Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 157: Cùng các đội viên đổi phiếu (length: 7843)
Nếu không phải Lục Chấn Đình cùng Quách Mậu đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn họ thật sự sẽ tin lời Tô An nói.
Đây là tiện tay giúp chút chuyện nhỏ thôi sao?
Tô An lần này giúp bắt được Hoàng Trung, thế nhưng là mấu chốt của vụ án điều tra lần này.
Nếu không phải Tô An, bọn họ những người này trong khoảng thời gian này điều tra truy tìm có lẽ đều phí công vô ích, tổn thất nặng nề.
Vương Vệ Hoa nhìn Tô An, càng nhìn càng hài lòng với cô thanh niên trí thức trẻ tuổi này, càng xem càng tự hào.
Từ khi Tô An đến đây, đã không ít lần mang vinh quang về cho đội sản xuất Thự Đầu thôn của họ.
Nếu như ai cũng có thể giỏi như Tô An thì tốt, đội sản xuất Thự Đầu thôn muốn không phát triển cũng khó.
Đáng tiếc, ngoại trừ Tô An, phần lớn thanh niên trí thức đều chẳng làm nên trò trống gì.
Hiện tại Vương Vệ Hoa nghĩ thông rồi, những thanh niên trí thức đó không làm được việc thì không sao, nhưng nhất định không thể như Thẩm Như Ý gây chuyện, mang phiền phức về cho đội sản xuất Thự Đầu thôn.
Vương Vệ Hoa thấy lúc này có nhiều người ở đây, liền mở một cuộc họp đơn giản cho các đội viên, để các đội viên Thự Đầu thôn sau này đều phải học tập Tô An.
Bây giờ đám nhỏ trong đội sản xuất hoàn toàn xem Tô An là tấm gương để học tập, đợi bọn chúng lớn lên, nhất định phải giống như tỷ Tô An, làm anh hùng.
Đợi Vương Vệ Hoa họp xong, các đội viên cũng tản bớt đi.
Nhưng cũng có một số người ở lại.
Những đội viên ở lại này có chút để ý tới mấy thứ phiếu trong tay Tô An.
"Cô Tô thanh niên trí thức, mấy cái phiếu trong tay cô dùng hết chưa? Nếu còn thì có thể đổi cho chúng tôi một ít được không?"
Lúc này mọi người trong đội sản xuất đều thiếu phiếu, dù sao họ không giống như công nhân trong xưởng, hàng năm đều được chia phiếu.
Nhưng bây giờ mua đồ, cái gì cũng cần có phiếu mới được, họ muốn may bộ quần áo thì phải cần vải phiếu chứ?
Hiện tại đã bắt đầu vào đông, thời tiết lạnh rồi, ai cũng muốn có thêm một chiếc áo ấm để mặc.
Nhưng mà không có phiếu thì muốn may quần áo cũng không được.
Còn có người nhà sinh con ở cữ, cần đường đỏ, nhưng ai trong nhà có phiếu đường đâu?
Hiện tại thấy Tô An hình như có rất nhiều phiếu, liền đến hỏi thử.
Nếu Tô An chịu đổi thì tốt quá, còn nếu không chịu thì thôi, dù sao họ chỉ hỏi thử, cũng chẳng mất mát gì.
Tô An biết rõ tình cảnh của đội sản xuất, nghĩ trong tay mình cũng không thiếu phiếu, chi bằng lấy lòng những người đang cần phiếu này.
Hiện tại nàng tiện tay giúp đỡ, biết đâu sau này mình gặp chuyện, những người này cũng có thể đứng ra giúp nàng.
Đương nhiên, Tô An cảm thấy mình cũng không mấy khi cần giúp đỡ, nhưng nếu có thể tạo quan hệ tốt với các đội viên thì cũng không cần phải gây khó dễ.
Tô An đổi cho những người đang cần phiếu một ít.
Có người đưa tiền, có người mang trứng gà hoặc những thứ khác Tô An cần thiết đến đổi.
Đợi sau khi đổi phiếu từ chỗ Tô An xong, những người này vui vẻ trở về.
Các đội viên của đội sản xuất Thự Đầu thôn đều không ngừng khen Tô An tốt bụng.
Nếu là đổi lại người khác, có thể đã không chịu đổi rồi.
Người có năng lực lại còn là cô nương tốt bụng như vậy, ai mà không thích cho được.
Đáng tiếc, mấy thằng con trai nhà họ điều kiện quá kém, đều không xứng với cô Tô thanh niên trí thức, nếu không họ đều muốn tìm Tô An về làm con dâu.
Tô An sau khi gặp Trình Tư Nguyên bên kia đáp ứng giúp đỡ thì ngày thứ hai liền lên đường đi vào thành phố.
Bây giờ Tô An vì đội sản xuất tranh được không ít công lao và mang về nhiều lợi ích như vậy, nàng muốn ra ngoài mở thư giới thiệu, Vương Vệ Hoa bên này hết sức phối hợp.
Cô Tô thanh niên trí thức là công thần của Thự Đầu thôn, không đối đãi tốt sao được.
Trước kia Tô An hay đi đường bộ rồi mới đi xe vào thành phố.
Sau khi tới nơi, Tô An không đi chỗ Hứa Ngụy mà là đi tìm Lưu Bằng trước.
Lần trước giao cho Lưu Bằng khá nhiều hàng, lần này Tô An liền sang để bổ sung thêm ít hàng.
Vì Thất ca không có ở đây, bây giờ Lưu Bằng lại đang có nhiều hàng, nên Lưu Bằng giờ đã có vị thế khá cao trên chợ đen.
Đám tiểu đệ của Lưu Bằng giờ đều đi theo sau lưng Lưu Bằng, đều nhờ vậy mà kiếm được không ít tiền.
Nhưng mà trước khi hợp tác với Lưu Bằng, Tô An đã không ít lần nhắc nhở Lưu Bằng, không được làm ác, làm ăn thì phải làm ăn cho đàng hoàng, nhưng tuyệt đối đừng làm chuyện bàng môn tả đạo.
Lưu Bằng vốn thật thà, cũng lo làm điều ác sẽ gây họa lên thân và người nhà, cho nên dù làm ăn ở chợ đen, nhưng vẫn luôn làm ăn một cách ngay thẳng.
So với những người khác làm ăn ở chợ đen, thì việc làm ăn của hắn tuyệt đối là ngay thẳng hơn rất nhiều.
Bây giờ, dưới trướng của Lưu Bằng, ngoài đám tiểu đệ, còn có thêm mấy người đi theo. Bản thân Lưu Bằng kiếm không ít, mà những tiểu đệ đi theo cũng kiếm được một chút, cuộc sống của bọn họ có thể nói là đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưng những sự thay đổi này đều là nhờ một phần vào Tô An, cho nên Lưu Bằng khi gặp lại Tô An, cũng không hề vì kiếm được tiền mà trở nên ngạo mạn, ngược lại, đối đãi với Tô An còn cung kính hơn so với trước kia.
Sau khi nhận thêm một lô hàng từ chỗ Tô An, Lưu Bằng thanh toán tiền hàng bán được cho Tô An.
Trước đó vì hàng ít, Tô An nhận lại tiền cũng không nhiều.
Nhưng bây giờ đưa cho Lưu Bằng nhiều hàng, Tô An thu về tiền cũng theo đó mà nhiều hơn.
Thu lại tiền bán hàng của Lưu Bằng cẩn thận xong, Tô An lại hỏi thăm Lưu Bằng tình hình và động tĩnh ở chợ dạo này.
"Chị An, sau khi tên hội chủ GW kia ngã ngựa, đã kéo theo không ít quan chức đó.
Dạo này mấy người chính phủ ai nấy đều cảm thấy bất an, không ai dám gây chuyện lúc này cả.
Nói không ngoa chứ, khoảng thời gian này có lẽ là thời gian yên ổn nhất ở đây mấy năm nay đấy."
Tô An hiểu rõ tình hình liền gật đầu.
Yên ổn chút cũng tốt, như vậy dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp.
Nếu như gặp phải những kẻ hay gây chuyện thì mới thật đáng lo.
"Được rồi, không có gì khác, ta đi trước đây."
Thấy Tô An muốn đi, Lưu Bằng lại gọi Tô An lại, "Chị, hôm nay không ăn bữa cơm rồi đi sao? Nếu chị không muốn ăn ở nhà em thì em mời chị đi ăn nhà hàng."
Lưu Bằng bây giờ có tiền, có tiền rồi liền có tự tin.
Bây giờ hắn có thể trực tiếp đến nhà hàng quốc doanh mời khách rồi, không tiếc chút tiền đó.
Tô An nhìn vào đôi mắt chân thành của Lưu Bằng, suy nghĩ rồi gật đầu, "Đã cậu muốn mời ta ăn cơm như vậy thì đi thôi."
Thấy Tô An đồng ý, Lưu Bằng ngược lại rất vui vẻ.
Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng quốc doanh.
Tới nơi, Tô An liền bắt đầu gọi món.
Hôm nay đồ ăn được cung ứng thật tốt.
Tô An gọi một phần thịt kho tàu móng heo, một phần vịt om tương, một phần gà luộc, còn có một phần lươn xào.
Ngoài các món mặn, Tô An còn gọi thêm mấy món chay.
Củ cải luộc, rau xanh xào cải trắng, canh củ cải viên.
Món chính thì gọi thêm mấy bát cơm trắng cùng với bánh bao chay.
Nhìn Tô An gọi nhiều như vậy, Lưu Bằng lần đầu thấy thì ngạc nhiên hết sức.
"Chị, chị ăn nhiều như vậy sao?"
Tô An nhíu mày, "Sao? Cậu có ý kiến? Mời không nổi?"
Lưu Bằng vội xua tay, "Chị, không có, không có, em đã nói mời chị ăn cơm, chị gọi bao nhiêu cũng được, chị cứ gọi thoải mái, chút tiền đó em còn gánh được."
Lưu Bằng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình thật không nên, khiến Tô An hiểu lầm là hắn không muốn nàng gọi nhiều đồ ăn, thực ra hắn không có nghĩ như vậy...
Đây là tiện tay giúp chút chuyện nhỏ thôi sao?
Tô An lần này giúp bắt được Hoàng Trung, thế nhưng là mấu chốt của vụ án điều tra lần này.
Nếu không phải Tô An, bọn họ những người này trong khoảng thời gian này điều tra truy tìm có lẽ đều phí công vô ích, tổn thất nặng nề.
Vương Vệ Hoa nhìn Tô An, càng nhìn càng hài lòng với cô thanh niên trí thức trẻ tuổi này, càng xem càng tự hào.
Từ khi Tô An đến đây, đã không ít lần mang vinh quang về cho đội sản xuất Thự Đầu thôn của họ.
Nếu như ai cũng có thể giỏi như Tô An thì tốt, đội sản xuất Thự Đầu thôn muốn không phát triển cũng khó.
Đáng tiếc, ngoại trừ Tô An, phần lớn thanh niên trí thức đều chẳng làm nên trò trống gì.
Hiện tại Vương Vệ Hoa nghĩ thông rồi, những thanh niên trí thức đó không làm được việc thì không sao, nhưng nhất định không thể như Thẩm Như Ý gây chuyện, mang phiền phức về cho đội sản xuất Thự Đầu thôn.
Vương Vệ Hoa thấy lúc này có nhiều người ở đây, liền mở một cuộc họp đơn giản cho các đội viên, để các đội viên Thự Đầu thôn sau này đều phải học tập Tô An.
Bây giờ đám nhỏ trong đội sản xuất hoàn toàn xem Tô An là tấm gương để học tập, đợi bọn chúng lớn lên, nhất định phải giống như tỷ Tô An, làm anh hùng.
Đợi Vương Vệ Hoa họp xong, các đội viên cũng tản bớt đi.
Nhưng cũng có một số người ở lại.
Những đội viên ở lại này có chút để ý tới mấy thứ phiếu trong tay Tô An.
"Cô Tô thanh niên trí thức, mấy cái phiếu trong tay cô dùng hết chưa? Nếu còn thì có thể đổi cho chúng tôi một ít được không?"
Lúc này mọi người trong đội sản xuất đều thiếu phiếu, dù sao họ không giống như công nhân trong xưởng, hàng năm đều được chia phiếu.
Nhưng bây giờ mua đồ, cái gì cũng cần có phiếu mới được, họ muốn may bộ quần áo thì phải cần vải phiếu chứ?
Hiện tại đã bắt đầu vào đông, thời tiết lạnh rồi, ai cũng muốn có thêm một chiếc áo ấm để mặc.
Nhưng mà không có phiếu thì muốn may quần áo cũng không được.
Còn có người nhà sinh con ở cữ, cần đường đỏ, nhưng ai trong nhà có phiếu đường đâu?
Hiện tại thấy Tô An hình như có rất nhiều phiếu, liền đến hỏi thử.
Nếu Tô An chịu đổi thì tốt quá, còn nếu không chịu thì thôi, dù sao họ chỉ hỏi thử, cũng chẳng mất mát gì.
Tô An biết rõ tình cảnh của đội sản xuất, nghĩ trong tay mình cũng không thiếu phiếu, chi bằng lấy lòng những người đang cần phiếu này.
Hiện tại nàng tiện tay giúp đỡ, biết đâu sau này mình gặp chuyện, những người này cũng có thể đứng ra giúp nàng.
Đương nhiên, Tô An cảm thấy mình cũng không mấy khi cần giúp đỡ, nhưng nếu có thể tạo quan hệ tốt với các đội viên thì cũng không cần phải gây khó dễ.
Tô An đổi cho những người đang cần phiếu một ít.
Có người đưa tiền, có người mang trứng gà hoặc những thứ khác Tô An cần thiết đến đổi.
Đợi sau khi đổi phiếu từ chỗ Tô An xong, những người này vui vẻ trở về.
Các đội viên của đội sản xuất Thự Đầu thôn đều không ngừng khen Tô An tốt bụng.
Nếu là đổi lại người khác, có thể đã không chịu đổi rồi.
Người có năng lực lại còn là cô nương tốt bụng như vậy, ai mà không thích cho được.
Đáng tiếc, mấy thằng con trai nhà họ điều kiện quá kém, đều không xứng với cô Tô thanh niên trí thức, nếu không họ đều muốn tìm Tô An về làm con dâu.
Tô An sau khi gặp Trình Tư Nguyên bên kia đáp ứng giúp đỡ thì ngày thứ hai liền lên đường đi vào thành phố.
Bây giờ Tô An vì đội sản xuất tranh được không ít công lao và mang về nhiều lợi ích như vậy, nàng muốn ra ngoài mở thư giới thiệu, Vương Vệ Hoa bên này hết sức phối hợp.
Cô Tô thanh niên trí thức là công thần của Thự Đầu thôn, không đối đãi tốt sao được.
Trước kia Tô An hay đi đường bộ rồi mới đi xe vào thành phố.
Sau khi tới nơi, Tô An không đi chỗ Hứa Ngụy mà là đi tìm Lưu Bằng trước.
Lần trước giao cho Lưu Bằng khá nhiều hàng, lần này Tô An liền sang để bổ sung thêm ít hàng.
Vì Thất ca không có ở đây, bây giờ Lưu Bằng lại đang có nhiều hàng, nên Lưu Bằng giờ đã có vị thế khá cao trên chợ đen.
Đám tiểu đệ của Lưu Bằng giờ đều đi theo sau lưng Lưu Bằng, đều nhờ vậy mà kiếm được không ít tiền.
Nhưng mà trước khi hợp tác với Lưu Bằng, Tô An đã không ít lần nhắc nhở Lưu Bằng, không được làm ác, làm ăn thì phải làm ăn cho đàng hoàng, nhưng tuyệt đối đừng làm chuyện bàng môn tả đạo.
Lưu Bằng vốn thật thà, cũng lo làm điều ác sẽ gây họa lên thân và người nhà, cho nên dù làm ăn ở chợ đen, nhưng vẫn luôn làm ăn một cách ngay thẳng.
So với những người khác làm ăn ở chợ đen, thì việc làm ăn của hắn tuyệt đối là ngay thẳng hơn rất nhiều.
Bây giờ, dưới trướng của Lưu Bằng, ngoài đám tiểu đệ, còn có thêm mấy người đi theo. Bản thân Lưu Bằng kiếm không ít, mà những tiểu đệ đi theo cũng kiếm được một chút, cuộc sống của bọn họ có thể nói là đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưng những sự thay đổi này đều là nhờ một phần vào Tô An, cho nên Lưu Bằng khi gặp lại Tô An, cũng không hề vì kiếm được tiền mà trở nên ngạo mạn, ngược lại, đối đãi với Tô An còn cung kính hơn so với trước kia.
Sau khi nhận thêm một lô hàng từ chỗ Tô An, Lưu Bằng thanh toán tiền hàng bán được cho Tô An.
Trước đó vì hàng ít, Tô An nhận lại tiền cũng không nhiều.
Nhưng bây giờ đưa cho Lưu Bằng nhiều hàng, Tô An thu về tiền cũng theo đó mà nhiều hơn.
Thu lại tiền bán hàng của Lưu Bằng cẩn thận xong, Tô An lại hỏi thăm Lưu Bằng tình hình và động tĩnh ở chợ dạo này.
"Chị An, sau khi tên hội chủ GW kia ngã ngựa, đã kéo theo không ít quan chức đó.
Dạo này mấy người chính phủ ai nấy đều cảm thấy bất an, không ai dám gây chuyện lúc này cả.
Nói không ngoa chứ, khoảng thời gian này có lẽ là thời gian yên ổn nhất ở đây mấy năm nay đấy."
Tô An hiểu rõ tình hình liền gật đầu.
Yên ổn chút cũng tốt, như vậy dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp.
Nếu như gặp phải những kẻ hay gây chuyện thì mới thật đáng lo.
"Được rồi, không có gì khác, ta đi trước đây."
Thấy Tô An muốn đi, Lưu Bằng lại gọi Tô An lại, "Chị, hôm nay không ăn bữa cơm rồi đi sao? Nếu chị không muốn ăn ở nhà em thì em mời chị đi ăn nhà hàng."
Lưu Bằng bây giờ có tiền, có tiền rồi liền có tự tin.
Bây giờ hắn có thể trực tiếp đến nhà hàng quốc doanh mời khách rồi, không tiếc chút tiền đó.
Tô An nhìn vào đôi mắt chân thành của Lưu Bằng, suy nghĩ rồi gật đầu, "Đã cậu muốn mời ta ăn cơm như vậy thì đi thôi."
Thấy Tô An đồng ý, Lưu Bằng ngược lại rất vui vẻ.
Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng quốc doanh.
Tới nơi, Tô An liền bắt đầu gọi món.
Hôm nay đồ ăn được cung ứng thật tốt.
Tô An gọi một phần thịt kho tàu móng heo, một phần vịt om tương, một phần gà luộc, còn có một phần lươn xào.
Ngoài các món mặn, Tô An còn gọi thêm mấy món chay.
Củ cải luộc, rau xanh xào cải trắng, canh củ cải viên.
Món chính thì gọi thêm mấy bát cơm trắng cùng với bánh bao chay.
Nhìn Tô An gọi nhiều như vậy, Lưu Bằng lần đầu thấy thì ngạc nhiên hết sức.
"Chị, chị ăn nhiều như vậy sao?"
Tô An nhíu mày, "Sao? Cậu có ý kiến? Mời không nổi?"
Lưu Bằng vội xua tay, "Chị, không có, không có, em đã nói mời chị ăn cơm, chị gọi bao nhiêu cũng được, chị cứ gọi thoải mái, chút tiền đó em còn gánh được."
Lưu Bằng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình thật không nên, khiến Tô An hiểu lầm là hắn không muốn nàng gọi nhiều đồ ăn, thực ra hắn không có nghĩ như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận