Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 32: Phòng ở đắp kín (length: 7827)

Tô An đứng từ trên cao nhìn xuống tên trộm, "Bây giờ có thể giao ra không?"
Tên trộm nào ngờ Tô An lại có thân thủ lợi hại như vậy.
Sau khi thấy được thực lực của Tô An, tên trộm rất rõ ràng, nếu hắn không giao ra túi tiền, Tô An chỉ một cước là có thể đá hắn chết tươi.
Hắn run rẩy lục lọi trong túi lấy ra túi tiền đưa cho Tô An, "Cô nãi nãi, ta giao, ta giao."
Tô An nhận lấy túi tiền, sau đó giọng lạnh lùng nói, "Cần gì chứ? Ngay từ đầu ngoan ngoãn giao ra không phải tốt hơn sao, không phải tự tìm đau khổ."
Nói xong, Tô An móc từ trong túi ra dây gai, đem tay chân tên trộm đều trói lại.
Với tên trộm thì không thể tùy tiện thả đi được, phải giao đến công an, dạng tai họa này không giao vào còn tiếp tục đi trộm cắp.
Bất quá Tô An không có ý định tự mình đưa đi, mà là hướng những người xem náo nhiệt xung quanh nói, "Vị đồng chí hảo tâm nào đồng ý giúp đỡ đưa người này đến công an một chuyến."
Tô An vừa hỏi như vậy, đám người xem náo nhiệt liền ngay lập tức có người nhiệt tình đứng ra, đồng ý giúp đỡ đưa mấy người kia đến công an.
Mà trong đám người, có cả Lục Chấn Đình và Quách Mậu.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu vốn nghe thấy tiếng kêu cứu, còn định chạy ra hỗ trợ bắt trộm.
Nhưng không ngờ bọn họ còn chưa kịp ra sân đã thấy Tô An lao ra chế phục tên trộm rồi.
Bởi vì đã sớm thấy được Tô An lợi hại, lúc này gặp lại thân thủ lưu loát của Tô An như vậy, bọn họ cũng không cảm thấy quá bất ngờ, nhưng vẫn âm thầm cảm thán cô ấy thật mạnh.
Những người luyện tập trường kỳ như họ còn không thể không thừa nhận, một cước vừa rồi của Tô An quá ghê gớm.
Trong ánh mắt nóng bỏng của Quách Mậu và Lục Chấn Đình, Tô An cầm lấy túi tiền trả lại cho người bị trộm.
"Cô à, đừng khóc, túi tiền ta tìm lại cho cô rồi đây, cô xem xem tiền ở trong này đủ không?"
Người bị trộm hiển nhiên không nghĩ đến ví tiền của mình có thể tìm lại được.
Nàng vội vàng nhận lấy túi tiền, đếm lại số tiền ở trong, rồi bận rộn nói với Tô An, "Đúng rồi, không thiếu đồng nào."
"Được, cô à, không thiếu là tốt, tiền đã tìm được rồi, cô mau mau đi cứu con đi.
Lần sau cẩn thận hơn, nhất định đừng để cho bọn trộm cắp được nữa."
"Tốt, cô em à, thật cám ơn cô nhiều, lần này may có cô giúp tôi tìm lại tiền, số tiền này có thể cứu con tôi, không có con thì tôi cũng không muốn sống nữa. Về sau cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp cô.
Cô em à, cô có thể nói cho tôi biết tên cô là gì được không? Nhà ở đâu, để tôi tìm đến cô dễ hơn."
Người cô kia vừa nói vừa nhanh chóng cúi người muốn quỳ xuống trước Tô An.
Tô An vội nói, "Cô à, chuyện nhỏ thôi, cô không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi còn có việc, phải đi trước đây."
Nói xong, Tô An liền đạp xe rời đi, nàng đi đến cửa hàng cung tiêu mua chút đồ rồi chạy về phía đội sản xuất thôn Tự Đầu.
Thấy bóng dáng Tô An biến mất nhanh chóng trước mắt, người cô kia muốn đuổi theo cũng không kịp.
Người ta giúp nàng một chuyện lớn như vậy, kết quả nàng đến tên người ta là gì cũng không biết, ngay cả cơ hội cảm ơn cũng không có.
Còn Lục Chấn Đình thì cứ nhìn theo bóng lưng Tô An rời đi.
Anh và Quách Mậu vẫn hoài nghi Tô An là đặc vụ, cho nên mấy ngày nay đã cố ý cho người điều tra tư liệu về Tô An.
Kết quả nhận được là Tô An không phải đặc vụ, bối cảnh đều rất bình thường.
Đương nhiên, bên trong cái bình thường này còn có một vài điểm bất thường.
Căn cứ kết quả điều tra được của bọn họ, trước đây Tô An là người nhu nhược, tính tình yếu đuối, sau này bị cha mẹ ép buộc phải xuống nông thôn mới đột nhiên bắt đầu phản kháng.
Bất quá loại biến đổi này với những người biết Tô An thì coi như hợp tình hợp lý, nên không thể dựa vào đó để kết luận Tô An là đặc vụ được.
Hiện tại Lục Chấn Đình thấy Tô An giúp người ta bắt trộm, lại còn giúp đỡ quần chúng, thì cô gái này lại càng không giống đặc vụ.
Nếu là đặc vụ của nước địch, liệu có sẵn lòng giúp đỡ người dân Hoa Quốc không?
Mãi đến khi bóng lưng Tô An biến mất, Lục Chấn Đình và Quách Mậu mới thu hồi ánh mắt.
Tô An bên này, đạp xe chưa bao lâu đã về đến đội sản xuất thôn Tự Đầu.
Nhìn thấy Tô An trở về, Tôn Hân Hân vui vẻ thông báo với Tô An một tin tốt, "An An, cậu về vừa hay, dì Đại Ny vừa đến nói với mình là phòng của bọn mình xây xong rồi, có thể dọn đến ở được rồi."
Ban đầu Tô An xây nhà vốn không lớn, nên thời gian làm mái cũng không mất nhiều.
Lần này Vương Vệ Hoa còn giúp tìm thêm mấy người nữa, nên tốc độ lại càng nhanh.
Ba gian phòng, thêm một cái sân, vật liệu cùng tiền nhân công, tất cả mới hết có hai trăm tệ.
Ở nông thôn chi phí xây nhà không cao, nhưng với người bình thường thì hai trăm tệ cũng không phải số tiền nhỏ.
Điều kiện ở nông thôn hiện giờ đều tương đối thiếu thốn, có nhà mấy nhân khẩu còn phải chen chúc trong một gian phòng.
Trong thành phố điều kiện có tốt hơn ở nông thôn chút ít, nhưng nhà cửa ở cũng chẳng khá hơn là bao.
Nghe Tôn Hân Hân nói có thể chuyển ra ngoài, Tô An cũng rất vui vẻ.
Hai người trước cùng nhau đi xem nhà mới xây, nhà dù được xây khá đơn sơ, nhưng ít ra cũng là nơi ở độc lập, không cần chen chúc với nhiều người như vậy nữa.
Có thể có một nơi ở thoáng đãng sạch sẽ Tô An đã rất hài lòng, cũng không mong gì nhiều có thể ở tốt hơn được ở nông thôn.
Nếu là vào lúc mới xuống nông thôn, Tôn Hân Hân có lẽ không để mắt đến căn nhà mới này, dù sao so với nhà ở của nàng ở Kinh Thị thì còn kém quá xa.
Nhưng giờ khác rồi, sau khi so sánh điều kiện ở trạm thanh niên trí thức, Tôn Hân Hân biết là ở vùng nông thôn có thể có được một căn nhà sân độc lập như thế này khó khăn đến mức nào.
Nhà là đội trưởng sắp xếp cho người làm, nên các công nhân cũng không dám bớt xén, nói chung chất lượng căn nhà cũng không có gì đáng chê trách.
Sau khi xem nhà xong, Tô An thấy điều duy nhất chưa được chính là không có giếng nước.
Nếu trong sân lại có một cái giếng nước, ở nơi này bên cạnh xem ra sẽ càng thêm thuận tiện.
Đào một cái giếng cũng không khó, lát nữa Tô An sẽ tìm đội trưởng nói một tiếng, để Vương Vệ Hoa sắp xếp người làm một chút.
Xem xét kỹ căn nhà mới xong, Tô An liền gọi Tôn Hân Hân thu dọn đồ đạc dọn nhà.
Đồ đạc của hai người cũng không nhiều lắm, Tô An khuân hai chuyến là hết.
Bất quá bên nhà mới cần phải mua thêm đồ đạc mới, phải mua một bộ bàn ăn, trong bếp thì cần phải sắm một cái tủ đựng chén bát.
Tô An nghĩ có thể mua thêm một cái tủ sách, Tôn Hân Hân cũng nghĩ như vậy.
Thế là hai người chuyển đồ đạc xong lại đi một chuyến đến nhà bác Trương Hữu Lương là thợ mộc mua đồ dùng.
Đồ đạc trong nhà không đắt lắm, tiền đều là Tôn Hân Hân và Tô An chia đôi, Tôn Hân Hân sợ mình chiếm của Tô An phần tiện nghi.
Sau khi làm việc xong xuôi, mấy thanh niên trí thức già cũng tan làm.
Chuyện Tô An và Tôn Hân Hân chuyển ra khỏi trạm thanh niên trí thức thì cần phải báo với những thanh niên trí thức lớn tuổi một tiếng.
Biết chuyện Tô An và Tôn Hân Hân xây nhà muốn chuyển ra ngoài ở riêng, mấy thanh niên trí thức già đều vô cùng hâm mộ.
Điều kiện của Tô An tốt thật đấy, vậy mà có thể xây được nhà.
Vương Chiêu Đệ thì khỏi phải nói, ghen tị vô cùng, nếu là trước đây thì ả còn dám xỏ xiên vài câu, nhưng từ khi nhìn thấy Tô An chém lợn rừng thì ngoan ngoãn hơn hẳn.
Nhớ lại cảnh tượng Tô An chém lợn rừng, Vương Chiêu Đệ đã cảm thấy rợn cả người.
Trừ khi não ả có vấn đề thì mới đi trêu chọc cái con nữ sát tinh Tô An này.
Tô An và Tôn Hân Hân báo xong chuyện này thì liền rời khỏi trạm thanh niên trí thức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận