Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 132: Giải mã mật báo (length: 7593)

"Ta về sau đoán chừng sẽ không lấy được mấy loại thịt rừng kia nữa, tạm thời không có hàng.
Bất quá ta không có thịt rừng, trong tay lại có hàng mới, ngươi xem ngươi có hứng thú không."
Tô An nói xong, đem mấy cái sọt đậy vải bên trên kéo xuống.
Nhìn thấy đồ trong sọt, mắt Lí Tam lần nữa sáng lên.
Nếu nói thịt rừng trước kia Tô An đưa tới là đồ tốt, vậy hoa quả lần này Tô An đưa tới lại càng là đồ tốt hơn.
Nhất là những hoa quả Tô An đưa tới đều là ở vùng Đông Bắc không có.
Không nói đâu xa, chỉ riêng chuối thôi, ở Đông Bắc này muốn mấy đồng một cân.
Đồ hiếm thì quý, mà người giàu vẫn rất nhiều, bọn họ sẵn lòng dùng tiền để mua những món đồ hiếm có này.
Biết là đồ tốt rồi, Lí Tam vội vàng gật đầu nói, "Cô nương, ngài lấy ra đều là hàng hiếm cả, ta làm sao có thể không hứng thú được chứ? Mấy cái này ta đều lấy, sau này nếu ngài còn có hàng kiểu này, cứ mang đến chỗ ta."
Tô An gật đầu, "Được, vậy lô hàng này ngươi cứ tính trước đi, tổng cộng bao nhiêu tiền."
Nếu như là đối mặt với người khác, Lí Tam đoán chừng còn muốn giở mánh chút, ép giá cả xuống.
Nhưng bây giờ người đối diện là Tô An, Lí Tam không dám ép giá.
Bởi vì Lí Tam không dám đối xử tệ bạc với nàng, Tô An liền bán một cái giá vừa ý.
Nhìn số hoa quả trong không gian, nàng nghĩ thầm sau này kiếm không ít tiền đây, cái kiểu không cần tốn sức mà vẫn có tiền như này không tệ.
Tô An bán hàng xong ở chỗ Lí Tam thì rời đi.
Nàng lại ghé qua trạm thu mua phế liệu, lấy ít vật liệu về.
Mấy ngày nay ở nhà rảnh rỗi, có thể kiếm được chút vật liệu, nàng tiện thể lắp ráp ít đồ ra, ít nhiều gì cũng có thể kiếm chút tiền.
Lúc Tô An từ huyện về thì thấy Đào Đại Ny đến tìm nàng.
"Nhỏ Tô thanh niên trí thức, đi thôi, chúng ta đi chia cá, bên Liễu gia thôn đã đưa cá đến rồi.
Lần này nhờ có cô đấy, chúng ta mới được ăn cá, đội trưởng nói cô cứ chọn trước đi, muốn ăn loại cá nào thì cô tự chọn."
Tô An nghe Đào Đại Ny nói vậy liền cùng Đào Đại Ny đến sân phơi lúa.
Lần này Liễu gia thôn đưa đến mấy thùng cá.
Cá được nuôi rất béo, mỗi con trung bình cũng tầm mười cân, con lớn thì hai ba chục cân.
Tính theo nhân khẩu đại đội, nhà nào nhiều người thì có thể chia một con cá, nhà ít người thì có thể chia nửa con, nói chung là đủ cho mọi người có một bữa ăn ngon.
Vừa thấy Tô An đến, Vương Vệ Hoa liền gọi Tô An tới chọn cá trước.
Các đội viên đều biết chính vì Tô An lắp ráp máy gặt cho Liễu gia thôn mượn, bọn họ mới được ăn cá, lúc này Vương Vệ Hoa bảo Tô An chọn trước, bọn họ không có ý kiến gì cả.
Tô An nghĩ ở nhà Tôn Hân Hân phụ trách nấu cơm nên để cô bé chọn.
Tôn Hân Hân nhìn đám cá do Liễu gia thôn mang đến, cuối cùng chọn một con cá mè đen lớn và một con cá trắm cỏ.
Bình thường bọn họ không thiếu thịt ăn nên cũng không muốn lấy nhiều, đủ ăn là được.
Vẫn nên để phần cho các đội viên khác, cho họ có phần nhiều hơn, ăn được nhiều hơn chút.
Chia cá xong, Tôn Hân Hân liền mang về nhà, định làm cơm trưa.
Cá mè đen nàng định nấu canh chua, mấy hôm trước Đào Đại Ny đưa một hũ dưa muối tới, vẫn còn, vừa hay có thể dùng làm canh chua cá.
Còn cá trắm cỏ, Tôn Hân Hân định nướng.
Tô An nghe nói cô bé này muốn làm cá nướng, trong lòng rất mong đợi.
Cá nướng thời nay rất ngon, không biết món cô bé này làm ra có giống ở thời sau không.
Tô An giao bếp cho Tôn Hân Hân, còn nàng thì vắt chân lên, thoải mái chờ ăn cơm.
Tôn Hân Hân bên này làm cũng khá nhanh, chưa tới một tiếng, cơm trưa đã xong.
Canh chua cá Tôn Hân Hân nấu trước đó Tô An cũng đã nếm thử, vị không tệ.
Nhưng lần này thơm nhất vẫn là cá nướng.
Quách Mậu và Lục Chấn Đình vừa đến giờ cơm là qua đây.
Vừa vào trong sân, Quách Mậu đã ngửi được mùi thơm trong không khí nên hỏi, "An tỷ, ăn gì vậy? Sao mà thơm thế!"
Tô An nói, "Cá nướng, do Hân Hân làm."
Quách Mậu cũng không khách sáo, mấy người ngồi xuống là cầm đũa ăn ngay.
Ăn xong ai cũng thấy có chút chưa đã thèm.
Cá bình thường mà làm ngon như vậy, Tôn Hân Hân đúng là nhân tài.
Ăn trưa xong, Lục Chấn Đình lấy ra một cuốn sổ đưa cho Tô An rồi hỏi, "Tô thanh niên trí thức, đây là thứ bọn tôi thu được từ máy bộ đàm, cô xem thử có giúp giải mã được không?"
Trong khoảng thời gian này Lục Chấn Đình và Quách Mậu liên tục túc trực bên máy bộ đàm, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Nhưng thông tin thu được hình như đã bị mã hóa.
Chính Lục Chấn Đình đã thử giải mã nhưng không được.
Lục Chấn Đình đã gửi thông tin này về đơn vị bằng điện báo, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.
Chắc là tin nhắn đã mã hóa rất khó giải nên phía tổ chức cũng cần thời gian.
Lục Chấn Đình biết Tô An rất giỏi nên muốn để cô thử xem.
Biết đâu Tô An lại giải được.
Tô An cầm lấy sổ, thấy Lục Chấn Đình ghi một dãy số rất lớn.
Nàng không nói mình có giải được không mà phải thử trước đã.
"Ta tính xem sao."
Tô An nói, cầm bút ra rồi bắt đầu tính toán trên nháp.
Lục Chấn Đình cứ đứng lặng lẽ bên cạnh, hắn rất tò mò muốn biết, Tô An rốt cuộc có thể giải mã được cái tin mật báo này không.
Lúc này Tô An đang múa bút tính toán, Lục Chấn Đình nín thở, không dám làm phiền Tô An.
Sau khoảng một giờ đồng hồ, Tô An cũng xem như đã giải mã được cái tin mật báo này.
Cầm nội dung đã giải mã đưa cho Lục Chấn Đình, "Đây là nội dung ta giải mã được, cũng không biết đúng hay không.
Bất quá anh có thể dựa theo nội dung mật báo, thử điều tra và loại trừ bớt, dù sao cũng có một hướng đi."
Lục Chấn Đình cầm nội dung do Tô An giải mã mà sắc mặt biến đổi.
Vốn hắn chỉ thử một chút thôi, không hy vọng gì nhiều.
Ai ngờ Tô An lại có thể hoàn thành được công việc giải mã.
Trong tổ chức của họ có không ít chuyên gia tình báo, vậy mà mấy chuyên gia đó còn kém cả Tô An một cô bé.
May mà Tô An không phải đặc vụ, chứ nếu là đặc vụ thì đoán chừng bọn họ bị nàng chơi chết từ lâu rồi.
"Được, Tô thanh niên trí thức, cảm ơn cô." Lục Chấn Đình cảm ơn Tô An, cô đã giúp hắn một việc lớn như vậy, rồi sẽ tìm cơ hội cảm ơn nàng sau.
Tô An xua tay, "Khách khí, chuyện nhỏ thôi mà.
Mấy anh bắt đặc vụ, còn ta là người Hoa, không muốn lợi ích của đất nước mình bị xâm phạm. Có thể đóng góp một chút sức mọn cho tổ quốc, đó là vinh hạnh của ta."
Lục Chấn Đình không nói thêm lời cảm tạ nào nữa, mà kéo Quách Mậu, nhanh chóng báo cáo nội dung đã giải mã cho tổ chức, sau đó tranh thủ sắp xếp điều tra luôn.
Hai người đi lần này là mất tích luôn.
Vài ngày sau, Tô An không thấy Lục Chấn Đình nữa.
Nhưng biết hai người họ bận công chuyện rồi nên Tô An cũng không để ý đến chuyện khi nào họ về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận