Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 14: Mua gia cụ (length: 7870)
Lâm Ngạo Đông vội nói, "Khách sáo quá, đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn cả, giữa chúng ta nên giúp đỡ nhau, sau này còn có gì khó khăn cứ đến tìm chúng ta mấy người thanh niên trí thức già này."
Tô An sau khi hỏi thăm được địa điểm, liền kéo Tôn Hân Hân cùng nhau ra ngoài.
Về phần Vương Chiêu Đệ, nàng cũng không muốn mang theo người phụ nữ này.
Chờ rời khỏi điểm thanh niên trí thức, trên đường, Tô An nói với Tôn Hân Hân, "Hân Hân, tình hình điểm thanh niên trí thức ngươi cũng thấy rồi đấy, hoàn cảnh không tốt, ăn uống cũng chẳng ra gì. Đến lúc đó ta muốn xây nhà rồi dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ thanh tịnh hơn, ăn gì cũng không cần giấu giếm."
Tôn Hân Hân cũng có cùng suy nghĩ với Tô An, chỉ không ngờ là còn có thể tự mình xây nhà.
Nàng kinh ngạc hỏi Tô An, "Chúng ta có thể ra ngoài xây nhà sao? Đội trưởng có cho chúng ta xây không?"
"Chắc không sao đâu, chỉ cần mình bỏ tiền ra, lại giải quyết được vấn đề chỗ ở cho điểm thanh niên trí thức, ta nghĩ đội trưởng chắc là không có gì để phản đối."
Tôn Hân Hân nghe Tô An nói vậy thì có chút kích động, "An An, vậy đến lúc đó tớ và cậu cùng nhau xây nhà nhé, vậy tiền chúng ta góp như nào?"
Tô An đưa ra đề nghị, chuyện xây nhà cô ấy sẽ tự mình lo là được rồi.
Đợi khi xây xong, Tôn Hân Hân có thể dọn đến ở chung.
Tôn Hân Hân nhíu mày lại, "An An, vậy chẳng phải tớ sẽ chiếm tiện nghi của cậu à?"
Tô An giải thích, "Bây giờ chúng ta là bạn bè, mấy chuyện nhỏ này không cần phải để ý.
Thân phận của cậu nhạy cảm, nếu cậu bỏ tiền xây nhà, e là Vương Chiêu Đệ kia lại vin vào thân phận của cậu mà làm ầm ĩ lên. Cho nên cậu cứ nên kín đáo một chút thì hơn, như vậy có thể tránh được không ít phiền phức."
Tôn Hân Hân lập tức hiểu ra ý đồ của Tô An, là đang suy nghĩ cho cô. So với người bình thường, cô là con nhà tư bản, thân phận quả thực có chút nhạy cảm.
Nhưng Tôn Hân Hân lại không muốn chiếm tiện nghi của Tô An, liền đề nghị, "An An, hay là thế này, đến lúc xây nhà tiền chúng ta mỗi người chịu một nửa, nhưng trên danh nghĩa vẫn nói là do cậu lo hết, cậu thấy thế nào?"
Tô An cũng không có ý kiến gì, biết cô bé này không muốn chiếm tiện nghi của mình.
Hai người nói xong chuyện này thì cùng nhau đi đến nhà bác Mạnh.
Nhìn thấy hai cô thanh niên trí thức mới tới, bác gái Mạnh khen cả hai dáng dấp xinh xắn.
Đội sản xuất không phải chưa từng có thanh niên trí thức nữ tới, nhưng chưa từng có ai đẹp như Tô An và Tôn Hân Hân.
Bác gái đã có thể nghĩ đến việc, quay đầu đám tiểu tử trong đội sản xuất khẳng định sẽ bị hai cô thanh niên trí thức mới đến này làm cho mê muội đảo điên cho mà xem.
Tô An nói thẳng với bác trai Mạnh mục đích bọn họ đến đây, là muốn mua chiếu rơm.
Nhà bác trai Mạnh có khá nhiều, thấy bọn họ cần, liền mang hai cái chiếu rơm ra.
"Bác Mạnh, chiếu rơm này bao nhiêu tiền ạ?"
Bác trai Mạnh cảm thấy đồ này chẳng đáng giá bao nhiêu, nên chỉ lấy hai hào tượng trưng thôi.
Tô An và Tôn Hân Hân đều cảm thấy giá quá rẻ, người ở đây thật là quá chất phác.
Hai người mua chiếu rơm xong, liền trực tiếp đến nhà thợ mộc Trương Hữu Lương.
Nhà thợ mộc Trương trong đội sản xuất được coi là có điều kiện tốt, bởi vì ông ấy có nghề, bình thường có thể làm đồ dùng trong nhà kiếm tiền, con trai của Trương Hữu Lương bây giờ cũng đã học được cách làm đồ gỗ rồi.
Nhà khác đều là nhà xây bằng gạch mộc, còn nhà ông Trương thì đã có một nửa là nhà gạch ngói.
Nhìn thấy hai cô bé lạ mặt mới tới, Trương Hữu Lương đã đoán ra tám phần là thanh niên trí thức mới đến.
"Các cô đến mua đồ dùng trong nhà à?"
Trương Hữu Lương thấy có người đến, liền chủ động hỏi.
Hai người gật đầu, "Dạ đúng, bác Trương, chúng cháu muốn mua tủ quần áo."
Trương Hữu Lương bảo hai người đến nhà ông ấy tự chọn.
Nhà ông có tủ quần áo thành phẩm, đương nhiên nếu không ưng thì có thể đặt làm.
Tô An và Tôn Hân Hân đều thấy mua một cái tủ quần áo dùng tạm là được rồi, cũng không cần quá tốt. Mua đồ thành phẩm sẽ bớt việc, mua về là dùng được luôn. Nếu như đặt làm thì rất phiền phức, ít nhất cũng phải chờ mấy ngày mới có. Bọn họ hôm nay mang không ít đồ đạc, cũng không thể để dưới đất được.
Cuối cùng Tô An và Tôn Hân Hân mỗi người mua một chiếc tủ quần áo.
Tủ quần áo không lớn, nhưng đủ chỗ để đồ cho một người.
Giá tủ không đắt, tính cả tiền vật liệu gỗ vào cũng chỉ có ba đồng, Tô An và Tôn Hân Hân đều thấy quá hời.
Sau khi trả tiền, Trương Hữu Lương nói với hai người, "Hai cô thanh niên trí thức nhỏ tuổi chắc là không vác nổi tủ quần áo đâu, lát nữa bác cho người mang qua cho."
Tô An khoát tay nói, "Không cần đâu bác Trương, cháu tự mình vác được."
Tô An vừa nói liền trực tiếp vác lên tủ quần áo.
Biết Tôn Hân Hân sức yếu, nên Tô An vác luôn cả tủ của nàng lên cùng.
Một cái trên vai, tủ quần áo ít nhất nặng hơn mười cân, nhưng Tô An lại khiêng mà cứ như đi bộ nhẹ nhàng.
Trương Hữu Lương nhìn dáng vẻ này, trực tiếp há hốc mồm.
Trời ơi đất hỡi, sao con bé này lại có nhiều sức mạnh vậy?
Cho dù là một người đàn ông khỏe mạnh, cũng không thể vác một lúc hai cái tủ quần áo được.
Tôn Hân Hân đã quen với việc Tô An mạnh vô cùng, liền vội theo chiếm lấy hành trang của cô.
Tô An khiêng tủ quần áo, còn nàng thì ôm hai tấm chiếu rơm.
Trên đường về điểm thanh niên trí thức, vì đang là giờ nghỉ trưa của mọi người, nên không có gặp ai, nếu không có người nhìn thấy Tô An khiêng hai cái tủ quần áo cảnh tượng này, nhất định cũng sẽ bị chấn động.
Tô An khiêng tủ quần áo về, liền cùng Tôn Hân Hân thu dọn hành lý.
Bọn họ đầu tiên trải chiếu rơm lên giường, rồi dùng khăn lau sạch chiếu.
Chờ chiếu rơm khô, lại trải đệm lên trên.
Lúc này đang là tháng tám, không lạnh, thậm chí còn hơi nóng, nên đệm của bọn họ mang đều là loại rất mỏng.
Nhưng đợi đến mùa đông, phía Đông Bắc bắt đầu lạnh xuống thì họ phải chuyển chăn bông dày đến.
Tô An trước khi xuống nông thôn đã gửi hết chăn bông đến đây, có điều đồ đạc đến Liêu tỉnh chắc cũng còn phải chờ một thời gian. Khi nào đệm chăn đến thì trực tiếp ra huyện nhận là được.
Trải xong giường chiếu, tiện tay xếp đồ đạc vào tủ quần áo.
Đồ của Tô An cô chẳng thèm sắp xếp, trực tiếp nhét cả vào tủ.
Tôn Hân Hân bên này cũng đã thu xếp gần xong, Tô An đưa cho cô một chiếc chìa khóa, một cái dùng cho mình, một cái cho Tôn Hân Hân.
Tốt nhất là nên khóa tủ lại, dù sao cũng không biết người sống chung với mình là người hay quỷ, vẫn là khóa lại sẽ an toàn hơn.
Nhất là Tôn Hân Hân có gia cảnh tốt như vậy, mang không ít đồ tốt xuống nông thôn. Nhỡ đâu bị ai nhòm ngó, mất đồ thì cũng chẳng hay.
Thấy Tô An và Tôn Hân Hân khóa tủ quần áo lại, một nữ thanh niên trí thức tên là Trương Lệ Bình liền âm dương quái khí nói, "Các cô khóa tủ làm gì? Là đang phòng ngừa chúng tôi, cảm thấy chúng tôi là trộm cắp, sẽ ăn trộm đồ của các cô chắc?"
Thấy Trương Lệ Bình lên giọng trách móc Tô An và Tôn Hân Hân, Vương Chiêu Đệ rất phấn khởi, sau đó đi theo phụ họa theo Trương Lệ Bình, "Đúng đó, coi chúng tôi như kẻ trộm mà đề phòng, hai người các cô có ý gì hả?"
Tô An sau khi hỏi thăm được địa điểm, liền kéo Tôn Hân Hân cùng nhau ra ngoài.
Về phần Vương Chiêu Đệ, nàng cũng không muốn mang theo người phụ nữ này.
Chờ rời khỏi điểm thanh niên trí thức, trên đường, Tô An nói với Tôn Hân Hân, "Hân Hân, tình hình điểm thanh niên trí thức ngươi cũng thấy rồi đấy, hoàn cảnh không tốt, ăn uống cũng chẳng ra gì. Đến lúc đó ta muốn xây nhà rồi dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ thanh tịnh hơn, ăn gì cũng không cần giấu giếm."
Tôn Hân Hân cũng có cùng suy nghĩ với Tô An, chỉ không ngờ là còn có thể tự mình xây nhà.
Nàng kinh ngạc hỏi Tô An, "Chúng ta có thể ra ngoài xây nhà sao? Đội trưởng có cho chúng ta xây không?"
"Chắc không sao đâu, chỉ cần mình bỏ tiền ra, lại giải quyết được vấn đề chỗ ở cho điểm thanh niên trí thức, ta nghĩ đội trưởng chắc là không có gì để phản đối."
Tôn Hân Hân nghe Tô An nói vậy thì có chút kích động, "An An, vậy đến lúc đó tớ và cậu cùng nhau xây nhà nhé, vậy tiền chúng ta góp như nào?"
Tô An đưa ra đề nghị, chuyện xây nhà cô ấy sẽ tự mình lo là được rồi.
Đợi khi xây xong, Tôn Hân Hân có thể dọn đến ở chung.
Tôn Hân Hân nhíu mày lại, "An An, vậy chẳng phải tớ sẽ chiếm tiện nghi của cậu à?"
Tô An giải thích, "Bây giờ chúng ta là bạn bè, mấy chuyện nhỏ này không cần phải để ý.
Thân phận của cậu nhạy cảm, nếu cậu bỏ tiền xây nhà, e là Vương Chiêu Đệ kia lại vin vào thân phận của cậu mà làm ầm ĩ lên. Cho nên cậu cứ nên kín đáo một chút thì hơn, như vậy có thể tránh được không ít phiền phức."
Tôn Hân Hân lập tức hiểu ra ý đồ của Tô An, là đang suy nghĩ cho cô. So với người bình thường, cô là con nhà tư bản, thân phận quả thực có chút nhạy cảm.
Nhưng Tôn Hân Hân lại không muốn chiếm tiện nghi của Tô An, liền đề nghị, "An An, hay là thế này, đến lúc xây nhà tiền chúng ta mỗi người chịu một nửa, nhưng trên danh nghĩa vẫn nói là do cậu lo hết, cậu thấy thế nào?"
Tô An cũng không có ý kiến gì, biết cô bé này không muốn chiếm tiện nghi của mình.
Hai người nói xong chuyện này thì cùng nhau đi đến nhà bác Mạnh.
Nhìn thấy hai cô thanh niên trí thức mới tới, bác gái Mạnh khen cả hai dáng dấp xinh xắn.
Đội sản xuất không phải chưa từng có thanh niên trí thức nữ tới, nhưng chưa từng có ai đẹp như Tô An và Tôn Hân Hân.
Bác gái đã có thể nghĩ đến việc, quay đầu đám tiểu tử trong đội sản xuất khẳng định sẽ bị hai cô thanh niên trí thức mới đến này làm cho mê muội đảo điên cho mà xem.
Tô An nói thẳng với bác trai Mạnh mục đích bọn họ đến đây, là muốn mua chiếu rơm.
Nhà bác trai Mạnh có khá nhiều, thấy bọn họ cần, liền mang hai cái chiếu rơm ra.
"Bác Mạnh, chiếu rơm này bao nhiêu tiền ạ?"
Bác trai Mạnh cảm thấy đồ này chẳng đáng giá bao nhiêu, nên chỉ lấy hai hào tượng trưng thôi.
Tô An và Tôn Hân Hân đều cảm thấy giá quá rẻ, người ở đây thật là quá chất phác.
Hai người mua chiếu rơm xong, liền trực tiếp đến nhà thợ mộc Trương Hữu Lương.
Nhà thợ mộc Trương trong đội sản xuất được coi là có điều kiện tốt, bởi vì ông ấy có nghề, bình thường có thể làm đồ dùng trong nhà kiếm tiền, con trai của Trương Hữu Lương bây giờ cũng đã học được cách làm đồ gỗ rồi.
Nhà khác đều là nhà xây bằng gạch mộc, còn nhà ông Trương thì đã có một nửa là nhà gạch ngói.
Nhìn thấy hai cô bé lạ mặt mới tới, Trương Hữu Lương đã đoán ra tám phần là thanh niên trí thức mới đến.
"Các cô đến mua đồ dùng trong nhà à?"
Trương Hữu Lương thấy có người đến, liền chủ động hỏi.
Hai người gật đầu, "Dạ đúng, bác Trương, chúng cháu muốn mua tủ quần áo."
Trương Hữu Lương bảo hai người đến nhà ông ấy tự chọn.
Nhà ông có tủ quần áo thành phẩm, đương nhiên nếu không ưng thì có thể đặt làm.
Tô An và Tôn Hân Hân đều thấy mua một cái tủ quần áo dùng tạm là được rồi, cũng không cần quá tốt. Mua đồ thành phẩm sẽ bớt việc, mua về là dùng được luôn. Nếu như đặt làm thì rất phiền phức, ít nhất cũng phải chờ mấy ngày mới có. Bọn họ hôm nay mang không ít đồ đạc, cũng không thể để dưới đất được.
Cuối cùng Tô An và Tôn Hân Hân mỗi người mua một chiếc tủ quần áo.
Tủ quần áo không lớn, nhưng đủ chỗ để đồ cho một người.
Giá tủ không đắt, tính cả tiền vật liệu gỗ vào cũng chỉ có ba đồng, Tô An và Tôn Hân Hân đều thấy quá hời.
Sau khi trả tiền, Trương Hữu Lương nói với hai người, "Hai cô thanh niên trí thức nhỏ tuổi chắc là không vác nổi tủ quần áo đâu, lát nữa bác cho người mang qua cho."
Tô An khoát tay nói, "Không cần đâu bác Trương, cháu tự mình vác được."
Tô An vừa nói liền trực tiếp vác lên tủ quần áo.
Biết Tôn Hân Hân sức yếu, nên Tô An vác luôn cả tủ của nàng lên cùng.
Một cái trên vai, tủ quần áo ít nhất nặng hơn mười cân, nhưng Tô An lại khiêng mà cứ như đi bộ nhẹ nhàng.
Trương Hữu Lương nhìn dáng vẻ này, trực tiếp há hốc mồm.
Trời ơi đất hỡi, sao con bé này lại có nhiều sức mạnh vậy?
Cho dù là một người đàn ông khỏe mạnh, cũng không thể vác một lúc hai cái tủ quần áo được.
Tôn Hân Hân đã quen với việc Tô An mạnh vô cùng, liền vội theo chiếm lấy hành trang của cô.
Tô An khiêng tủ quần áo, còn nàng thì ôm hai tấm chiếu rơm.
Trên đường về điểm thanh niên trí thức, vì đang là giờ nghỉ trưa của mọi người, nên không có gặp ai, nếu không có người nhìn thấy Tô An khiêng hai cái tủ quần áo cảnh tượng này, nhất định cũng sẽ bị chấn động.
Tô An khiêng tủ quần áo về, liền cùng Tôn Hân Hân thu dọn hành lý.
Bọn họ đầu tiên trải chiếu rơm lên giường, rồi dùng khăn lau sạch chiếu.
Chờ chiếu rơm khô, lại trải đệm lên trên.
Lúc này đang là tháng tám, không lạnh, thậm chí còn hơi nóng, nên đệm của bọn họ mang đều là loại rất mỏng.
Nhưng đợi đến mùa đông, phía Đông Bắc bắt đầu lạnh xuống thì họ phải chuyển chăn bông dày đến.
Tô An trước khi xuống nông thôn đã gửi hết chăn bông đến đây, có điều đồ đạc đến Liêu tỉnh chắc cũng còn phải chờ một thời gian. Khi nào đệm chăn đến thì trực tiếp ra huyện nhận là được.
Trải xong giường chiếu, tiện tay xếp đồ đạc vào tủ quần áo.
Đồ của Tô An cô chẳng thèm sắp xếp, trực tiếp nhét cả vào tủ.
Tôn Hân Hân bên này cũng đã thu xếp gần xong, Tô An đưa cho cô một chiếc chìa khóa, một cái dùng cho mình, một cái cho Tôn Hân Hân.
Tốt nhất là nên khóa tủ lại, dù sao cũng không biết người sống chung với mình là người hay quỷ, vẫn là khóa lại sẽ an toàn hơn.
Nhất là Tôn Hân Hân có gia cảnh tốt như vậy, mang không ít đồ tốt xuống nông thôn. Nhỡ đâu bị ai nhòm ngó, mất đồ thì cũng chẳng hay.
Thấy Tô An và Tôn Hân Hân khóa tủ quần áo lại, một nữ thanh niên trí thức tên là Trương Lệ Bình liền âm dương quái khí nói, "Các cô khóa tủ làm gì? Là đang phòng ngừa chúng tôi, cảm thấy chúng tôi là trộm cắp, sẽ ăn trộm đồ của các cô chắc?"
Thấy Trương Lệ Bình lên giọng trách móc Tô An và Tôn Hân Hân, Vương Chiêu Đệ rất phấn khởi, sau đó đi theo phụ họa theo Trương Lệ Bình, "Đúng đó, coi chúng tôi như kẻ trộm mà đề phòng, hai người các cô có ý gì hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận