Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 40: Lục Chấn Đình: Ta không thể sinh dục (length: 7983)

Đại đa số mọi người trong đội cơ bản đều đã xong việc, thời gian còn lại tự mình sắp xếp. Chờ đến khi bên trên hoàn thành, đi đâu người khác cũng không quá để ý.
Không phải theo như Tô An nói, thanh niên trí thức xuống nông thôn mà không tham gia lao động, thực sự rất dễ khiến người khác cảm thấy không thích hợp.
Nhưng vì Lục Chấn Đình và Quách Mậu xuống đồng, đã gây sự chú ý của không ít đội viên.
Trước đây, khi hai người chưa xuống đồng, các đội viên còn không biết hai thanh niên trí thức mới đến này tài giỏi đến vậy.
Giờ thấy Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều là những người làm việc rất giỏi, nên không ít người đã nảy sinh ý định riêng.
Đặc biệt là các cô gái trẻ trong đội sản xuất.
Hai người vừa tài giỏi lại khác với dân cày, dáng vóc đều đẹp đẽ.
Trước đây, các cô gái nông thôn không phải là không thích thanh niên trí thức từ thành phố về, nhưng người nhà đều bảo, dáng dấp đẹp thì có ích gì, nhìn đám thanh niên trí thức xuống nông thôn xem, người nào cũng yếu như gà.
Nếu thực sự lấy về, thì làm sao có thể dựa vào bọn họ nuôi gia đình?
Đẹp mã không thể làm cơm ăn, có tài mới là lẽ phải.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu thì khác, không chỉ có đẹp mà làm việc cũng giỏi, chắc chắn sẽ được người nhà tán thành.
Chẳng phải sao, đến ngày thứ hai Lục Chấn Đình và Quách Mậu lại đi làm, liền thấy mấy bà cô vây quanh.
Lục Chấn Đình dù có đẹp trai hơn, nhưng lúc nào mặt cũng lạnh như băng, khiến người khác cảm thấy khó gần.
Mấy bà cô càng để ý Quách Mậu hơn, chàng trai này có vẻ tính tình tốt, dễ tiếp cận.
Thế là khi Quách Mậu làm việc, mấy bà cô vây quanh hỏi, "Quách thanh niên trí thức, ngươi có đối tượng chưa?"
Quách Mậu hơi ngớ ra, hỏi vậy để làm gì?
Các thím trong đội sản xuất thật đúng là nhiệt tình, vậy mà còn quan tâm chuyện hắn có đối tượng hay không.
Nghe Quách Mậu nói chưa, trong mắt mấy bà cô lập tức lộ vẻ vui mừng.
Chưa có thì tốt, con gái nhà mình mới có cơ hội.
Thế là một bà cô nhân tiện nói, "Ôi chao, Quách thanh niên trí thức, thím thấy ngươi cũng không còn trẻ nữa, đến lúc nên nghĩ chuyện cưới xin rồi.
Vậy này, thím có một cô con gái muốn giới thiệu cho ngươi, con bé Tiểu Hồng nhà thím ở tận mười dặm tám thôn ai cũng biết, mông to dễ đẻ, trước đây có nhiều người đến hỏi cưới nhưng thím không nỡ gả nó đi đâu."
Một bà cô khác vội vàng tiếp lời, "Này bà Hồng, bà đừng có thổi phồng, con Tiểu Hồng nhà bà đã không xinh xắn gì rồi, làm sao xứng với Quách thanh niên trí thức? Chi bằng xem Lệ Lệ nhà tôi, mặt mày con bé thanh tú, nó mà đứng cạnh Quách thanh niên trí thức thì mới xứng đôi."
"Con Lệ Lệ nhà bà thì có gì tốt? Ốm đau bệnh tật suốt, chỉ mỗi cái dáng dấp đẹp thì có ích gì? Vai không gánh được, tay không nâng được, cưới về rồi có mà nấu ăn không? Lấy vợ là lấy người hiền, cưới vợ về đâu phải chỉ để trưng bày, mà là để sai khiến."
Lúc này một bà cô nữa chen vào, "Con Viện Viện nhà tôi mới thích hợp với Quách thanh niên trí thức nhất, dù là Lệ Lệ hay Tiểu Hồng thì đều chẳng có chút chữ nghĩa nào, còn con Viện Viện nhà tôi là học sinh cấp hai, có văn hóa, có thể nói chuyện cùng các thanh niên trí thức thành phố được.
Người cả đời chung sống với nhau, chắc chắn phải có điểm chung mới phải chứ?
Nếu không nói được với nhau thì thật là không thú vị?"
Mấy bà cô đều tranh nhau nói con gái nhà mình tốt, cãi qua cãi lại, xong xuôi là bắt đầu động tay động chân.
Quách Mậu: "... "
Mẹ kiếp, hắn không nghĩ đến mình có một ngày được ưu ái thế này.
Nhưng dù cho mấy bà cô muốn giới thiệu con gái cho mình, Quách Mậu cũng chẳng có hứng thú.
Hắn đến đây là để chấp hành nhiệm vụ, chứ không phải để tìm đối tượng.
Chờ chấp hành xong nhiệm vụ có khi hắn đã phải đi rồi, tìm đối tượng quá phiền phức.
Đàn bà, sẽ chỉ làm ảnh hưởng tốc độ rút súng của hắn.
Hắn còn trẻ, đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng.
Quách Mậu nghĩ đến chuyện mấy bà cô vì mình mà đánh nhau, nếu như hắn làm lơ không để ý đến cũng không hay, kẻo bị người trong đại đội nói là đồ hồ ly tinh.
Nghĩ vậy, Quách Mậu liền lớn tiếng nói, "Thôi được rồi, mấy thím đừng cãi nhau nữa, con gái nhà thím, ta chẳng có ai muốn lấy cả."
Quách Mậu vừa dứt lời, mấy bà cô liền bất mãn nhìn hắn.
"Quách thanh niên trí thức, ý ngươi là gì? Xem thường dân cày chúng tôi sao?"
"Đúng đó, có phải ngươi muốn tìm con gái thành phố không? Bây giờ ngươi đã xuống nông thôn rồi, con gái thành phố đâu có dễ tìm, hơn nữa, con gái thành phố làm gì tốt bằng con gái nông thôn bọn ta?
Ngươi nhìn mà xem, mấy nữ thanh niên trí thức thành phố đến đây có mà yếu đuối không, phải tìm con gái làng mình mới hợp lý chứ!"
Quách Mậu vội vàng giải thích, "Mấy thím hiểu lầm rồi, không phải là tôi chê con gái nông thôn, mà là không muốn làm lỡ con gái nhà các thím thôi."
Mấy bà cô đều nhìn Quách Mậu, chờ hắn nói tiếp.
Quách Mậu thở dài một hơi, rồi nói, "Mấy thím có lẽ không biết, nhà tôi điều kiện không tốt, dưới tôi còn có mấy đứa em nữa.
Cha tôi tàn tật, mẹ tôi bị liệt giường.
Cha mẹ tôi bảo, nếu sau này tôi có tìm đối tượng, thì một đồng tiền sính lễ cũng không có, mà nhà gái còn phải đem đồ hồi môn sang nhà tôi nữa.
Ôi, đúng rồi, sau khi cưới, còn phải giúp nhà tôi quán xuyến việc nhà, hầu hạ mẹ tôi nữa..."
Nghe Quách Mậu nói xong, mấy bà cô vốn dĩ có ý với Quách Mậu lập tức giải tán.
Điều kiện như vậy mà để con gái mình lấy về, chẳng phải là cố tình nhảy vào hố lửa hay sao?
Một bà cô nhịn không được nói, "Quách thanh niên trí thức, ngươi đang nói đùa đó hả? Yêu cầu nhà ngươi thế kia thì ngươi còn lấy được vợ sao?"
Quách Mậu lại nghiêm túc nói, "Tôi cũng cảm thấy khó cưới, không qua thử thì sao mà biết, lỡ như có cô nào chấp nhận điều kiện của nhà tôi thì sao.
Dù sao nhà tôi điều kiện cũng kém thật, nhưng tôi đẹp trai, chắc là có cô ngốc nào đó sẽ thích tôi, bằng lòng lấy tôi."
Mấy bà cô nhìn Quách Mậu mà không thốt lên lời nào.
Thật là lộn xộn quá mà.
Mấy bà cô vừa tranh nhau giới thiệu con gái cho Quách Mậu vừa rồi đã tản ra hết bên cạnh hắn rồi.
Lục Chấn Đình đứng ngay bên cạnh Quách Mậu, nghe hắn bịa chuyện mà khóe miệng cứ giật giật không ngừng.
Nếu như Quách thúc thúc Quách thẩm thẩm biết Quách Mậu dựng chuyện, không biết có đánh gãy chân tiểu tử này không nữa.
Khi mấy bà cô rời khỏi Quách Mậu thì lại nhắm đến Lục Chấn Đình.
Ban đầu bọn họ chọn Quách Mậu, nhưng Quách Mậu không được, thì Lục Chấn Đình cũng không tệ.
Lục Chấn Đình nhìn mấy bà cô vây tới bên mình mà bỗng thấy bất an.
"Lục thanh niên trí thức, ngươi chưa có đối tượng hả? Nếu không thì ta..."
Còn chưa đợi mấy bà cô mở miệng, Lục Chấn Đình đã nghiêm túc trả lời ngay, "Thưa thím, cháu cũng không muốn làm lỡ con gái nhà các thím đâu.
Cháu bị vô sinh, không thể sinh con được, cô gái nào mà lấy cháu thì phải thủ tiết cả đời."
Lời Lục Chấn Đình vừa thốt ra, mấy bà cô đều trợn tròn mắt.
Tưởng rằng Quách Mậu điều kiện kém thôi, ai ngờ Lục Chấn Đình còn kỳ quái hơn nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận