Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 78: Tỷ không thiếu ngươi kia ba dưa hai táo (length: 7818)

Thẩm Như Ý nghĩ đến việc này đồng thời liền đến gõ cửa nhà Tô An.
Tô An mở cửa ra, thấy người đến là Thẩm Như Ý, lập tức lại nhíu mày.
"Có chuyện gì sao?"
Tô An lạnh nhạt hỏi một câu.
Nàng không có ấn tượng tốt về Thẩm Như Ý, nên khi nói chuyện với nàng tự nhiên cũng không quá khách khí.
Thẩm Như Ý có chút khó chịu với thái độ của Tô An.
"Ta đến tìm ngươi mượn xe đạp, ta muốn đi một chuyến huyện thành, ta nghe Lâm thanh niên trí thức nói, trong đội mình chỉ có ngươi có xe đạp."
Tô An thấy Thẩm Như Ý đến mượn đồ còn tỏ vẻ một mặt ban ơn, càng không có ấn tượng tốt về nàng.
Cầu cạnh người mà không có thái độ cầu cạnh, đúng là xem mình là tiểu thư cành vàng lá ngọc hay sao?
Có thể điều kiện gia đình Thẩm Như Ý thật không tệ, nhưng Tô An lại không muốn chiều theo người này.
"Không cho mượn."
Bị Tô An từ chối thẳng thừng, Thẩm Như Ý rất tức giận.
Nàng phồng má nhìn Tô An, chất vấn, "Tại sao ngươi không cho ta mượn, đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sao ngươi có thể nhỏ mọn như vậy?"
Tô An hơi mất kiên nhẫn với Thẩm Như Ý, "Đồ của ta, ta muốn cho mượn thì cho mượn, không muốn cho mượn thì không cho mượn.
Không có việc gì thì cút nhanh lên, cứ lằng nhằng đừng trách ta cho ngươi ăn đấm đấy."
Mặt Thẩm Như Ý đỏ lên.
"Ta không phải mượn không xe đạp của ngươi, ngươi cho ta mượn, ta cho ngươi một đồng tiền công có được không?"
Nếu mình bỏ ra một đồng tiền công, Tô An cho mình đi nhờ một lần chắc chắn sẽ không chịu thiệt, nàng không tin chuyện có lợi như vậy mà Tô An lại từ chối.
Khác với dự đoán của Thẩm Như Ý, Tô An chán ghét nói, "Đã bảo không cho mượn, tỷ đây không thèm mấy đồng bạc lẻ của ngươi. Có tiền thì tự mình vào thành mua một chiếc đi."
Nói xong, Tô An trực tiếp đóng cửa.
Thẩm Như Ý tức đến nắm chặt nắm đấm.
Nàng tuy có tiền, nhưng lại không có phiếu mua xe đạp.
Nếu có phiếu xe đạp, Thẩm Như Ý cũng đã mua một chiếc xe đạp về rồi.
Tô An không cho mượn, Thẩm Như Ý chỉ có thể đi xe bò.
Nghĩ đến xe bò dơ bẩn, Thẩm Như Ý lại mang theo một tấm vải lên đệm.
Vẻ kiểu cách của Thẩm Như Ý khiến bác tài lái xe bò rất cạn lời.
Lần này đi huyện thành không chỉ có mấy người thanh niên trí thức mới đến, còn có một số đội viên.
Thấy Thẩm Như Ý như vậy, mấy bà thím nhanh miệng hay lo chuyện liền không nhịn được mỉa mai Thẩm Như Ý vài câu.
Yếu đuối thế này thì xuống nông thôn làm gì? Tiểu thư cành vàng lá ngọc cứ ở trong thành là tốt rồi, còn không phải xuống đây tranh lương thực của bọn họ sao?
Lúc đầu Thẩm Như Ý đã đủ bực khi phải ngồi xe bò dơ bẩn, kết quả sau khi đến còn bị mấy bà nông dân kia nói, trong lòng càng tức giận hơn. Đúng là ai cũng có thể đến bắt nạt nàng!
Đợi đến khi nàng câu được anh Tư Nguyên của nàng, những người dám khinh dễ nàng, nàng đều sẽ khiến cho bọn họ phải trả một cái giá rất lớn.
Mấy người thanh niên trí thức mới đến huyện thành, liền trực tiếp đi đến cửa hàng cung ứng mua sắm.
Đồ mang theo khi xuống nông thôn của bọn họ không nhiều, những vật dụng sinh hoạt hàng ngày đều phải mua thêm.
Thẩm Như Ý nghĩ rằng sau này mình chắc chắn phải ăn riêng, đồ ăn của mấy người ở khu thanh niên trí thức ăn quá tệ, Thẩm Như Ý không muốn giống bọn họ.
Mà tự mình mở bếp, thì phải mua một cái nồi, chứ không thì dùng chung một nồi với khu thanh niên trí thức không tiện.
Nghĩ vậy, Thẩm Như Ý liền đi cửa hàng cung ứng mua một cái nồi.
May mắn, trong tay nàng vẫn còn chút công phiếu, nếu không có công phiếu, thì muốn mua nồi cũng không mua được.
Số công phiếu còn lại trong tay Thẩm Như Ý cũng không nhiều, vẫn phải tiết kiệm mà dùng, phòng hờ sau này cần thứ gì đó.
Hy vọng nàng có thể sớm gặp anh Tư Nguyên, sớm ở bên cạnh anh.
Đợi khi nàng có được anh Tư Nguyên rồi, anh ấy chắc chắn sẽ không để nàng sống khổ cực nữa.
Thẩm Như Ý đã mua không ít thứ ở cửa hàng cung ứng trong huyện.
Trong tay nàng còn chút tiền, cũng không thể để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Thấy Thẩm Như Ý mua những thứ đó, trong mắt Sở Thành Vũ lóe lên ánh tính toán.
Hắn biết Thẩm Như Ý có tiền, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, Thẩm Như Ý đúng là không phải là người thiếu tiền, nếu không sao mua được nhiều đồ như vậy?
Mua đồ xong, Thẩm Như Ý nhờ Sở Thành Vũ giúp khiêng lên xe bò.
Nàng dự định đến cục công an huyện Thanh Thủy một chuyến.
Thẩm Như Ý định đến tìm Trình Tư Nguyên, nghe nói anh Tư Nguyên đã đến bên này.
Nhưng khi Thẩm Như Ý đến nơi, liền nghe nhân viên công tác nói, "Cô tìm Trưởng phòng Trình của chúng tôi à? Xin lỗi, Trưởng phòng Trình đi làm công việc rồi, giờ người không có ở đây."
Không gặp được Trình Tư Nguyên, Thẩm Như Ý đành thất vọng rời đi.
Lúc này, Trình Tư Nguyên đang bận làm việc.
Hai đặc vụ mà Tô An giúp bắt đã bị bức khai ra khẩu cung.
Hai người này đều là người của R trong nước, đã cho đại đội trưởng chỗ đó một ít lợi ích, lợi dụng thân phận đội viên để trà trộn vào đây, thu thập và truyền tin tức bên Hoa Quốc ra ngoài.
Hai người khai, bọn chúng giấu một máy phát vô tuyến điện ở chỗ ở.
Thế là Trình Tư Nguyên dẫn người đến điều tra chỗ ở của bọn chúng trong đội sản xuất, quả nhiên lục ra được một máy phát vô tuyến điện.
Lần này nếu không có Tô An, hai người này đúng là đã giấu rất kỹ, rất khó bị phát hiện.
Gã đại đội trưởng nhận lợi ích cũng nhanh chóng bị công an bắt đi điều tra.
Tuy rằng gã có thể không biết hai người kia là đặc vụ, nhưng làm đại đội trưởng nhận hối lộ, gã cũng phải chịu phạt.
Thêm cả tội chứa chấp đặc vụ, dù gã có cố tình hay không thì cũng không thể tránh khỏi bị xử lý.
Trình Tư Nguyên đem cái máy phát vô tuyến điện và gã đại đội trưởng về, việc này cũng đã gây ra một cuộc xôn xao rất lớn trong đội sản xuất.
Các đội viên ở đó không ai nghĩ tới, trong đội của họ vậy mà lại xuất hiện đặc vụ.
Hai đặc vụ bị bắt, các đội viên cũng nhận biết, ngày thường nhìn cứ tưởng người đàng hoàng, ai biết lại giấu kỹ đến vậy.
Trình Tư Nguyên cảm thấy Tô An lại lập công lớn, nếu không phải Tô An phát hiện ra bọn chúng, công an thật sự không dễ điều tra ra mấy đội viên này.
Bây giờ Trình Tư Nguyên đã biết được phương hướng điều tra tiếp theo, đó là loại bỏ những người đáng nghi ở các đội, không thể để lọt bất cứ đặc vụ nào.
Trần Tư Nguyên là chiều mới đến huyện thành.
Về phía Tô An, sau khi ăn trưa xong, nàng liền cưỡi xe ra huyện, định mang bản dịch tài liệu đến nộp cho công an.
Vừa khéo, lúc nàng đến thì Trình Tư Nguyên cũng vừa về tới.
Tô An nhìn thấy Trình Tư Nguyên, liền đưa thẳng tài liệu đến tay anh.
"Đây là bản dịch tài liệu hôm qua."
Trình Tư Nguyên nhận bản dịch, "Được."
Bên công an nhanh chóng trả tiền dịch thuật cho Tô An, Trình Tư Nguyên lại đưa cho Tô An thêm một tập tài liệu dịch, để Tô An mang về.
"À đúng rồi, đồng chí Tô, lần này còn phải cảm ơn cô đã giúp bắt hai tên đặc vụ, chúng tôi đã điều tra ra được, bọn chúng trà trộn vào quần chúng, thường xuyên tuồn thông tin của Hoa Quốc chúng ta ra ngoài.
Lần này cô giúp chúng ta tránh được không ít tổn thất, tôi thay mặt công an huyện Thanh Thủy một lần nữa cảm ơn cô."
Tô An lạnh nhạt nói, "Cảm ơn suông thì thôi, con người ta vẫn thích thiết thực hơn."
Trình Tư Nguyên lập tức hiểu ý Tô An, "Đồng chí Tô, yên tâm, về chuyện phần thưởng tôi nhất định sẽ sắp xếp cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận