Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 51: Để nàng nói xin lỗi (length: 8005)

Tô An nói, lại bồi thêm một câu, "Có thời gian thẩm vấn ta một cái người dân vô tội, trước đó vậy mà đều không phát hiện ra những đặc vụ này.
Thật không biết các ngươi có phải ăn không ngồi rồi hay không, chúng ta người dân nộp thuế vậy mà nuôi các ngươi một đám người như thế."
Nhìn thấy Tô An có vẻ càn rỡ như thế, nữ công an lại ở trước mặt lãnh đạo của mình nói, "Thưa cục trưởng Từ, ngài thấy chưa, người phụ nữ này không hề coi công an chúng ta ra gì, nàng vậy mà có thái độ như vậy với chúng ta.
Nàng một người phụ nữ bắt nhiều đặc vụ như vậy, rõ ràng có hiềm nghi, nếu chúng ta không đưa nàng đến cục cảnh sát, vạn nhất gây tổn hại đến lợi ích của đất nước thì sao?"
Từ Chí Hoành lại nhìn chằm chằm Tô An.
Cô nhóc này tuổi không lớn, thế nhưng lại toát ra khí thế mạnh mẽ như vậy.
Dù là hắn một người phá án lâu năm đứng trước mặt Tô An cũng có cảm giác bị áp bức.
Nhưng những lời Tô An nói lại không có gì đáng chê trách.
Không có chứng cứ thì không thể tiến hành thẩm vấn bất cứ ai.
Từ Chí Hoành không có ý định đối phó Tô An, ngược lại quay sang nữ công an nói, "Tiểu Hoàng, cô mau xin lỗi đồng chí này.
Chúng ta là công an phải làm việc theo điều lệ, không có chứng cứ thì không thể coi bất kỳ người dân nào như phạm nhân mà đối đãi.
Lần này là cô tắc trách, sẽ bị ghi tội, cô về viết cho tôi một bản kiểm điểm."
Từ Chí Hoành nói xong, còn quay sang Tô An nói, "Đồng chí, thật xin lỗi, lần này cô giúp chúng tôi bắt được những đặc vụ này, lẽ ra chúng tôi phải cảm ơn cô.
Nhưng đồng chí nhỏ của chúng tôi lại có thái độ không tốt với cô, xin cô đừng để bụng.
Đây là do tôi không làm tròn trách nhiệm, không dạy dỗ cấp dưới của mình cẩn thận, để tôi xin lỗi cô."
Hoàng Ngọc nghe thấy Từ Chí Hoành không trách mắng Tô An, ngược lại phạt mình thì trong lòng càng thêm tức tối.
Cục trưởng bị sao vậy?
Tô An có thái độ càn rỡ như thế, lại còn khách sáo với nàng ta?
Tô An ban đầu vẫn còn rất tức giận, nhưng thấy Từ Chí Hoành không phải người không hiểu lý lẽ, thái độ cũng mềm mỏng lại.
"Xem ra người lên được làm lãnh đạo vẫn có chỗ hơn người, người lãnh đạo này của các ngươi không tệ, chỉ cần vị đồng chí này có thể xin lỗi ta, thì chuyện này coi như xong."
Hoàng Ngọc thấy mình phải xin lỗi Tô An, cúi đầu trước người phụ nữ này, trong lòng không hề cam tâm.
"Thưa cục trưởng, tôi..."
Thấy Hoàng Ngọc không muốn xin lỗi, Từ Chí Hoành liền nghiêm mặt nói, "Cô làm sai thì nên xin lỗi người ta."
Hoàng Ngọc lúc này dù không muốn xin lỗi cũng không thể không cúi đầu.
Sau khi Hoàng Ngọc xin lỗi xong, Tô An nhìn Từ Chí Hoành nói, "Là người dân, ta không phải không phối hợp với công việc của công an các ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là thái độ của các ngươi phải đúng mực, không thể đối đãi với ta như phạm nhân.
Ta ở đây chờ nửa ngày rồi, bây giờ đói bụng quá, ta phải về nhà ăn cơm.
Nếu các ngươi có gì cần hỏi, cần điều tra thì cứ đợi khi ta ăn xong rồi sẽ phối hợp với các ngươi.
Ta là thanh niên trí thức của đội sản xuất Thự Đầu thôn, ta không bỏ trốn, các ngươi lúc nào cũng có thể tìm ta."
Từ Chí Hoành lại nhìn Tô An, lúc này còn đâu sự hung hăng lúc trước nữa.
Xem đấy, cô nhóc không phải là không hiểu lý lẽ, cứ nói chuyện đàng hoàng thì có phải nàng sẽ rất tốt không?
Tại con bé Hoàng Ngọc làm bực mình người ta, cho nên Tô An mới bắt buộc nàng ta.
"Được, thưa đồng chí, cho tôi hỏi cô tên gì được không? Ngày mai tôi sẽ cử hai đồng chí đến tìm cô hỏi thăm tình hình.
Bây giờ cô cứ về nhà ăn cơm trước đi, dù thế nào đi nữa thì sự việc hôm nay, tôi thật sự cảm ơn cô rất nhiều."
Tuy Tô An nói chuyện có phần ngông cuồng, nhưng nàng ta nói không sai, nếu không nhờ nàng ta giúp bắt được đám đặc vụ kia, một khi có chuyện xảy ra trên địa bàn huyện Thanh Thủy của bọn họ thì công an nơi đó phải chịu trách nhiệm.
Tô An khoát tay, "Vì giúp bắt đặc vụ, bảo vệ quyền lợi của đất nước, đó là vinh hạnh của ta khi là một người dân.
Cho nên không cần cảm ơn ta, đây là việc ta nên làm."
Tô An nói, cũng không nhiều lời với đám công an này nữa, nhanh chân xuống núi.
Bây giờ nàng sắp chết đói đến nơi rồi.
Không biết có phải do sử dụng dị năng không, năng lượng cơ thể hao hụt đặc biệt nhanh, nên lại càng mau đói bụng hơn.
Lúc nãy còn có đám đặc vụ ở đấy, Tô An không tiện lấy đồ trong không gian ra ăn.
Mặt khác, đồ ăn dự trữ trong không gian của nàng tuy có đủ bộ nhưng kém xa món ăn ngon mà Tôn Hân Hân nấu.
Tô An nhớ đến thời mạt thế, khi đó ăn gì cũng không thấy chê, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.
Vậy mà bây giờ ở với Tôn Hân Hân lâu, bị cô nàng này nuôi cho kén ăn, đồ ăn bình thường cũng không thèm nhìn tới nữa.
Tô An tăng nhanh bước chân xuống núi.
Mà lúc này, chuyện Tô An bắt đặc vụ cũng đã lan ra khắp đội sản xuất Thự Đầu thôn.
Thấy Tô An từ trên núi đi xuống, không ít đội viên tìm Tô An để hỏi sự tình, "Tô thanh niên trí thức, có phải cô thật sự giúp bắt đặc vụ của nước ngoài không?"
"Đúng đấy, Tô thanh niên trí thức, chuyện này là thật hay giả? Cô thật sự giúp bắt đặc vụ à?"
"Tô thanh niên trí thức, tình hình thế nào? Trên núi chúng ta thật sự có đặc vụ sao?"
"...".
"...".
Đối mặt với những ánh mắt tò mò, Tô An không khỏi cảm thán, quả nhiên, con người có khả năng hóng chuyện ở mọi thời đại.
Đối với chuyện này Tô An cảm thấy không có gì phải giấu giếm.
Lát nữa đám công an kia đem lệnh truy nã đặc vụ xuống núi, mấy đội viên này tự nhiên sẽ nhìn thấy.
Bây giờ vừa vặn nhân cơ hội này, Tô An có thể nói khoác một chút, thuận tiện nhắc nhở các đội viên.
Nàng đây có thể bắt đặc vụ đấy, sau này đừng có đứa nào mắt không mở đi lượn lờ trước mặt nàng, nếu không thì đừng hòng có kết cục tốt đẹp.
"Đúng vậy, trên núi chúng ta quả thật đã gặp phải đặc vụ.
Lúc ta gặp họ, bọn chúng vừa hay đang đuổi theo Quách thanh niên trí thức và Lục thanh niên trí thức, may mà ta xuất hiện kịp thời nên mới cứu được hai người họ.
Mọi người sau này không có việc gì thì đừng có đi bộ lung tung lên núi, bằng không cũng sẽ giống Lục thanh niên trí thức và Quách thanh niên trí thức, sơ ý gặp phải đặc vụ thì hậu quả khó lường. Bọn họ còn may mắn gặp ta, nếu không gặp ta thì cái mạng nhỏ này khó giữ rồi."
Nghe Tô An nhắc nhở, đám đội viên đều bắt đầu hoảng sợ.
Tô An nói không sai, sau này không có việc gì tuyệt đối không nên vào rừng sâu đi dạo lung tung.
Mà cũng phải công nhận một điều, Tô thanh niên trí thức này thật sự lợi hại.
Lúc trước có thể đánh lợn rừng đã là chuyện lạ, không ngờ mấy tên đặc vụ kia cũng không phải đối thủ của nàng.
Tô An nói vài câu với mọi người rồi nhanh chóng về nhà.
Vừa về đến nhà, Tôn Hân Hân vội vàng ra đón.
"An An, cuối cùng cậu cũng về rồi."
Tôn Hân Hân nói, cũng tò mò hỏi, "An An, tớ vừa nghe nói cậu lên núi bắt đặc vụ, là thật hả?"
Tô An gật đầu, "Thật, nên mới bị trì hoãn lâu như vậy, bây giờ mới về được.
Mấy công an đó quá vô dụng, không biết nhanh chân hành động, nếu không thì ta đã về sớm hơn rồi.
Hân Hân, cơm tối làm xong chưa, hôm nay bắt đám đặc vụ kia hao hết sức lực của ta, bây giờ đói muốn chết rồi."
Tôn Hân Hân thấy Tô An thật sự bắt được đặc vụ, trong mắt nhìn bạn thân mình đều là vẻ sùng bái.
Sau đó, nàng vội vàng vào bếp bưng thức ăn và cơm ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận