Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 129: Quách Mậu: Hắn nghĩ ngồi ăn rồi chờ chết (length: 8012)
Tuy nói là vải lỗi, chỉ là có một chút tì vết nhỏ thôi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến công dụng.
Nhưng cũng chính vì thế mà giá cả mới rẻ, mới không cần tem phiếu.
Những loại hàng lỗi xử lý nội bộ thế này người bình thường thật sự không mua được.
Nếu không phải lần trước cái người bán hàng mới đến đắc tội họ, cố ý lấy lòng họ, có thể sẽ không cho họ lấy ra mấy loại vải lỗi này đâu.
Tô An mua không ít, cho nên cũng có thể cho bên chỗ Đào Đại Ny dư ra thêm một ít.
Đào Đại Ny nhìn vải vóc Tô An mua về, cảm thán đúng là khéo tay thật. Hơn nữa còn không cần phiếu, giá lại rẻ, cô ấy thật đúng là hời to.
Đương nhiên, Đào Đại Ny hiểu rõ, vẫn là phải nhờ phúc Tô thanh niên trí thức.
Nếu không phải Tô thanh niên trí thức có bản lĩnh, nàng làm sao có được loại vải vóc này.
Đào Đại Ny cầm chút vải vóc, lại tiếp tục nói lời cảm tạ với Tô An.
Tô An vội nói, "Thím à, đừng khách khí, thím cùng chú đội trưởng chiếu cố ta không ít, sau này coi ta là người một nhà, đừng khách khí với ta."
Đào Đại Ny nghe Tô An nói vậy, trong lòng vô cùng thoải mái.
Nhìn xem, đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, cái cô Thẩm Như Ý thanh niên trí thức kia so với Tô thanh niên trí thức kém không phải một chút.
Cầm chỗ vải lỗi Tô An cho, Đào Đại Ny vui vẻ trở về.
Vừa về đến nhà, Đào Đại Ny đã kể cho Vương Vệ Hoa nghe chuyện Tô An cho nhà bọn họ vải lỗi.
Đào Đại Ny kể xong, tiện thể khen Tô An một trận.
"Ngươi xem Tô thanh niên trí thức sao tốt thế?
Con bé này đúng là biết đối nhân xử thế.
Nếu như thanh niên trí thức xuống nông thôn ai cũng được như Tô thanh niên trí thức này, đội sản xuất chúng ta có thêm trăm người nữa cũng không sợ, hoan nghênh đến cực điểm."
Nghe Đào Đại Ny nhắc đến, Vương Vệ Hoa cảm thấy buồn cười, "Cô nằm mơ à?
Có được một người cũng tốt lắm rồi, cô còn đòi đến một trăm người?"
"Ta cũng chỉ nói vậy thôi, ta có phải không biết chuyện này không có khả năng đâu."
Đào Đại Ny lầm bầm xong, liền cầm lấy chỗ vải lỗi cẩn thận nhìn.
Càng nhìn cô lại càng thích tấm vải này.
Tô An bên này, để Tôn Hân Hân mang ngó sen Đào Đại Ny đưa tới đi cất.
Nhìn ngó sen tươi mới Đào Đại Ny đưa, Tôn Hân Hân thì thầm, "Tiếc quá trong nhà không có thịt heo tươi, nếu không ngó sen tươi như này, làm một ít ngó sen nhồi thịt cũng ngon."
Tô An nghe thấy cô bé lầm bầm, nhân tiện nói, "Cái này còn không đơn giản à? Đi, chiều nay lên núi một chuyến, mang một con lợn rừng về là được."
Tôn Hân Hân vỗ vỗ đầu, cô ngược lại quên mất, Tô An có thể săn lợn rừng mà.
Tô An tay nghề tốt, mỗi lần lên núi đều có thể săn được thịt rừng.
Chỉ cần bọn họ may mắn, có thể gặp được lợn rừng, thịt heo rừng sẽ không lo.
Lục Uyển Đình nghe nói lên núi săn bắn cũng rất hăng hái.
Hai ngày này cô đều ở nhà luyện tập kỹ thuật bắn, lần này lên núi vừa vặn có thể thử xem, xem có tiến bộ gì không, có thể săn được nhiều thịt rừng.
Ba người cùng nhau lên núi.
Tôn Hân Hân mặc dù không có sức chiến đấu gì, nhưng vẫn muốn theo sau Tô An, Lục Uyển Đình cho vui, chứ cô ở nhà một mình buồn chán quá.
Tô An cùng Lục Uyển Đình ba người đi một lúc, săn được mấy con gà rừng, nhưng không gặp lợn rừng.
Lục Uyển Đình lẩm bẩm, "Chắc không phải bọn mình vận đen, hôm nay không gặp được lợn rừng đấy chứ?"
Tô An nghe thấy cô nhóc lẩm bẩm, liền cười đáp, "Lợn rừng trong núi đâu phải rau cải trắng, bảo gặp là có ngay."
Lục Uyển Đình nghĩ cũng phải.
Ba người lại tiếp tục chờ đợi trong núi một hồi, thật sự không gặp được lợn rừng, khi bọn họ đang định xuống núi, thì gặp được Lục Chấn Đình và Quách Mậu.
Lúc này Lục Chấn Đình đang khiêng một con lợn rừng xuống núi.
Thấy Lục Chấn Đình khiêng lợn rừng, Lục Uyển Đình lập tức kích động, "Anh, anh lại săn được lợn rừng rồi à?"
"Ừm, anh với Quách Mậu ca vừa hay gặp lợn rừng, tiện tay giết nó luôn, để các đội viên có thêm chút thức ăn."
Gia đình Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều khá giả, từ khi xuống nông thôn ở đây, họ mới biết người nông dân khổ thế nào.
Họ không giúp được gì nhiều, nhưng chuyện trong khả năng có thể làm thì vẫn có thể làm.
"Anh, vậy thì tốt quá, ban đầu bọn em cũng định làm một ít thịt heo rừng đấy, nhưng vận không tốt không gặp.
Không ngờ bọn em không gặp được, cuối cùng anh chị lại gặp được."
"Ừm, vậy đi thôi, xuống núi chia thịt thôi."
"Được."
Mấy người cùng nhau vui vẻ xuống núi.
Chờ xuống đến chân núi, nhìn thấy Lục Chấn Đình khiêng một con lợn rừng về, các đội viên lại phấn chấn.
Mấy ngày trước họ mới bắt đầu được ăn thịt heo rừng, bây giờ lại được ăn nữa à?
Tô thanh niên trí thức không phải quá giỏi đấy chứ, luôn có thể giúp họ săn được thịt rừng.
Nghe các đội viên lầm bầm, Tô An cảm thấy con lợn rừng này là Lục Chấn Đình săn được, cũng không thể để mọi người hiểu lầm, đổ công lên đầu nàng.
Tô An nói, "Mọi người hiểu lầm rồi, con lợn rừng này là Lục Chấn Đình Lục thanh niên trí thức săn được."
Nghe Tô An giải thích, ánh mắt cảm kích của các đội viên từ Tô An chuyển sang Lục Chấn Đình.
Cũng không ít thím đang thầm tiếc, kỳ thực Lục Chấn Đình là một người trẻ tuổi rất xuất sắc, chỉ là không thể sinh con, nếu không thật có thể gả khuê nữ trong nhà cho anh ấy.
Vương Vệ Hoa cũng cao hứng phân công người ra xử lý lợn rừng, chia thịt.
Biết Tô An họ cần thịt heo rừng, nên Lục Chấn Đình liền bảo Vương Vệ Hoa chia cho họ mười cân thịt.
Sườn thì họ cũng muốn năm cân, còn lại đều cho các đội viên khác chia.
Có thịt và sườn, Tôn Hân Hân liền về nhà xử lý, chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối Tôn Hân Hân dự định chiên một ít ngó sen kẹp thịt, làm thêm một phần xôi sườn.
Ngoài ra lại xào một phần thịt heo rừng cay thơm, bữa tối sẽ rất thịnh soạn.
Đương nhiên biết Tô An ăn khỏe, Tôn Hân Hân đều chuẩn bị đồ ăn với số lượng lớn hơn.
Bữa tối rất ngon, Tô An ăn đến no bụng.
Quách Mậu và Lục Chấn Đình cũng ăn rất hài lòng.
Hai người trên đường về, Quách Mậu liền cằn nhằn với Lục Chấn Đình, "Đình ca, nói thật, ở đây ăn ngon, ngủ ngon, so với hồi mình ở đội đúng là thoải mái hơn nhiều.
Nếu có thể, em chẳng muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa, muốn ở lại đây luôn cho xong."
Lục Chấn Đình liếc Quách Mậu, "Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi hả! Mục đích chúng ta đến đây cậu quên rồi à? Ai cũng như cậu thì đất nước ta sao tiến bộ được?"
"Đình ca, em vốn là người không có chí hướng mà, nếu không phải tình cảm tốt với anh, với cả bị người nhà sắp xếp thì em cũng không vào đội, ước mơ của em chỉ là ăn no chờ chết thôi mà!"
Lục Chấn Đình không để ý Quách Mậu, dù sao anh thấy cuộc sống ở đây quả thật rất tốt, nhưng lý tưởng thì không thể vứt được.
Tô An ở lại đội sản xuất Tự Đầu thôn thêm mấy ngày, liền dự định đi một chuyến đến huyện.
Nàng định mang theo lô radio và xe đạp đã sửa xong giao cho Lưu Bằng, tiện thể xem tình hình bên đó thế nào, xem Hoàng Chung bên kia có hành động gì không.
Việc nàng ở đội sản xuất Tự Đầu thôn mà không bị công an tìm tới cửa, chứng tỏ lần này chuyện Hoàng Lượng không bị tra ra tới nàng.
Nhưng Hoàng Chung mất nhiều bảo vật như vậy, e là sẽ lục tung huyện mất...
Nhưng cũng chính vì thế mà giá cả mới rẻ, mới không cần tem phiếu.
Những loại hàng lỗi xử lý nội bộ thế này người bình thường thật sự không mua được.
Nếu không phải lần trước cái người bán hàng mới đến đắc tội họ, cố ý lấy lòng họ, có thể sẽ không cho họ lấy ra mấy loại vải lỗi này đâu.
Tô An mua không ít, cho nên cũng có thể cho bên chỗ Đào Đại Ny dư ra thêm một ít.
Đào Đại Ny nhìn vải vóc Tô An mua về, cảm thán đúng là khéo tay thật. Hơn nữa còn không cần phiếu, giá lại rẻ, cô ấy thật đúng là hời to.
Đương nhiên, Đào Đại Ny hiểu rõ, vẫn là phải nhờ phúc Tô thanh niên trí thức.
Nếu không phải Tô thanh niên trí thức có bản lĩnh, nàng làm sao có được loại vải vóc này.
Đào Đại Ny cầm chút vải vóc, lại tiếp tục nói lời cảm tạ với Tô An.
Tô An vội nói, "Thím à, đừng khách khí, thím cùng chú đội trưởng chiếu cố ta không ít, sau này coi ta là người một nhà, đừng khách khí với ta."
Đào Đại Ny nghe Tô An nói vậy, trong lòng vô cùng thoải mái.
Nhìn xem, đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, cái cô Thẩm Như Ý thanh niên trí thức kia so với Tô thanh niên trí thức kém không phải một chút.
Cầm chỗ vải lỗi Tô An cho, Đào Đại Ny vui vẻ trở về.
Vừa về đến nhà, Đào Đại Ny đã kể cho Vương Vệ Hoa nghe chuyện Tô An cho nhà bọn họ vải lỗi.
Đào Đại Ny kể xong, tiện thể khen Tô An một trận.
"Ngươi xem Tô thanh niên trí thức sao tốt thế?
Con bé này đúng là biết đối nhân xử thế.
Nếu như thanh niên trí thức xuống nông thôn ai cũng được như Tô thanh niên trí thức này, đội sản xuất chúng ta có thêm trăm người nữa cũng không sợ, hoan nghênh đến cực điểm."
Nghe Đào Đại Ny nhắc đến, Vương Vệ Hoa cảm thấy buồn cười, "Cô nằm mơ à?
Có được một người cũng tốt lắm rồi, cô còn đòi đến một trăm người?"
"Ta cũng chỉ nói vậy thôi, ta có phải không biết chuyện này không có khả năng đâu."
Đào Đại Ny lầm bầm xong, liền cầm lấy chỗ vải lỗi cẩn thận nhìn.
Càng nhìn cô lại càng thích tấm vải này.
Tô An bên này, để Tôn Hân Hân mang ngó sen Đào Đại Ny đưa tới đi cất.
Nhìn ngó sen tươi mới Đào Đại Ny đưa, Tôn Hân Hân thì thầm, "Tiếc quá trong nhà không có thịt heo tươi, nếu không ngó sen tươi như này, làm một ít ngó sen nhồi thịt cũng ngon."
Tô An nghe thấy cô bé lầm bầm, nhân tiện nói, "Cái này còn không đơn giản à? Đi, chiều nay lên núi một chuyến, mang một con lợn rừng về là được."
Tôn Hân Hân vỗ vỗ đầu, cô ngược lại quên mất, Tô An có thể săn lợn rừng mà.
Tô An tay nghề tốt, mỗi lần lên núi đều có thể săn được thịt rừng.
Chỉ cần bọn họ may mắn, có thể gặp được lợn rừng, thịt heo rừng sẽ không lo.
Lục Uyển Đình nghe nói lên núi săn bắn cũng rất hăng hái.
Hai ngày này cô đều ở nhà luyện tập kỹ thuật bắn, lần này lên núi vừa vặn có thể thử xem, xem có tiến bộ gì không, có thể săn được nhiều thịt rừng.
Ba người cùng nhau lên núi.
Tôn Hân Hân mặc dù không có sức chiến đấu gì, nhưng vẫn muốn theo sau Tô An, Lục Uyển Đình cho vui, chứ cô ở nhà một mình buồn chán quá.
Tô An cùng Lục Uyển Đình ba người đi một lúc, săn được mấy con gà rừng, nhưng không gặp lợn rừng.
Lục Uyển Đình lẩm bẩm, "Chắc không phải bọn mình vận đen, hôm nay không gặp được lợn rừng đấy chứ?"
Tô An nghe thấy cô nhóc lẩm bẩm, liền cười đáp, "Lợn rừng trong núi đâu phải rau cải trắng, bảo gặp là có ngay."
Lục Uyển Đình nghĩ cũng phải.
Ba người lại tiếp tục chờ đợi trong núi một hồi, thật sự không gặp được lợn rừng, khi bọn họ đang định xuống núi, thì gặp được Lục Chấn Đình và Quách Mậu.
Lúc này Lục Chấn Đình đang khiêng một con lợn rừng xuống núi.
Thấy Lục Chấn Đình khiêng lợn rừng, Lục Uyển Đình lập tức kích động, "Anh, anh lại săn được lợn rừng rồi à?"
"Ừm, anh với Quách Mậu ca vừa hay gặp lợn rừng, tiện tay giết nó luôn, để các đội viên có thêm chút thức ăn."
Gia đình Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều khá giả, từ khi xuống nông thôn ở đây, họ mới biết người nông dân khổ thế nào.
Họ không giúp được gì nhiều, nhưng chuyện trong khả năng có thể làm thì vẫn có thể làm.
"Anh, vậy thì tốt quá, ban đầu bọn em cũng định làm một ít thịt heo rừng đấy, nhưng vận không tốt không gặp.
Không ngờ bọn em không gặp được, cuối cùng anh chị lại gặp được."
"Ừm, vậy đi thôi, xuống núi chia thịt thôi."
"Được."
Mấy người cùng nhau vui vẻ xuống núi.
Chờ xuống đến chân núi, nhìn thấy Lục Chấn Đình khiêng một con lợn rừng về, các đội viên lại phấn chấn.
Mấy ngày trước họ mới bắt đầu được ăn thịt heo rừng, bây giờ lại được ăn nữa à?
Tô thanh niên trí thức không phải quá giỏi đấy chứ, luôn có thể giúp họ săn được thịt rừng.
Nghe các đội viên lầm bầm, Tô An cảm thấy con lợn rừng này là Lục Chấn Đình săn được, cũng không thể để mọi người hiểu lầm, đổ công lên đầu nàng.
Tô An nói, "Mọi người hiểu lầm rồi, con lợn rừng này là Lục Chấn Đình Lục thanh niên trí thức săn được."
Nghe Tô An giải thích, ánh mắt cảm kích của các đội viên từ Tô An chuyển sang Lục Chấn Đình.
Cũng không ít thím đang thầm tiếc, kỳ thực Lục Chấn Đình là một người trẻ tuổi rất xuất sắc, chỉ là không thể sinh con, nếu không thật có thể gả khuê nữ trong nhà cho anh ấy.
Vương Vệ Hoa cũng cao hứng phân công người ra xử lý lợn rừng, chia thịt.
Biết Tô An họ cần thịt heo rừng, nên Lục Chấn Đình liền bảo Vương Vệ Hoa chia cho họ mười cân thịt.
Sườn thì họ cũng muốn năm cân, còn lại đều cho các đội viên khác chia.
Có thịt và sườn, Tôn Hân Hân liền về nhà xử lý, chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối Tôn Hân Hân dự định chiên một ít ngó sen kẹp thịt, làm thêm một phần xôi sườn.
Ngoài ra lại xào một phần thịt heo rừng cay thơm, bữa tối sẽ rất thịnh soạn.
Đương nhiên biết Tô An ăn khỏe, Tôn Hân Hân đều chuẩn bị đồ ăn với số lượng lớn hơn.
Bữa tối rất ngon, Tô An ăn đến no bụng.
Quách Mậu và Lục Chấn Đình cũng ăn rất hài lòng.
Hai người trên đường về, Quách Mậu liền cằn nhằn với Lục Chấn Đình, "Đình ca, nói thật, ở đây ăn ngon, ngủ ngon, so với hồi mình ở đội đúng là thoải mái hơn nhiều.
Nếu có thể, em chẳng muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa, muốn ở lại đây luôn cho xong."
Lục Chấn Đình liếc Quách Mậu, "Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi hả! Mục đích chúng ta đến đây cậu quên rồi à? Ai cũng như cậu thì đất nước ta sao tiến bộ được?"
"Đình ca, em vốn là người không có chí hướng mà, nếu không phải tình cảm tốt với anh, với cả bị người nhà sắp xếp thì em cũng không vào đội, ước mơ của em chỉ là ăn no chờ chết thôi mà!"
Lục Chấn Đình không để ý Quách Mậu, dù sao anh thấy cuộc sống ở đây quả thật rất tốt, nhưng lý tưởng thì không thể vứt được.
Tô An ở lại đội sản xuất Tự Đầu thôn thêm mấy ngày, liền dự định đi một chuyến đến huyện.
Nàng định mang theo lô radio và xe đạp đã sửa xong giao cho Lưu Bằng, tiện thể xem tình hình bên đó thế nào, xem Hoàng Chung bên kia có hành động gì không.
Việc nàng ở đội sản xuất Tự Đầu thôn mà không bị công an tìm tới cửa, chứng tỏ lần này chuyện Hoàng Lượng không bị tra ra tới nàng.
Nhưng Hoàng Chung mất nhiều bảo vật như vậy, e là sẽ lục tung huyện mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận