bành đưa Tô An đến nhà ăn. Xưởng máy móc lúc này đang là một "đại gia" của thành phố, so với đãi ngộ của các nhà máy trong thành phố, thì nhà máy này được xem là thuộc loại tương đối tốt.
Xí nghiệp làm ăn hiệu quả và lợi nhuận tốt thì đồ ăn của nhà ăn cung cấp cũng sẽ tốt hơn.
Sau khi xưởng trưởng Bành dẫn Tô An đến nhà ăn, ông không đi lấy đồ ăn ngay, mà chào hỏi một tiếng với đầu bếp của nhà ăn, dặn đầu bếp chuẩn bị riêng một vài món xào nhỏ.
Bởi vì món xào riêng sẽ có hương vị tốt hơn những món trong nồi lớn, mà những món trong nồi lớn thì hầu như không có mỡ.
Về cơ bản, chỉ khi có khách quan trọng đến xưởng máy móc thì họ mới cho sắp xếp làm món xào riêng như thế này.
Giờ đây Tô An trong mắt xưởng trưởng Bành chính là một vị khách quan trọng bậc nhất.
Đầu bếp trưởng của nhà ăn thấy là yêu cầu của xưởng trưởng Bành thì liền sốt sắng chuẩn bị.
Nguyên liệu nấu ăn nào ngon thì ông đều cố gắng lấy ra để chế biến.
Chẳng mấy chốc, đầu bếp trưởng đã làm xong mấy món ăn thơm ngào ngạt.
Đầu bếp trưởng đã làm món thịt kho tàu mà mình làm giỏi nhất cho Tô An, món thịt kho tàu béo ngậy, đậm màu, nhìn thôi đã muốn ăn.
Ngoài ra còn có một đĩa thịt bò xào rau cải, một món cá sôi, một món lòng gà xào.
Món rau cũng xào mấy món, lại thêm một phần canh bí đao sườn.
Cơm thì có cơm trắng và bánh bao trắng.
Tô An nhìn cả bàn đầy ắp thức ăn, cô cảm thấy rất muốn ăn.
Mấy món này trông ngon đấy, đoán chừng hương vị cũng sẽ không kém.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, xưởng trưởng Bành gọi Tô An: "Đồng chí Tiểu Tô, chắc giờ cô đói rồi phải không? Mau ăn thử tay nghề của đầu bếp nhà ăn xem thế nào.
Trước đây đầu bếp trưởng này còn được chúng ta đào từ nhà hàng quốc doanh về đấy, tay nghề rất khá.
Nếu cô thích ăn thì cứ ăn nhiều vào, không đủ thì chú lại bảo đầu bếp làm."
Xưởng trưởng Bành chỉ khách khí nói vậy thôi, chứ cái bàn lớn này đồ ăn thế này, ông ta cảm thấy là chắc chắn đủ rồi, Tô An dù sao cũng chỉ là một đồng chí nữ thôi, có thể ăn được bao nhiêu chứ?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận