Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 104: Giúp đỡ sửa chữa cùng cải tiến máy móc (length: 7808)

"Đúng thế, Sở thanh niên trí thức, ta và Lục thanh niên trí thức không hề oán trách việc các ngươi liên lụy chúng ta, ngươi còn trông chờ chúng ta giúp các ngươi làm việc, nghĩ thế thì đẹp quá rồi."
Sở Thành Vũ bị nói đến mặt đỏ bừng, "Chẳng lẽ các ngươi không muốn làm xong sớm để về nghỉ ngơi sao? Ta và Thẩm thanh niên trí thức thực sự không kham nổi, các ngươi giúp một tay thì chúng ta cũng có thể nghỉ sớm một chút, không phải sao?"
Lục Chấn Đình thản nhiên nói, "Ta không vội."
Đào Hướng Cầm hùa theo, "Ta cũng không vội, cứ xem như bỏ sức ra ngoài đồng vậy, đừng hòng chúng ta giúp các ngươi làm thêm việc."
Sở Thành Vũ tức đến muốn chết, hai người này thật là không chịu thiệt tí nào.
Thẩm Như Ý cũng giận không kém, nàng mong về sớm để nghỉ ngơi, nhưng lúc này chỉ có thể cố chịu ở ngoài đồng.
Thời gian trước tuy đã cảm nhận được sự vất vả khi xuống nông thôn, nhưng đến vụ mùa thu hoạch thì càng thấm thía thế nào là khổ.
...
Sáng sớm hôm sau, Tô An ăn xong điểm tâm liền chuẩn bị lên đường vào thành phố.
Tôn Hân Hân còn cẩn thận làm cho cô ít đồ ăn để mang theo dọc đường, khi nào đói thì ăn.
Tô An trước hết đạp xe đến huyện thành, rồi từ huyện thành bắt xe đi vào tỉnh.
Cô đến nhà máy cơ khí tỉnh vào khoảng 11 giờ.
Tô An trực tiếp đi tìm Bành xưởng trưởng để hỏi về việc mua lại động cơ điện thải loại.
Nghe Tô An muốn mua động cơ điện thải loại, Bành xưởng trưởng rất dễ tính.
"Tiểu Tô đồng chí, trong xưởng chúng tôi động cơ điện thải loại cũng không ít, tôi cho cô xin hai cái, cô thấy thế nào?"
Tô An cười đáp, "Bành xưởng trưởng, có hai cái thì quá tốt."
Nếu có thể có hai chiếc động cơ điện, lát nữa cô lại đến bãi phế liệu trong thành phố xem thử, cố gắng ráp thêm một cái máy gặt nữa.
Có hai cái máy gặt thì vụ thu hoạch năm nay ở thôn Tự Đầu coi như không lo nữa.
Bành xưởng trưởng lập tức đi sắp xếp chuyện này.
Đang lúc Bành xưởng trưởng vừa sắp xếp xong, mang hai chiếc động cơ điện thải loại đến cho Tô An, thì thấy xưởng chủ nhiệm trong xưởng cũng đến tìm Bành xưởng trưởng, "Xưởng trưởng, không xong rồi, một cái máy móc sản xuất linh kiện bên ta lại hỏng mất rồi."
"Đây là lô linh kiện xưởng đóng tàu tỉnh ủy thác chúng ta chế tạo, mấy ngày nữa là phải giao rồi, bây giờ máy móc bị hỏng, không biết đến lúc đó có giao hàng đúng hạn được không."
Nghe vậy, Bành xưởng trưởng cau mày.
"Vậy tranh thủ liên hệ thợ sửa máy đến đi?"
"Xưởng trưởng, tôi gọi điện thoại rồi, nhưng người ta nói thợ Khúc vừa đi công tác chỗ khác, hai ba ngày nữa chưa về được."
Bành xưởng trưởng nghe xong lời này thì càng thêm buồn rầu, "Ngoài thợ Khúc ra, còn ai sửa được máy này nữa không?
Xem có liên lạc được thợ sửa khác từ cấp trên xuống không, cố gắng tìm người đến xem, việc sản xuất không thể chậm trễ được."
Tô An đang ở bên cạnh, nghĩ đến Bành xưởng trưởng đã tặng cô hai chiếc động cơ điện thải loại, cô liền sẵn tiện giúp một tay.
Thế là Tô An nói với Bành xưởng trưởng, "Bành xưởng trưởng, hay là để tôi xem thử xem có sửa được không, nếu tôi sửa được thì các ông cũng không cần phải lo sốt vó gọi thợ sửa đến làm gì."
Nghe Tô An nói, Bành xưởng trưởng liền vỗ đầu, sao ông lại quên mất, chỗ này còn có cao thủ hơn cả thợ sửa đang ở đây mà.
Tô An có thể giúp sửa máy móc ở D quốc, thì chắc chắn có thể giúp sửa máy móc của Hoa quốc.
Dù sao so với máy móc của Hoa quốc, thì máy móc của D quốc tân tiến và phức tạp hơn nhiều.
Tô An ngay cả loại phức tạp hơn còn sửa được, thì chắc chắn máy móc Hoa quốc sẽ không làm khó được cô.
Tô An theo Bành xưởng trưởng và xưởng chủ nhiệm đến xem cái máy móc vừa hỏng kia.
Nhìn thấy máy móc, Tô An liền đưa tay kiểm tra.
Dùng dị năng Lôi hệ, Tô An rất nhanh đã xác định được chỗ máy móc gặp vấn đề.
"Cái máy này không bị bệnh nặng lắm, sửa được, nhưng mà..."
Nghe nửa câu đầu của Tô An, Bành xưởng trưởng nhẹ nhõm trong lòng, nhưng nghe nửa câu sau thì Bành xưởng trưởng lại treo tim lên.
"Nhưng mà cái gì?"
Bành xưởng trưởng vội hỏi Tô An.
Tô An chỉ vào cái máy móc nói, "Nhưng mà Bành xưởng trưởng, cái máy này thật sự là quá lạc hậu rồi, hay là thế này đi, lúc tôi sửa, tiện thể giúp các ông cải tiến một chút.
Như thế linh kiện các ông làm ra độ chính xác có lẽ không đủ, sau khi cải tiến thì độ chính xác có thể cao hơn.
Sau khi giảm thiểu sai số thì các ông cũng có thể giảm bớt tổn thất do hàng phế phẩm gây ra."
Nghe xong lời này của Tô An, Bành xưởng trưởng liền kích động.
"Cái gì? Tiểu Tô đồng chí, cô không những có thể sửa máy này, mà còn có thể cải tiến nó?"
Tô An gật đầu, "Đúng vậy, chỉ cần cung cấp công cụ cần thiết cho tôi là được."
Bành xưởng trưởng không hề nghĩ Tô An đang nói khoác, dù sao ông cũng tận mắt chứng kiến thực lực của cô gái này rồi.
Dù sao cũng thử làm theo yêu cầu của Tô An một lần, nếu có thể sửa máy và cải tiến nó thì quá tốt, nếu cải tiến không được thì cũng không sao.
Bành xưởng trưởng lập tức sai người đi lấy công cụ cần thiết đến cho Tô An.
Tô An bỏ ra hơn một giờ, xem như đã sửa chữa và cải tiến máy móc xong.
"Được rồi, bây giờ các ông có thể thử xem hiệu quả thế nào."
Bành xưởng trưởng lập tức để xưởng chủ nhiệm dùng thử cái máy vừa sửa xong này để sản xuất.
Quả nhiên, sau khi sản xuất được vài cái linh kiện, xưởng chủ nhiệm đo thử rồi kinh ngạc nói với Bành xưởng trưởng, "Xưởng trưởng, độ chính xác của linh kiện mà cái máy này làm ra giờ đã tăng lên đáng kể, sai số cũng nhỏ đi rồi."
Nghe được tin tốt này, nụ cười trên mặt Bành xưởng trưởng nở rộ.
"Tốt, tốt, tốt quá rồi, tiểu Tô đồng chí, cô thật là giỏi, tài năng của cô mà không làm kỹ sư thì quá phí."
Bành xưởng trưởng nhìn Tô An với ánh mắt đầy tán thưởng, tuổi còn nhỏ mà đã giỏi đến mức này, thật sự là hiếm có.
Tô An chỉ cười nhạt, "Bành xưởng trưởng, quá khen rồi, tôi chỉ là tình cờ có nghiên cứu về mảng này thôi, nếu máy móc không có vấn đề gì nữa thì tôi xin phép đi trước."
Bành xưởng trưởng xem đồng hồ thì đã quá giờ ăn cơm trưa.
Vì giúp ông sửa máy và cải tiến máy mà đã làm lỡ mất bữa trưa, vì vậy lúc này Bành xưởng trưởng vội mời Tô An ra nhà ăn ăn cơm.
Cô gái này coi như đã giúp xưởng bọn ông một ân huệ lớn, Bành xưởng trưởng cảm thấy mời Tô An ăn một bữa cơm là điều nên làm.
Tô An cũng không khách sáo, lúc này không theo Bành xưởng trưởng đi ăn ở nhà ăn, thì cô cũng phải ra tiệm cơm quốc doanh ở ngoài ăn.
Mà hơn nữa đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh bên ngoài cũng chưa chắc ngon bằng đồ ăn do đầu bếp của nhà máy làm.
Lần này Bành xưởng trưởng vẫn sai đầu bếp trong nhà ăn làm một nồi thức ăn ngon.
Biết Tô An ăn rất khoẻ nên Bành xưởng trưởng cố ý bảo đầu bếp chuẩn bị thêm mấy món, phần ăn còn nhiều hơn lần trước Tô An đã ăn.
Bành xưởng trưởng vốn nghĩ lần này mình đã chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy, Tô An thế nào cũng ăn không hết nổi, ai ngờ cô bé lại ăn khỏe như vậy, lại một lần nữa thực hiện "đĩa sạch bóng".
Bành xưởng trưởng ngạc nhiên không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ người có tài luôn có một vài điểm khác thường sao? Ví dụ như Tô An lại ăn khỏe hơn người thường chẳng hạn.
Tô An ăn trưa no nê, liền trực tiếp đi qua chỗ của Lưu Bằng.
Hôm qua ở bãi phế liệu tại huyện, Tô An đã sửa được hai cái radio, giờ có thể giao lại cho Lưu Bằng để anh ta đem bán...
Bạn cần đăng nhập để bình luận