Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 201: Không tín nhiệm nàng (length: 7941)
Thấy Lư Trường Minh nổi giận, Lục Chấn Đình vội vàng giải thích: “Đội trưởng Lư, anh nghe em giải thích đã.
Em để bạn gái em đến đây không phải để cùng em yêu đương, mà là cần nhờ bạn gái em giúp đỡ chúng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.”
Lục Chấn Đình không giải thích thì thôi, vừa giải thích như vậy, Lư Trường Minh lại càng thấy không hợp lý.
Hắn nhìn Lục Chấn Đình, vẻ mặt khó nói hết lời: “Đội phó Lục, tự anh nghe xem lời anh nói có đáng tin không?
Một người phụ nữ như thế, có thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ?
Nếu anh tìm lý do khác, có thể tôi còn tin.
Nhưng mà anh nghe xem lời mình nói đi, hỏi người khác có ai tin không?”
Lư Trường Minh biết năng lực của Lục Chấn Đình.
Bình thường năng lực của Lục Chấn Đình không hề kém, nếu không cũng đã không ngồi vào vị trí đội phó đội đặc nhiệm.
Nhưng lúc này, Lư Trường Minh cảm thấy Lục Chấn Đình có vẻ như bị lụy tình rồi.
Hắn có phải đang đeo kính lọc cho bạn gái của mình không, nên mới cảm thấy một cô nhóc con lại có năng lực lớn đến vậy?
Nói đến nhiệm vụ lần này, quốc gia phải phái đội đặc nhiệm bọn hắn đi, mỗi người đều là tinh anh, đâu phải tùy tiện tìm người tới chấp hành nhiệm vụ.
Lư Trường Minh vừa nói xong, Quách Mậu lại giúp Lục Chấn Đình thanh minh: “Đội trưởng Lư, Đình ca không nói đùa đâu, chị An đúng là có năng lực đó.
Có thể anh không biết thôi, lần trước em và Đình ca làm nhiệm vụ, may nhờ có chị An giúp, không thì hai bọn em đã bị đặc vụ của địch giết chết rồi.
Lần trước Hoàng Trung cùng đám người kia cũng đều nhờ chị An giúp bắt được, nếu không phải chị An, bọn chúng đã sớm chạy mất.
Còn lần này nữa, nếu không có chị An, em với Đình ca đã bị đám lính Mỹ kia giải quyết xong rồi, bây giờ chắc gì đã có cơ hội đứng đây.
Đừng nhìn chị An là nữ, nhưng em có thể vỗ ngực đảm bảo, năng lực của chị An trên cả em và Đình ca, ở đây không ai là đối thủ của chị An hết.”
Nghe Quách Mậu nói vậy, mấy người trong đội đặc nhiệm ở đây đánh giá Tô An một chút, ít nhiều vẫn có chút không tin.
Trông cô nàng liễu yếu đào tơ thế này, thật sự có năng lực như Quách Mậu nói sao?
Tô An đã nhìn ra Lư Trường Minh không tin, liền nhíu mày nói với Lư Trường Minh: “Đội trưởng Lư không tin lời đồng chí Quách nói à? Nếu anh không tin, chúng ta có thể thử tài một chút.” Lư Trường Minh hừ một tiếng: “Tôi khinh không thèm bắt nạt một nữ đồng chí.” Tô An nhếch miệng cười đầy giễu cợt: “Đội trưởng Lư không phải là không thèm, mà là anh căn bản không có cơ hội tới gần tôi đâu.” “Cô nhóc này, nói chuyện thật là ngông cuồng.” “Tôi có vốn liếng để ngông cuồng.” Tô An vừa nói, liền nhanh như chớp lao đến sau lưng Lư Trường Minh ngay trước mặt hắn.
Rồi trong khi mọi người còn chưa nhìn rõ động tác của nàng, Tô An đã rút một khẩu súng lục từ bên hông Lư Trường Minh, chĩa lên trán hắn.
Thân thủ của Tô An khiến mọi người ở đây không khỏi sững sờ.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu thì lại không có gì bất ngờ, dù sao bọn hắn cũng đã sớm biết thân thủ của Tô An rất lợi hại.
Bây giờ thấy Tô An biểu hiện như vậy, đương nhiên sẽ không ngạc nhiên như những người khác.
Lư Trường Minh cảm nhận được nòng súng lạnh toát chĩa vào trán, lúc này mới thấy áp lực.
Mặc dù trước đó không chịu tin Tô An, một cô nhóc con mà có thể lợi hại đến đâu, nhưng giờ khắc này hắn mới biết, thân thủ của Tô An quả thật rất giỏi.
Có thể rút súng của hắn lúc hắn chưa kịp phản ứng, mang đến cho hắn mối đe dọa chết người thì không có mấy ai.
Tiểu cô nương này quả thực không phải như vẻ ngoài nhu nhược.
Sau khi Tô An dùng súng khống chế Lư Trường Minh xong, lại hạ súng xuống, bỏ lại bên hông hắn.
Sau đó, Tô An liền ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt hơi khinh khỉnh nhìn Lư Trường Minh, hỏi: “Đội trưởng Lư, sao, thân thủ của tôi thế này có thể giúp các anh không?”
Lư Trường Minh nhìn thẳng vào mắt Tô An.
Không hiểu vì sao, Tô An tuổi rõ ràng không lớn, nhưng khí thế trên người lại khiến hắn thấy áp lực vô cùng.
Phải biết rằng, người có thể khiến Lư Trường Minh có loại áp lực này không nhiều.
Lư Trường Minh mấp máy môi: “Dù thân thủ của cô tốt thì sao chứ, cô cũng không phải là người của chúng tôi.” Lư Trường Minh vừa nói vừa nhìn về phía Lục Chấn Đình: “Đội phó Lục, anh là người của đội đặc nhiệm, lại còn là đội phó, tôi tin anh còn hiểu rõ hơn ai hết về quy tắc của đội đặc nhiệm.
Đội đặc nhiệm chúng tôi không cho phép người ngoài tùy tiện gia nhập.
Nhiệm vụ và kế hoạch của chúng tôi cũng không thể tùy tiện để lộ ra ngoài, kết quả anh lại mang một người ngoài đến để giúp chúng ta chấp hành nhiệm vụ, điều này hoàn toàn đi ngược lại tôn chỉ và nguyên tắc của đội đặc nhiệm chúng ta.”
Cho dù Tô An đã chứng minh được năng lực của mình, Lư Trường Minh vẫn không cho rằng Tô An có thể giúp họ hoàn thành nhiệm vụ.
Tô An nghe Lư Trường Minh nói vậy thì lập tức có chút không vui.
Nàng trừng mắt nhìn Lư Trường Minh, miệng phát ra tiếng cười giễu cợt: “Đội trưởng Lư, anh đúng là cứng nhắc quá đi, quy tắc là chết, người mới sống.
Không có tôi giúp, các anh tiếp theo nhiệm vụ còn làm không nổi, có cần thiết lại phải để ý đến những thứ phá quy củ kia?” Nếu không phải Tô An muốn giúp bạn trai mình, thì với cái kiểu của Lư Trường Minh này, nàng chẳng thèm quan tâm đến việc của người khác đâu.
Lư Trường Minh bị Tô An cho một gáo nước vào mặt, sắc mặt khó coi hẳn.
Tô An chẳng qua chỉ là một cô nhóc con, kết quả một cô nhóc như vậy mà cũng dám nói lại hắn, không phải quá mất mặt sao?
“Tôi cứng nhắc, cũng là vì chịu trách nhiệm với nước nhà, ai biết cô có đáng tin hay không, chúng ta không thể đem tương lai của đất nước ra làm trò đùa được.” Tô An nghe Lư Trường Minh nói vậy thì bật cười: “Anh nói đúng. Anh hoàn toàn có thể nghi ngờ tôi, nếu không phải là bạn trai tôi, anh tưởng tôi thèm xen vào chuyện này chắc?
Nếu các người tự có bản lĩnh thì tôi cũng đâu cần phải nhúng tay vào.
Vấn đề hiện tại là các người có vẻ rất khó để hoàn thành nhiệm vụ này.
Ngoài việc lựa chọn tin tôi, các người có thể làm gì?
Nếu như tôi muốn làm gì các anh, không chờ đến bây giờ đâu, bây giờ tôi đã có thể diệt gọn cả đám các anh rồi.”
Sự ngông cuồng lần này của Tô An khiến mặt Lư Trường Minh đỏ lên.
“Cô… Cô… Cô nhóc, cô có phải quá ngông cuồng không? Ai nói không có cô chúng tôi sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ?”
Tô An thấy Lư Trường Minh vẫn còn mạnh miệng, đành nói: “Được thôi, nếu anh đã cản tôi như vậy, không muốn để tôi tham gia vào chuyện này, thì coi như bỏ đi.
Bà đây cũng không thèm tham gia đâu! Chỉ hy vọng các anh nhớ cho kỹ, đừng quay đầu lại đến cầu xin tôi thì thôi.”
Tô An nói xong, liền đứng lên nói với Lục Chấn Đình: “Lục Chấn Đình, nếu như đội trưởng của các anh không muốn để em tham gia chuyện này thì em không tham gia nữa.
Anh phải chú ý an toàn.
Sớm hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta sớm về nước.
Trong khoảng thời gian này em vẫn ở lại Mỹ, vẫn ở khách sạn cũ, có chuyện gì anh có thể đến tìm em.”
Lục Chấn Đình chỉ còn biết thở dài.
Hắn muốn giữ Tô An lại để giúp họ cùng chấp hành nhiệm vụ. Thế nhưng Lư Trường Minh không đồng ý, hắn cũng không có cách nào...
Em để bạn gái em đến đây không phải để cùng em yêu đương, mà là cần nhờ bạn gái em giúp đỡ chúng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.”
Lục Chấn Đình không giải thích thì thôi, vừa giải thích như vậy, Lư Trường Minh lại càng thấy không hợp lý.
Hắn nhìn Lục Chấn Đình, vẻ mặt khó nói hết lời: “Đội phó Lục, tự anh nghe xem lời anh nói có đáng tin không?
Một người phụ nữ như thế, có thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ?
Nếu anh tìm lý do khác, có thể tôi còn tin.
Nhưng mà anh nghe xem lời mình nói đi, hỏi người khác có ai tin không?”
Lư Trường Minh biết năng lực của Lục Chấn Đình.
Bình thường năng lực của Lục Chấn Đình không hề kém, nếu không cũng đã không ngồi vào vị trí đội phó đội đặc nhiệm.
Nhưng lúc này, Lư Trường Minh cảm thấy Lục Chấn Đình có vẻ như bị lụy tình rồi.
Hắn có phải đang đeo kính lọc cho bạn gái của mình không, nên mới cảm thấy một cô nhóc con lại có năng lực lớn đến vậy?
Nói đến nhiệm vụ lần này, quốc gia phải phái đội đặc nhiệm bọn hắn đi, mỗi người đều là tinh anh, đâu phải tùy tiện tìm người tới chấp hành nhiệm vụ.
Lư Trường Minh vừa nói xong, Quách Mậu lại giúp Lục Chấn Đình thanh minh: “Đội trưởng Lư, Đình ca không nói đùa đâu, chị An đúng là có năng lực đó.
Có thể anh không biết thôi, lần trước em và Đình ca làm nhiệm vụ, may nhờ có chị An giúp, không thì hai bọn em đã bị đặc vụ của địch giết chết rồi.
Lần trước Hoàng Trung cùng đám người kia cũng đều nhờ chị An giúp bắt được, nếu không phải chị An, bọn chúng đã sớm chạy mất.
Còn lần này nữa, nếu không có chị An, em với Đình ca đã bị đám lính Mỹ kia giải quyết xong rồi, bây giờ chắc gì đã có cơ hội đứng đây.
Đừng nhìn chị An là nữ, nhưng em có thể vỗ ngực đảm bảo, năng lực của chị An trên cả em và Đình ca, ở đây không ai là đối thủ của chị An hết.”
Nghe Quách Mậu nói vậy, mấy người trong đội đặc nhiệm ở đây đánh giá Tô An một chút, ít nhiều vẫn có chút không tin.
Trông cô nàng liễu yếu đào tơ thế này, thật sự có năng lực như Quách Mậu nói sao?
Tô An đã nhìn ra Lư Trường Minh không tin, liền nhíu mày nói với Lư Trường Minh: “Đội trưởng Lư không tin lời đồng chí Quách nói à? Nếu anh không tin, chúng ta có thể thử tài một chút.” Lư Trường Minh hừ một tiếng: “Tôi khinh không thèm bắt nạt một nữ đồng chí.” Tô An nhếch miệng cười đầy giễu cợt: “Đội trưởng Lư không phải là không thèm, mà là anh căn bản không có cơ hội tới gần tôi đâu.” “Cô nhóc này, nói chuyện thật là ngông cuồng.” “Tôi có vốn liếng để ngông cuồng.” Tô An vừa nói, liền nhanh như chớp lao đến sau lưng Lư Trường Minh ngay trước mặt hắn.
Rồi trong khi mọi người còn chưa nhìn rõ động tác của nàng, Tô An đã rút một khẩu súng lục từ bên hông Lư Trường Minh, chĩa lên trán hắn.
Thân thủ của Tô An khiến mọi người ở đây không khỏi sững sờ.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu thì lại không có gì bất ngờ, dù sao bọn hắn cũng đã sớm biết thân thủ của Tô An rất lợi hại.
Bây giờ thấy Tô An biểu hiện như vậy, đương nhiên sẽ không ngạc nhiên như những người khác.
Lư Trường Minh cảm nhận được nòng súng lạnh toát chĩa vào trán, lúc này mới thấy áp lực.
Mặc dù trước đó không chịu tin Tô An, một cô nhóc con mà có thể lợi hại đến đâu, nhưng giờ khắc này hắn mới biết, thân thủ của Tô An quả thật rất giỏi.
Có thể rút súng của hắn lúc hắn chưa kịp phản ứng, mang đến cho hắn mối đe dọa chết người thì không có mấy ai.
Tiểu cô nương này quả thực không phải như vẻ ngoài nhu nhược.
Sau khi Tô An dùng súng khống chế Lư Trường Minh xong, lại hạ súng xuống, bỏ lại bên hông hắn.
Sau đó, Tô An liền ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt hơi khinh khỉnh nhìn Lư Trường Minh, hỏi: “Đội trưởng Lư, sao, thân thủ của tôi thế này có thể giúp các anh không?”
Lư Trường Minh nhìn thẳng vào mắt Tô An.
Không hiểu vì sao, Tô An tuổi rõ ràng không lớn, nhưng khí thế trên người lại khiến hắn thấy áp lực vô cùng.
Phải biết rằng, người có thể khiến Lư Trường Minh có loại áp lực này không nhiều.
Lư Trường Minh mấp máy môi: “Dù thân thủ của cô tốt thì sao chứ, cô cũng không phải là người của chúng tôi.” Lư Trường Minh vừa nói vừa nhìn về phía Lục Chấn Đình: “Đội phó Lục, anh là người của đội đặc nhiệm, lại còn là đội phó, tôi tin anh còn hiểu rõ hơn ai hết về quy tắc của đội đặc nhiệm.
Đội đặc nhiệm chúng tôi không cho phép người ngoài tùy tiện gia nhập.
Nhiệm vụ và kế hoạch của chúng tôi cũng không thể tùy tiện để lộ ra ngoài, kết quả anh lại mang một người ngoài đến để giúp chúng ta chấp hành nhiệm vụ, điều này hoàn toàn đi ngược lại tôn chỉ và nguyên tắc của đội đặc nhiệm chúng ta.”
Cho dù Tô An đã chứng minh được năng lực của mình, Lư Trường Minh vẫn không cho rằng Tô An có thể giúp họ hoàn thành nhiệm vụ.
Tô An nghe Lư Trường Minh nói vậy thì lập tức có chút không vui.
Nàng trừng mắt nhìn Lư Trường Minh, miệng phát ra tiếng cười giễu cợt: “Đội trưởng Lư, anh đúng là cứng nhắc quá đi, quy tắc là chết, người mới sống.
Không có tôi giúp, các anh tiếp theo nhiệm vụ còn làm không nổi, có cần thiết lại phải để ý đến những thứ phá quy củ kia?” Nếu không phải Tô An muốn giúp bạn trai mình, thì với cái kiểu của Lư Trường Minh này, nàng chẳng thèm quan tâm đến việc của người khác đâu.
Lư Trường Minh bị Tô An cho một gáo nước vào mặt, sắc mặt khó coi hẳn.
Tô An chẳng qua chỉ là một cô nhóc con, kết quả một cô nhóc như vậy mà cũng dám nói lại hắn, không phải quá mất mặt sao?
“Tôi cứng nhắc, cũng là vì chịu trách nhiệm với nước nhà, ai biết cô có đáng tin hay không, chúng ta không thể đem tương lai của đất nước ra làm trò đùa được.” Tô An nghe Lư Trường Minh nói vậy thì bật cười: “Anh nói đúng. Anh hoàn toàn có thể nghi ngờ tôi, nếu không phải là bạn trai tôi, anh tưởng tôi thèm xen vào chuyện này chắc?
Nếu các người tự có bản lĩnh thì tôi cũng đâu cần phải nhúng tay vào.
Vấn đề hiện tại là các người có vẻ rất khó để hoàn thành nhiệm vụ này.
Ngoài việc lựa chọn tin tôi, các người có thể làm gì?
Nếu như tôi muốn làm gì các anh, không chờ đến bây giờ đâu, bây giờ tôi đã có thể diệt gọn cả đám các anh rồi.”
Sự ngông cuồng lần này của Tô An khiến mặt Lư Trường Minh đỏ lên.
“Cô… Cô… Cô nhóc, cô có phải quá ngông cuồng không? Ai nói không có cô chúng tôi sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ?”
Tô An thấy Lư Trường Minh vẫn còn mạnh miệng, đành nói: “Được thôi, nếu anh đã cản tôi như vậy, không muốn để tôi tham gia vào chuyện này, thì coi như bỏ đi.
Bà đây cũng không thèm tham gia đâu! Chỉ hy vọng các anh nhớ cho kỹ, đừng quay đầu lại đến cầu xin tôi thì thôi.”
Tô An nói xong, liền đứng lên nói với Lục Chấn Đình: “Lục Chấn Đình, nếu như đội trưởng của các anh không muốn để em tham gia chuyện này thì em không tham gia nữa.
Anh phải chú ý an toàn.
Sớm hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta sớm về nước.
Trong khoảng thời gian này em vẫn ở lại Mỹ, vẫn ở khách sạn cũ, có chuyện gì anh có thể đến tìm em.”
Lục Chấn Đình chỉ còn biết thở dài.
Hắn muốn giữ Tô An lại để giúp họ cùng chấp hành nhiệm vụ. Thế nhưng Lư Trường Minh không đồng ý, hắn cũng không có cách nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận