Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 53: Thẩm gia phát hiện thiên kim không phải thật sự thiên kim (length: 7723)

Dạng này đồ tốt mua được, quay đầu Lí Tam chuyển tay bán ra, không chỉ là kiếm tiền mà còn có thể kết giao thêm nhiều mối quan hệ.
Làm nghề này như bọn họ, nếu không có ai chống lưng ở trên thì làm sao có thể tồn tại lâu dài?
Lí Tam nhìn Tô An, "Cô nãi nãi, lúc này ngươi thật sự là cô nãi nãi của ta, vậy mà lại mang cho ta thứ tốt như này."
Tô An chỉ vào gấu đen nói, "Mấy lời ngon ngọt đó cứ thôi đi, ngươi nói thẳng đi, con gấu đen lớn này ngươi định giá bao nhiêu?"
Lí Tam biết Tô An không dễ lừa gạt, tiền của ai hắn cũng dám đục, riêng tiền của Tô An thì không dám.
"Cô nãi nãi, đây là hàng quý, giá cả chắc chắn ta sẽ không làm ngài chịu thiệt.
Thế này đi, con gấu đen lớn này, ta trả cho cô hai ngàn, cô thấy thế nào?"
Tô An nghe được giá Lí Tam đưa ra thì rất hài lòng.
"Được thôi, vậy thì theo lời ngươi nói, con gấu đen này hai ngàn nhé.
Bên ta còn ít thịt rừng nữa, coi như là tặng thêm cho ngươi."
Ngoài con gấu đen lớn, Tô An còn đưa thêm mấy con gà rừng và thỏ rừng.
Sau khi thương lượng xong giá cả gấu đen lớn, Tô An mới hỏi Lí Tam xem có giúp nàng thu thập đồ cổ hay không.
Lời Tô An dặn dò sao Lí Tam có thể quên được.
Hắn vội nói, "Cô nãi nãi, ta có thu gom cho ngài, có điều đợt trước ở trên lấy hàng nhiều quá nên ta gom được cho ngài không có nhiều.
Đây ngài xem qua trước, nếu không vừa ý thì quay đầu ta tìm tiếp."
Lí Tam vừa nói vừa cho đàn em bê một cái rương đến.
Tô An nhìn vào trong rương thì thấy toàn là một đống đồ cổ cũ.
Có điều không có món đồ nào giá trị đặc biệt cao, chắc đều đã bị Lí Tam lấy đi rồi, mà bây giờ muốn kiếm được bảo vật tốt một chút cũng không dễ dàng.
Thế nhưng mà, có còn hơn không, với số đồ cổ này, Tô An cũng không chê, vì đến đời sau vẫn bán được với giá cao.
Tô An liền nói với Lí Tam, "Đống này ta lấy trước, ngươi cứ để ý giúp ta, có thì tiếp tục thu.
Đống đồ cổ này bao nhiêu tiền, thì trừ vào giá tiền gấu đen lần này luôn đi."
Lí Tam ra vẻ nịnh bợ Tô An, "Cô nãi nãi, mấy thứ này đều không phải hàng thượng hạng gì, coi như là con hiếu kính cô."
Lí Tam nhìn ra Tô An là người có bản lĩnh, cho nên không muốn tính toán mấy đồng tiền lẻ này.
Nếu Tô An tiếp tục mang cho hắn thứ gì tốt, thì số tiền này chẳng mấy chốc có thể kiếm lại.
Lí Tam mà không giở trò với mình thì Tô An ngược lại có chút không quen, dù sao thằng này lúc trước cũng định giở trò ăn đen cơ mà.
Nhưng Tô An cũng không phải kẻ ngốc, của ngon đưa tới tận miệng thì nàng không lấy phí à.
Tô An nhân tiện nói, "Ừ, giác ngộ của ngươi càng ngày càng cao đấy, yên tâm, sau này cô nãi nãi sẽ không để ngươi thiệt đâu."
Lí Tam lại nở nụ cười lấy lòng Tô An.
Về số tiền bán thú săn lần này của Tô An, Lí Tam lập tức bảo đàn em cầm tiền thanh toán cho Tô An.
Nhìn hai ngàn khối trong tay, Tô An không khỏi cảm thán một câu, kiếm tiền thật dễ.
Nếu cứ dựa vào tốc độ kiếm tiền trước mắt mà chơi vài năm, chờ đến khi cải cách mở cửa thì Tô An đã có một khoản vốn không nhỏ, đến lúc đó có thể có vốn làm ăn lớn.
Rời khỏi chỗ của Lí Tam, Tô An ghé qua cửa hàng cung tiêu, mua thêm chút đồ dùng hàng ngày, ngoài ra còn mua một cân đào giòn mang về.
Đến huyện thành, Tô An nhớ đến Lục Chấn Đình và Quách Mậu, không biết hai người đó tình hình hiện tại thế nào.
Bị thương do đạn bắn, chắc là phải tĩnh dưỡng một thời gian nhỉ?
Nghĩ đến gương mặt của Lục Chấn Đình, nàng lại có chút lo lắng cho tình hình của hắn.
Có điều Tô An không có ý định đến bệnh viện huyện thăm họ, sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở huyện thành liền về đội sản xuất Thự Đầu thôn.
...
Lúc này, Thẩm gia ở Kinh thị.
Bầu không khí Thẩm gia vô cùng ngột ngạt.
Vì Thẩm gia phát hiện cô con gái cưng được họ nuôi nấng mấy chục năm qua, lại là đồ giả mạo.
Thẩm gia chỉ có duy nhất một cô con gái, làm viên ngọc quý của Thẩm gia, Thẩm Như Ý từ nhỏ đến lớn có thể nói được toàn gia cưng chiều.
Thẩm lão gia tử cùng Thẩm lão thái thái sinh được ba người con trai.
Mà trong ba người con trai này, tất cả đều sinh ra toàn con trai, chỉ có Thẩm Như Ý của phòng nhị là con gái.
Trong ổ toàn đàn ông đột nhiên xuất hiện một cô bé thơm tho mềm mại như vậy, có thể tưởng tượng ra địa vị của Thẩm Như Ý trong nhà.
Lần này phu nhân Tiêu Thanh Nguyệt của phòng nhị Thẩm gia, cũng chính là mẹ danh nghĩa của Thẩm Như Ý bị thương, cần người thân hiến máu điều trị, mới phát hiện ra chuyện Thẩm Như Ý không phải con ruột.
Sau khi biết Thẩm Như Ý không phải con nhà Thẩm gia, Thẩm gia lập tức ra tay điều tra nguyên nhân bên trong.
Kết quả điều tra cuối cùng khiến mọi người chấn kinh.
Trước đây, trong nước tình hình rối ren, Tiêu Thanh Nguyệt sinh con ở bên ngoài.
Vì điều kiện hạn chế, lúc đó bên người chỉ có một người vú em.
Người vú em này là chị gái ruột của mẹ đẻ Thẩm Như Ý, cũng chính là dì của Thẩm Như Ý.
Sau khi đứa bé vừa mới sinh không lâu, nàng liền tráo đổi hai đứa trẻ.
Hai đứa bé vừa sinh đều lớn lên gần như giống nhau, Tiêu Thanh Nguyệt lại vừa sinh xong tình trạng không được tốt lắm, sao có thể phát hiện ra có người đã lén tráo đổi đứa bé.
Chờ đến khi đứa bé được nuôi dưỡng một thời gian, bọn họ rốt cuộc đã đến Kinh thị ổn định.
Tuy nói lúc đó Tiêu Thanh Nguyệt phát hiện chiếc ngọc bội tổ truyền đặt trên người con mình hôm đó bị mất, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là vú em trông con không cẩn thận làm mất.
Cứ như vậy, Thẩm gia đã giúp người khác nuôi con gần hai mươi năm.
Trước kia, dáng dấp của Thẩm Như Ý không giống người nhà Thẩm, họ dù cảm thấy kỳ lạ, cũng không ngờ rằng nàng đã bị người khác tráo đổi.
Bây giờ biết rõ sự việc này, Thẩm gia mới hiểu được Thẩm Như Ý vốn không phải là người của Thẩm gia, dáng dấp tự nhiên không giống họ.
Người con gái bị mất, người không thể chấp nhận nhất chính là vợ chồng phòng nhị nhà Thẩm.
Tiêu Thanh Nguyệt đã lệ rơi đầy mặt, "Ta thật không ngờ, ta đã giúp người khác nuôi con gái bao nhiêu năm như vậy.
Con gái ruột của ta đang ở đâu? Ô ô ô..."
Người nhà họ Thẩm nhìn Tiêu Thanh Nguyệt như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu.
Vì đứa con này không chỉ là con gái của Tiêu Thanh Nguyệt, mà còn là bảo bối của cả nhà họ Thẩm.
Liên quan đến tung tích thiên kim thật sự nhà Thẩm, họ đã thẩm vấn vú em đã tráo đổi con.
Kết quả có được càng làm họ giận sôi máu.
Vì những người này sau khi tráo đổi con của nhà Thẩm xong, không chỉ không nuôi, mà còn trực tiếp vứt bỏ.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, trong tình huống không ai chăm sóc, ai mà biết có còn sống hay không.
Nếu không phải phạm tội giết người, người nhà đó lo ngại sẽ gây phiền phức, có khi còn muốn ra tay trừ hậu họa, trực tiếp giết chết đứa con ruột nhà họ Thẩm.
"Thanh Nguyệt, nàng đừng nóng vội, nhất định chúng ta sẽ tìm được Như Ý thật của mình về.
Thẩm gia đời đời hành thiện, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho con chúng ta được bình an."
Người vừa nói chính là Thẩm lão nhị Thẩm Xương Phong.
Tình cảm giữa hắn và Tiêu Thanh Nguyệt vẫn luôn sâu đậm, nhìn thê tử như vậy, trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì.
Nếu không lo thê tử tiếp tục coi Thẩm Như Ý giả như trân bảo thì chuyện này có lẽ hắn đã không nói ra cho nàng biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận