Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 43: Chủ động đưa tới cửa kim khố (length: 7636)

Tô An bảo Tôn Hân Hân lui về sau, đừng để lát nữa nàng ra tay lại làm bị thương nàng ấy.
Tôn Hân Hân tuy có chút lo lắng cho Tô An, dù sao mấy người kia trong tay đều cầm d·a·o.
Nhưng nghĩ đến Tô An còn có thể giết lợn rừng, mấy tên côn đồ chẳng lẽ không đối phó được sao?
Nàng lại không giúp được gì, không nghe Tô An chỉ làm cho bạn tốt thêm phiền.
Nghĩ vậy, Tôn Hân Hân liền tranh thủ thời gian lùi về sau.
Mấy tên côn đồ còn chưa kịp ra tay làm bị thương Tô An, chỉ thấy nàng trực tiếp vung chủy thủ, cổ tay đá mấy cước qua.
Nàng vừa đá, mấy cây chủy thủ trong tay mấy người đều rơi xuống đất.
Mấy tên côn đồ đâu ngờ Tô An, một người phụ nữ lại có thân thủ như vậy?
Thấy được thực lực của Tô An, mấy tên côn đồ cũng lanh trí, tranh thủ giùng giằng muốn chạy.
Tô An nào chịu cho bọn chúng cơ hội này, tiếp tục cho bọn chúng mấy cước.
"Lúc này mới muốn chạy, chậm."
Tô An cho mấy tên côn đồ một trận đấm đá.
Loại người cặn bã đi cướp giật này, không cần thiết khách khí với bọn chúng, nên Tô An ra tay tuyệt không nương tình.
Mấy tên côn đồ bị đánh trốn trong góc tường, từng tên ôm đầu xin tha.
Nhìn mấy tên côn đồ thảm vậy, Tôn Hân Hân đứng bên hừ một tiếng, "Cần gì chứ, chọc ai không chọc, lại chọc nhà ta An An."
Tôn Hân Hân nói rồi, chưa hết giận lại đá mấy tên côn đồ mấy cái.
Tô An liếc nhìn Tôn Hân Hân, nha đầu này lại học được kiểu mượn oai hùm.
Mấy tên côn đồ liên tục xin tha, Tô An không tiếp tục động thủ, mà bảo, "Tiền và phiếu đâu đưa hết ra đây, giao tiền các ngươi có thể cút."
Vừa vặn, hôm nay đi hợp tác xã mua sắm, Tô An đã tiêu không ít tiền, còn đau lòng vì tiêu nhiều, không ngờ liền có "kho tiền" chủ động tới cửa.
Đáng tiếc kết quả cũng tạm được.
Bởi vì mấy tên tiểu lưu manh rút tiền và phiếu từ trong túi ra, tất cả mới được gần tám đồng.
Tô An: "..."
Mới được có nhiêu đó? Còn không đủ nàng tiêu hôm nay.
Tô An lại cho mỗi tên côn đồ một cước, "Nghèo như vậy còn đi ăn cướp?"
Mấy tên côn đồ cảm thấy cái người phụ nữ trước mặt này đầu óc chắc chắn có vấn đề, có tiền thì bọn họ cần gì phải đi ăn cướp chứ?
Nhưng nghĩ đến cái cảnh vừa bị đánh, mấy tên côn đồ có giận cũng không dám nói.
"Cô nãi nãi, tiền này cô có muốn lấy không?"
Dù sao có còn hơn không.
Tô An nhét tiền vào túi, sau đó đá mấy tên tiểu lưu manh một cái, "Cút hết đi."
Mấy tên côn đồ thấy cuối cùng cũng có thể đi, tranh thủ thời gian lồm cồm bò dậy rồi chuồn.
Hôm nay ra ngoài chắc chắn là không xem ngày, gặp phải con quái vật như vậy.
Trước kia chỉ có bọn chúng cướp người khác, hiện tại thì ngược lại, đã thành đối tượng bị cướp.
Sau khi giải quyết xong đám lưu manh, Tô An lại dẫn Tôn Hân Hân từ trong hẻm đi ra.
Hai người đi thẳng tới vựa ve chai phế liệu.
Mục đích lần này chủ yếu là tìm sách.
Ông lão giữ cửa để cho họ tự vào chọn, Tôn Hân Hân chọn được không ít tiểu thuyết tạp đàm.
Còn Tô An thì chọn cho nàng ít sách giáo khoa cấp ba.
Thấy Tô An chọn sách giáo khoa cấp ba, Tôn Hân Hân rất hiếu kì, hỏi Tô An, "An An, cậu mua sách giáo khoa làm gì?"
Tô An giải thích, "Tớ cảm thấy quốc gia mình rất cần nhân tài, có một ngày nào đó thi đại học sẽ được mở lại.
Hiện giờ mua chút tài liệu sách giáo khoa cấp ba về, thường ngày không có gì làm thì ôn lại chút kiến thức cấp ba, như vậy chờ thi đại học mở lại mới có cơ hội thi đỗ."
Tôn Hân Hân nghe Tô An giải thích, cũng cảm thấy có lý.
Dù sao Tô An nói cái gì nàng đều thấy đúng, cứ theo lời Tô An mà làm.
Hai người đang chọn một lúc, cũng kiếm được không ít sách.
Tô An lại xem qua phế phẩm có đồ gì khác, Tôn Hân Hân lại muốn tìm một cái bàn trang điểm.
Nhà Mộc tượng Trương Mộc chỉ có một ít đồ gia dụng cơ bản, bàn trang điểm bình thường không làm nhiều, hơn nữa kiểu dáng lại khá đơn giản.
Tôn Hân Hân chê kiểu dáng không đẹp, nghĩ là có thể kiếm được một cái kiểu dáng đẹp hơn ở chỗ phế liệu.
Tô An đương nhiên sẽ đi theo Tôn Hân Hân cùng nhau xem bàn trang điểm.
Hai người vận may khá tốt, thật sự thấy được một chiếc bàn trang điểm kiểu dáng khá đẹp mắt, còn mới khoảng tám phần.
Chỉ có cái chân tủ bị hỏng, lát nữa dùng đinh gắn thêm miếng gỗ sửa lại là được.
Sau khi chọn được bàn trang điểm, Tô An cùng Tôn Hân Hân khuân đồ đi tìm ông lão giữ cửa tính tiền.
Sau khi trả tiền và phiếu, Tô An khiêng đồ ra xe bò.
Ông lão giữ cổng thấy Tô An một tay khiêng bàn trang điểm đi, không khỏi lưỡi líu lại.
Nha đầu này đúng là ghê thật, sức lực cỡ nào mà khỏe vậy?
Đem đồ lên xe bò, Tô An cùng Tôn Hân Hân liền lên xe đợi để về đội sản xuất.
Thấy Tô An và Tôn Hân Hân lại thêm cả đống đồ, mấy người từ huyện tới không khỏi hâm mộ.
Hai thanh niên trí thức này điều kiện tốt thật, đặc biệt là Tô An, còn xây nhà ở nông thôn.
Đáng tiếc hiện tại đội tuy biết Tô An có điều kiện tốt, nhưng cũng không dám để ý tới cô nàng này, Nhị cẩu nương là cái kết cục.
Hơn nữa, cô con dâu Tô An mạnh mẽ như vậy, thật sự không phải gia đình bình thường dám cưới.
Đợi người tới đủ, ông lão đánh xe mới quất roi trâu để trở về đội sản xuất Tự Đầu thôn.
Tô An cùng Tôn Hân Hân đem đồ mua được chuyển về nhà rồi dọn dẹp lại, đến giờ cơm trưa, bận bịu từ sáng đến giờ Tôn Hân Hân hơi mệt, nên không muốn nấu cơm, mà nấu chút mì sợi ăn.
Bất quá chỉ là mì sợi đơn giản thôi, mà cô nàng này nấu ra vị cũng không tệ.
Lại ăn chung với tương Tôn Hân Hân chịu ăn, ngon tuyệt.
Buổi chiều Tô An đương nhiên lại lên núi.
Nàng còn phải đi săn vật đổi tiền.
Hiện tại cố gắng vì tương lai nằm ngửa cho tốt!
Đợi nàng tích lũy được vốn, tới khi cải cách mở cửa, Tô An nhất định phải kiếm ra được cả đống tiền.
Đợi nàng thành công, Thẩm gia thì tính là gì?
Nàng phải làm cho Thẩm gia hối hận vì trước đây đã vứt bỏ nàng.
Tô An mang theo dụng cụ lên núi, không ngờ lại gặp Quách Mậu và Lục Chấn Đình.
Hai người thấy Tô An liền chào hỏi.
"Thanh niên trí thức Tô, thật là đúng dịp, cô lại lên núi đi săn hả?"
Người nói là Quách Mậu, so với Lục Chấn Đình thì Quách Mậu có vẻ thân thiện hơn một chút.
Tô An gật đầu, "Ừ, lên núi thử vận may, mọi người cứ bận đi."
Biết hai người này lên núi chắc chắn là đang thi hành nhiệm vụ gì đó, Tô An cũng không quấy rầy bọn họ.
Tô An nói xong, còn vẫy tay với hai người.
Lục Chấn Đình nhìn dáng vẻ của Tô An, có chút buồn cười nhìn cô nàng.
Nàng có vẻ như đã nhìn thấu mục đích của bọn họ lên núi, nhưng lại không vạch trần, chào hỏi xong là liền đi, không cản trở bọn họ "Làm việc".
Nhưng Tô An vừa đi được vài bước, liền phát hiện trong bụi cỏ có tiếng hai người đang cãi cọ nhau.
Lòng hiếu kỳ của Tô An lập tức nổi lên, giữa ban ngày ban mặt, ai mà táo tợn vậy, lên núi làm cái trò đó?
Tô An đi về phía nơi phát ra âm thanh, cố ý nhẹ chân, phòng ngừa kinh động tới hai người đang "đánh nhau" đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận