Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 01: Trở lại ở kiếp trước (length: 7774)
Tô An, ngươi đồ khốn kiếp, ngươi còn không mau dậy nấu cơm cho ta đi? Tiểu gia ta sắp chết đói rồi!
Đồ chết tiệt, ngươi có nghe hay không? Đừng có giả chết trong phòng cho ta, ngươi không mau nấu cơm chờ cha mẹ trở về ta sẽ bảo bọn họ lột da ngươi ra.
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng chửi rủa cùng tiếng đập cửa ầm ầm.
Tô An đột nhiên mở mắt.
Trí nhớ của nàng vẫn dừng lại ở giây phút trước đó, nàng cùng đồng bạn hợp lực chiến thắng Zombie vương, vất vả lắm mới đón được bình minh của thời tận thế, ai ngờ nàng lại đột nhiên tỉnh dậy trên một chiếc giường.
Nằm trên giường Tô An cảm thấy cảnh vật trước mắt rất quen thuộc, đây là xuyên về kiếp trước của nàng sao?
Đúng vậy, trước tận thế kiếp trước Tô An vẫn giữ lại ký ức.
Bởi vì ở kiếp trước sống quá oan uổng, nàng mang theo thù hận và sự không cam lòng, lúc đầu thai đã cự tuyệt uống canh Mạnh Bà.
Cho dù trải qua một kiếp nữa, đối với ký ức kiếp trước Tô An cũng chưa từng quên lãng.
Nàng là con gái trưởng của nhà họ Tô, nhưng lại không giống con gái nhà họ Tô.
Mới vài tuổi nàng đã phải giặt giũ nấu cơm, như người hầu đồng dạng chăm sóc em trai em gái.
Làm không tốt sẽ bị đánh mắng, trở thành nơi trút giận của cả nhà.
Nếu không phải em trai Tô Cường đi học cần nàng đi cùng trường để chăm sóc, nàng có lẽ còn không có cơ hội đi học.
Đến năm 16 tuổi, Tô An cuối cùng dựa vào bản lĩnh của mình, thi đậu vào vị trí văn phòng của xưởng may, lấy toàn bộ tiền lương đưa cho cha mẹ, cuối cùng cũng có thể nhận được chút sắc mặt tốt từ họ.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, vào năm Tô An 18 tuổi, chính sách điều động thanh niên trí thức về nông thôn được triển khai, để em gái Tô Nguyệt chưa có việc làm chuẩn bị xuống nông thôn.
Cha mẹ bất công, muốn cầu xin Tô An nhường lại suất công việc cho Tô Nguyệt, nàng sẽ thay Tô Nguyệt xuống nông thôn.
Vì chuyện này, cha mẹ vốn không bao giờ cho Tô An sắc mặt tốt khó có được lần dỗ ngọt nàng.
Bị chèn ép lâu dài, Tô An ngây thơ cho rằng, nếu mình hy sinh, cha mẹ sẽ thay đổi thái độ với nàng, nhường lại một suất công việc đổi lấy tình thân cũng đáng giá.
Tô An thay Tô Nguyệt xuống nông thôn, sau khi xuống nông thôn nàng cần cù chăm chỉ, hàng năm đều là nhân viên gương mẫu của đại đội, làm việc còn hơn cả đàn ông, một năm xuống cũng để dành được một khoản tích lũy.
Người nhà họ Tô thường xuyên viết thư cho nàng, nhận được "sự quan tâm" Tô An lại giống như con bò già siêng năng vô tư cống hiến tất cả.
Em trai học phí không đủ, nàng gửi tiền, cha mẹ thân thể không khỏe, nàng gửi tiền, trong nhà cần tiêu tiền chỗ nào, nàng dù bản thân có bị đói cũng sẽ gửi tiền về.
Cứ như vậy, cho đến khi thanh niên trí thức được quay trở lại thành phố.
Lúc đó Tô An, rõ ràng mới hai mươi hai tuổi, nhưng lại già nua như ngoài ba mươi.
Trở về, Tô An phát hiện ngoại trừ nàng, người trong nhà sống không hề khó khăn như trong thư.
Cha Tô Quốc Hoa từ công nhân nhà máy phổ thông leo lên vị trí phó xưởng trưởng, nhà họ căn bản không thiếu tiền, những năm nay vẫn luôn lợi dụng tình cảm để vòi tiền từ nàng.
Sau khi về thành, dựa vào chức vụ phó xưởng trưởng của Tô phụ, vốn có thể sắp xếp cho Tô An một công việc.
Nhưng nhà họ Tô lại bán nàng cho một lão già không vợ trên núi, để nàng cả đời không có cơ hội quay lại thành phố, ở trên núi trở thành máy đẻ cho lão già, cuối cùng chết thảm dưới tay lão ta.
Sau khi chết, linh hồn Tô An quay về nhà họ Tô, mới biết được thì ra nàng chỉ là con nuôi.
Trước đây Tô phụ Tô mẫu kết hôn ba năm không có con, nghe lời người khác, nhận nuôi Tô An về sau mới sinh được một trai một gái.
Nàng chết thảm, nhà họ Tô không bị báo ứng chút nào, ngược lại sống càng ngày càng tốt.
Tô Nguyệt còn cầm một miếng ngọc bội Tô An mang theo khi được nhận nuôi, được nhà họ Thẩm ở Kinh Thị nhận nuôi, trở thành thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn.
Nhà họ Tô giẫm lên máu của nàng, hút máu nàng, cả nhà sống sung sướng, điều này làm sao khiến Tô An không hận?
"Rầm" một tiếng, cửa phòng Tô An bị Tô Cường bên ngoài đạp tung.
Lúc này Tô An đang nằm trên giường hoàn hồn, đột nhiên ngồi bật dậy.
"Tô An, ta biết ngay là ngươi giả vờ ngủ.
Đồ chết tiệt, cha mẹ mấy ngày không đánh ngươi là ngươi ngứa da rồi, mau nấu cơm cho ta đi, nghe thấy không."
Ánh mắt Tô An rơi vào người Tô Cường đang đứng trước giường nàng.
Ánh mắt của nàng hung ác, dường như đang lột da Tô Cường sống sờ sờ.
Kiếp trước Tô Cường là độc đinh của nhà họ Tô, Tô An không dám động vào.
Nhưng hiện tại thì khác.
Nhìn Tô Cường đang quát tháo mình, đầu ngón tay Tô An thử vận lực.
Rất tốt, dị năng tận thế đã đi theo nàng xuyên qua.
Có lẽ ông trời cũng thấy nàng sống quá khổ cực ở kiếp trước, nên cho nàng một cơ hội sống lại.
Tô Cường bị ánh mắt hung ác của Tô An nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, miệng vẫn mắng chửi không ngừng, "Tô An, ngươi có nghe thấy ta nói không? Có phải muốn ăn đòn không hả?"
Tô Cường vừa dứt lời, đã bị Tô An đấm một cái, "Kẻ muốn ăn đòn là ngươi mới đúng."
"Á á á ~ "
Tô Cường kêu thảm thiết một tiếng, sau đó không dám tin chỉ vào Tô An mắng, "Tô An, ngươi dám đánh ta, ngươi gan to ra rồi, chờ cha mẹ về, ta sẽ bảo cha mẹ giết chết ngươi."
Nghe lời ác độc của Tô Cường, Tô An cười lạnh một tiếng, "Tốt, vậy thì chờ xem ai giết ai, nhưng trước khi cha mẹ về, ta sẽ giết ngươi trước."
Nói rồi, Tô An lại đấm thêm mấy cái vào người Tô Cường.
Tô Cường lúc đầu còn mắng chửi, sau đó hắn phát hiện mình càng mắng, nắm đấm của Tô An càng nặng.
Cuối cùng nắm đấm của Tô An mạnh hơn miệng lưỡi hắn, Tô Cường bị đánh đến không dám nói nữa, chỉ chờ cha mẹ về rồi tính sổ với Tô An.
Tô An đánh mệt rồi, nhìn Tô Cường co ro ở góc tường, mới xoay người đi vào bếp.
Dị năng tận thế tuy đi theo, nhưng cơ thể này thật sự quá yếu.
Tô An quyết định làm chút gì đó ăn bồi bổ, không thể để bản thân chịu thiệt.
Cha mẹ nuôi Tô An là Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai đều là công nhân nhà máy khăn mặt Kinh Thị, hai vợ chồng đi làm công ăn lương, nuôi ba đứa con, tuy trong nhà không giàu có gì, nhưng cũng không tính là nghèo.
Tô Cường là cục cưng trong nhà, lúc nào cũng được ăn trứng gà, ăn gạo trắng.
Không, hiện tại không thể để Tô Cường được hưởng thụ những thứ đó nữa, tất cả phải vào bụng nàng.
Tô An nhanh chóng loay hoay trong bếp, nấu cho mình một bát mì, thêm hai quả trứng luộc, mì ra nồi thơm phức.
Cơ thể này của Tô An thật sự đói bụng, bưng bát mì liền há miệng ăn ngấu nghiến.
Nghĩ đến kiếp này mình chỉ xứng ăn đồ thừa, chỉ xứng ăn thức ăn thô, Tô An liền thề sẽ không sống uất ức như vậy nữa, những gì nhà họ Tô thiếu nàng, nàng đều sẽ đòi lại.
Nhìn Tô An ăn mì trứng, Tô Cường cũng hơi đói, "Tô An, ngươi dám ăn trứng gà của ta. . ."
Lời Tô Cường còn chưa nói hết, đã bị Tô An đạp một cái.
Tô Cường bị đạp lăn một vòng, đau đến mức kêu lên.
Thôi được rồi, hắn không dám hó hé gì nữa.
Nhưng lúc này Tô Cường thật sự đói bụng, trơ mắt nhìn Tô An ăn mì thơm phức, Tô Cường chỉ có thể nuốt nước miếng...
Đồ chết tiệt, ngươi có nghe hay không? Đừng có giả chết trong phòng cho ta, ngươi không mau nấu cơm chờ cha mẹ trở về ta sẽ bảo bọn họ lột da ngươi ra.
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng chửi rủa cùng tiếng đập cửa ầm ầm.
Tô An đột nhiên mở mắt.
Trí nhớ của nàng vẫn dừng lại ở giây phút trước đó, nàng cùng đồng bạn hợp lực chiến thắng Zombie vương, vất vả lắm mới đón được bình minh của thời tận thế, ai ngờ nàng lại đột nhiên tỉnh dậy trên một chiếc giường.
Nằm trên giường Tô An cảm thấy cảnh vật trước mắt rất quen thuộc, đây là xuyên về kiếp trước của nàng sao?
Đúng vậy, trước tận thế kiếp trước Tô An vẫn giữ lại ký ức.
Bởi vì ở kiếp trước sống quá oan uổng, nàng mang theo thù hận và sự không cam lòng, lúc đầu thai đã cự tuyệt uống canh Mạnh Bà.
Cho dù trải qua một kiếp nữa, đối với ký ức kiếp trước Tô An cũng chưa từng quên lãng.
Nàng là con gái trưởng của nhà họ Tô, nhưng lại không giống con gái nhà họ Tô.
Mới vài tuổi nàng đã phải giặt giũ nấu cơm, như người hầu đồng dạng chăm sóc em trai em gái.
Làm không tốt sẽ bị đánh mắng, trở thành nơi trút giận của cả nhà.
Nếu không phải em trai Tô Cường đi học cần nàng đi cùng trường để chăm sóc, nàng có lẽ còn không có cơ hội đi học.
Đến năm 16 tuổi, Tô An cuối cùng dựa vào bản lĩnh của mình, thi đậu vào vị trí văn phòng của xưởng may, lấy toàn bộ tiền lương đưa cho cha mẹ, cuối cùng cũng có thể nhận được chút sắc mặt tốt từ họ.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, vào năm Tô An 18 tuổi, chính sách điều động thanh niên trí thức về nông thôn được triển khai, để em gái Tô Nguyệt chưa có việc làm chuẩn bị xuống nông thôn.
Cha mẹ bất công, muốn cầu xin Tô An nhường lại suất công việc cho Tô Nguyệt, nàng sẽ thay Tô Nguyệt xuống nông thôn.
Vì chuyện này, cha mẹ vốn không bao giờ cho Tô An sắc mặt tốt khó có được lần dỗ ngọt nàng.
Bị chèn ép lâu dài, Tô An ngây thơ cho rằng, nếu mình hy sinh, cha mẹ sẽ thay đổi thái độ với nàng, nhường lại một suất công việc đổi lấy tình thân cũng đáng giá.
Tô An thay Tô Nguyệt xuống nông thôn, sau khi xuống nông thôn nàng cần cù chăm chỉ, hàng năm đều là nhân viên gương mẫu của đại đội, làm việc còn hơn cả đàn ông, một năm xuống cũng để dành được một khoản tích lũy.
Người nhà họ Tô thường xuyên viết thư cho nàng, nhận được "sự quan tâm" Tô An lại giống như con bò già siêng năng vô tư cống hiến tất cả.
Em trai học phí không đủ, nàng gửi tiền, cha mẹ thân thể không khỏe, nàng gửi tiền, trong nhà cần tiêu tiền chỗ nào, nàng dù bản thân có bị đói cũng sẽ gửi tiền về.
Cứ như vậy, cho đến khi thanh niên trí thức được quay trở lại thành phố.
Lúc đó Tô An, rõ ràng mới hai mươi hai tuổi, nhưng lại già nua như ngoài ba mươi.
Trở về, Tô An phát hiện ngoại trừ nàng, người trong nhà sống không hề khó khăn như trong thư.
Cha Tô Quốc Hoa từ công nhân nhà máy phổ thông leo lên vị trí phó xưởng trưởng, nhà họ căn bản không thiếu tiền, những năm nay vẫn luôn lợi dụng tình cảm để vòi tiền từ nàng.
Sau khi về thành, dựa vào chức vụ phó xưởng trưởng của Tô phụ, vốn có thể sắp xếp cho Tô An một công việc.
Nhưng nhà họ Tô lại bán nàng cho một lão già không vợ trên núi, để nàng cả đời không có cơ hội quay lại thành phố, ở trên núi trở thành máy đẻ cho lão già, cuối cùng chết thảm dưới tay lão ta.
Sau khi chết, linh hồn Tô An quay về nhà họ Tô, mới biết được thì ra nàng chỉ là con nuôi.
Trước đây Tô phụ Tô mẫu kết hôn ba năm không có con, nghe lời người khác, nhận nuôi Tô An về sau mới sinh được một trai một gái.
Nàng chết thảm, nhà họ Tô không bị báo ứng chút nào, ngược lại sống càng ngày càng tốt.
Tô Nguyệt còn cầm một miếng ngọc bội Tô An mang theo khi được nhận nuôi, được nhà họ Thẩm ở Kinh Thị nhận nuôi, trở thành thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn.
Nhà họ Tô giẫm lên máu của nàng, hút máu nàng, cả nhà sống sung sướng, điều này làm sao khiến Tô An không hận?
"Rầm" một tiếng, cửa phòng Tô An bị Tô Cường bên ngoài đạp tung.
Lúc này Tô An đang nằm trên giường hoàn hồn, đột nhiên ngồi bật dậy.
"Tô An, ta biết ngay là ngươi giả vờ ngủ.
Đồ chết tiệt, cha mẹ mấy ngày không đánh ngươi là ngươi ngứa da rồi, mau nấu cơm cho ta đi, nghe thấy không."
Ánh mắt Tô An rơi vào người Tô Cường đang đứng trước giường nàng.
Ánh mắt của nàng hung ác, dường như đang lột da Tô Cường sống sờ sờ.
Kiếp trước Tô Cường là độc đinh của nhà họ Tô, Tô An không dám động vào.
Nhưng hiện tại thì khác.
Nhìn Tô Cường đang quát tháo mình, đầu ngón tay Tô An thử vận lực.
Rất tốt, dị năng tận thế đã đi theo nàng xuyên qua.
Có lẽ ông trời cũng thấy nàng sống quá khổ cực ở kiếp trước, nên cho nàng một cơ hội sống lại.
Tô Cường bị ánh mắt hung ác của Tô An nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, miệng vẫn mắng chửi không ngừng, "Tô An, ngươi có nghe thấy ta nói không? Có phải muốn ăn đòn không hả?"
Tô Cường vừa dứt lời, đã bị Tô An đấm một cái, "Kẻ muốn ăn đòn là ngươi mới đúng."
"Á á á ~ "
Tô Cường kêu thảm thiết một tiếng, sau đó không dám tin chỉ vào Tô An mắng, "Tô An, ngươi dám đánh ta, ngươi gan to ra rồi, chờ cha mẹ về, ta sẽ bảo cha mẹ giết chết ngươi."
Nghe lời ác độc của Tô Cường, Tô An cười lạnh một tiếng, "Tốt, vậy thì chờ xem ai giết ai, nhưng trước khi cha mẹ về, ta sẽ giết ngươi trước."
Nói rồi, Tô An lại đấm thêm mấy cái vào người Tô Cường.
Tô Cường lúc đầu còn mắng chửi, sau đó hắn phát hiện mình càng mắng, nắm đấm của Tô An càng nặng.
Cuối cùng nắm đấm của Tô An mạnh hơn miệng lưỡi hắn, Tô Cường bị đánh đến không dám nói nữa, chỉ chờ cha mẹ về rồi tính sổ với Tô An.
Tô An đánh mệt rồi, nhìn Tô Cường co ro ở góc tường, mới xoay người đi vào bếp.
Dị năng tận thế tuy đi theo, nhưng cơ thể này thật sự quá yếu.
Tô An quyết định làm chút gì đó ăn bồi bổ, không thể để bản thân chịu thiệt.
Cha mẹ nuôi Tô An là Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai đều là công nhân nhà máy khăn mặt Kinh Thị, hai vợ chồng đi làm công ăn lương, nuôi ba đứa con, tuy trong nhà không giàu có gì, nhưng cũng không tính là nghèo.
Tô Cường là cục cưng trong nhà, lúc nào cũng được ăn trứng gà, ăn gạo trắng.
Không, hiện tại không thể để Tô Cường được hưởng thụ những thứ đó nữa, tất cả phải vào bụng nàng.
Tô An nhanh chóng loay hoay trong bếp, nấu cho mình một bát mì, thêm hai quả trứng luộc, mì ra nồi thơm phức.
Cơ thể này của Tô An thật sự đói bụng, bưng bát mì liền há miệng ăn ngấu nghiến.
Nghĩ đến kiếp này mình chỉ xứng ăn đồ thừa, chỉ xứng ăn thức ăn thô, Tô An liền thề sẽ không sống uất ức như vậy nữa, những gì nhà họ Tô thiếu nàng, nàng đều sẽ đòi lại.
Nhìn Tô An ăn mì trứng, Tô Cường cũng hơi đói, "Tô An, ngươi dám ăn trứng gà của ta. . ."
Lời Tô Cường còn chưa nói hết, đã bị Tô An đạp một cái.
Tô Cường bị đạp lăn một vòng, đau đến mức kêu lên.
Thôi được rồi, hắn không dám hó hé gì nữa.
Nhưng lúc này Tô Cường thật sự đói bụng, trơ mắt nhìn Tô An ăn mì thơm phức, Tô Cường chỉ có thể nuốt nước miếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận