Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 58: Mắng nàng chính là cái yếu gà (length: 7911)
So sánh cờ thưởng, Tô An vẫn cảm thấy tiền là thật nhất.
Kiếp trước nàng xuống nông thôn xong mệt gần c·h·ế·t, kiếm được một tiếng tốt, nhưng trải qua dạng thời gian nào thì chính nàng biết.
Đời này nàng khôn ra rồi, chỉ cần cuộc sống của mình tốt, còn quản gì thanh danh hay không?
Trình Tư Nguyên không ngờ Tô An sẽ nói như vậy.
Nhưng đây cũng không phải yêu cầu gì không thể đáp ứng, Tô An đã giúp công an huyện Thanh Thủy hai lần đại ân, cờ thưởng và tiền thưởng có thể sắp xếp cả hai cho hợp lý.
Hoàng Ngọc khi nghe Tô An nói vậy, cố tình lớn tiếng nói, "Đồng chí Tô, tư tưởng giác ngộ của người sao mà thấp thế?
Trao cờ thưởng cho cô, đó là tượng trưng cho vinh quang đấy.
Thế mà cô chỉ nhớ mỗi tiền thưởng, cô đúng là tư tưởng hưởng lạc chủ nghĩa quá mức rồi."
Hoàng Ngọc cố tình nói vậy, muốn Trình Tư Nguyên không có ấn tượng tốt về Tô An.
Dù sao Trình Tư Nguyên chỉ có thể là của nàng, không thể để Tô An quyến rũ đi mất.
Vất vả lắm mới có cơ hội để mắng Tô An, Hoàng Ngọc sao mà buông tha được.
Tô An sao có thể không biết Hoàng Ngọc cố tình tìm cớ ép buộc mình.
Nếu không phải kiêng nể thân phận của Hoàng Ngọc, đ·á·n·h công an là phạm p·h·áp, Tô An đã tóm lấy con đàn bà này mà cho mấy bạt tai, xem nó còn dám ba hoa không.
Nhưng cho dù không động tay với Hoàng Ngọc, Tô An tuyệt đối không để Hoàng Ngọc được t·i·ệ·n nghi.
"Đồng chí Hoàng, cô đứng đây nói thì không đau lưng.
Mấy người là công an, do nhân dân chu cấp, thì đâu có hiểu cảnh dân trồng trọt vất vả hay đói bụng là thế nào.
Tôi chỉ là muốn chút tiền thưởng để cho mình ăn no bụng thì sao?
Chuyện này liên quan gì đến tư tưởng hưởng lạc chủ nghĩa?
Người khác nói linh tinh thì thôi đi, cô là công an mà cũng dám ăn nói vô trách nhiệm như vậy?
Loại người như cô, tôi sớm đã thấy không xứng làm công an.
Xem ra lần trước Cục trưởng Từ bắt cô kiểm điểm, cô vẫn chưa tỉnh ngộ bản thân phải không?"
Bị Tô An cho một trận, mặt Hoàng Ngọc lập tức đỏ bừng.
Tô An cố tình trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Trình Tư Nguyên để tát vào mặt nàng, bới móc vết sẹo của nàng.
"Cô…"
Tô An thấy Hoàng Ngọc tức đến đỏ mặt, lại tiếp tục nói, "Ối dào, tư tưởng có vấn đề thì thôi đi, năng lực cũng chẳng ra gì.
Cô nhìn lại cô xem, tè cả ra quần rồi kìa.
Không có cái gan bọ rùa mà cứ làm bộ c·ứ·n·g rắn ôm đồ sứ sống.
Ở nhà không được à? Sao còn đi học người khác mà tham gia chấp hành nhiệm vụ thế.
Tôi mà là cô, tôi đã không dám ló mặt ra ngoài rồi."
Tô An không nói thì Hoàng Ngọc còn không chú ý.
Giờ Tô An nói, Hoàng Ngọc mới phát hiện ra mình quả thực tè cả ra quần rồi.
Nếu không ai nhìn thấy thì thôi, đằng này trước mặt người đàn ông mình có cảm tình, nàng mất mặt thế này, Hoàng Ngọc thấy không còn mặt mũi nào sống nữa.
Lúc này Hoàng Ngọc chẳng còn tâm trạng mà cãi nhau với Tô An nữa, vội vàng núp phía sau, giữ khoảng cách với Trình Tư Nguyên, sợ Trình Tư Nguyên thấy nàng đ·á·i ra quần mà ghét bỏ nàng.
Nhìn Hoàng Ngọc im re, Tô An cười nhạt, vốn nàng không có ý vạch trần chuyện này, là tại con đàn bà kia cứ trơ tráo xông đến khiêu khích nàng, nàng biết làm sao giờ?
Trình Tư Nguyên ngược lại có lễ phép với Tô An, "Đồng chí Tô, lúc nãy đồng chí Hoàng nói gì, cô đừng để bụng.
Cô ấy là người chưa trải sự đời nên không hiểu những khó khăn của mọi người.
Cô cứ yên tâm, quay đầu tiền thưởng nhất định tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô, chắc chắn khiến cô hài lòng."
Thấy Trình Tư Nguyên nói vậy, Tô An cũng không quá so đo.
Dù sao trong toàn đội công an, cũng chỉ có một mình Hoàng Ngọc là con sâu làm rầu nồi canh, những người khác không tệ.
Nhóm nào cũng vậy, kiểu gì chả có vài thành phần kỳ cục.
"Con mãng xà này có nhiều thịt đấy, nhờ mấy đồng chí giúp khiêng xuống núi, tôi sẽ chia cho mọi người một ít."
Tô An vừa nói vừa chỉ tay vào con mãng xà lớn.
Trình Tư Nguyên gật đầu, nhanh chóng phân phó mấy đồng chí công an nam khiêng mãng xà xuống núi.
Nhưng những người này rõ là không khỏe bằng Tô An, mấy người cùng khiêng mà thở hồng hộc.
Tô An cảm thấy mấy người này đúng là quá yếu, nếu mà lần nữa lên núi gặp nguy hiểm, chắc cũng lại gặp rắc rối.
Chỉ có thể nói hôm nay bọn họ may mắn, gặp được nàng.
Chứ mà gặp người khác thì có khi cả đám đi đời nhà ma rồi.
Lúc xuống núi, Tô An “tốt bụng” nhắc Trình Tư Nguyên, nếu lần sau còn lên núi thì mang theo thuốc đuổi rắn côn trùng, đừng ngây ngốc trực tiếp lên núi.
Bọn họ không quen địa hình ở đây, không biết núi này nhiều thú dữ.
Trình Tư Nguyên gật đầu liên tục, "Vâng, ý kiến của đồng chí Tô tôi sẽ ghi nhớ, lần sau nhất định chú ý."
Tô An liếc nhìn Hoàng Ngọc, "À mà, lên núi nguy hiểm, tốt nhất mang người có năng lực một chút theo, mấy người mang theo một con gà yếu như kia, không những chẳng giúp được gì, mà còn vướng chân vướng tay.
Nhỡ gặp nguy hiểm, lại chỉ cản đường người khác thôi."
Tô An tuy không chỉ đích danh, nhưng ý đã nói hết sức rõ ràng.
Trình Tư Nguyên liếc nhìn Hoàng Ngọc.
Hắn cảm thấy lần này Hoàng Ngọc thật sự là không suy nghĩ kỹ mà đã n·ổ s·ú·n·g trước, làm chọc giận con mãng xà, mới khiến mọi người lâm vào tình thế nguy hiểm.
Mà thân thủ của Hoàng Ngọc không được tốt, rõ ràng không kịp né tránh sự tấn công của con mãng xà.
Lần sau nếu gặp phải nguy hiểm khác, khả năng thoát thân của Hoàng Ngọc cũng chẳng khá hơn.
Những người như thế đi theo khi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, thật sự là không phù hợp.
Vì vậy Trình Tư Nguyên cũng nhớ kỹ những lời đề nghị của Tô An.
Hoàng Ngọc lại nghẹn một bụng tức.
Con đàn bà này sao cứ thích xen vào chuyện của người khác thế, đây là mắng nàng là gà yếu, muốn Trình Tư Nguyên lần sau làm nhiệm vụ đừng mang theo nàng?
Nếu không đi theo Trình Tư Nguyên làm nhiệm vụ, thì nàng còn tiếp cận được hắn sao?
Tô An đúng là muốn cắt đứt nhân duyên của nàng rồi.
Tô An không thèm để ý đến ánh mắt oán hận của Hoàng Ngọc.
Chỉ cần con đàn bà kia không vui vẻ, thì nàng lại thoải mái.
Tuy không thể đánh được nàng, nhưng Tô An có đủ cách làm cho người ta tức c·h·ế·t.
Đoạn đường xuống núi đi mất nửa tiếng, bọn họ coi như đã đến chân núi.
Thấy mấy người công an khiêng xuống một con mãng xà lớn như vậy, các đội viên ở thôn Tự Đầu đều ồ lên kinh ngạc.
Con mãng xà này thật là to lớn!
Thấy mãng xà đã c·h·ế·t hẳn, các đội viên giờ không thấy sợ hãi nữa mà chỉ nghĩ đến chuyện chia thịt.
Con mãng xà lớn như vậy, chắc chắn nhà nào cũng có thể được một ít thịt đúng không?
Thời buổi thiếu thốn này, thịt chính là thứ quý giá, thịt rắn cũng tốt.
May là thời này còn chưa có luật bảo vệ động vật quý hiếm, không thì mãng xà cũng không ăn được.
Các đội viên xúm lại hỏi han, từ miệng mấy người công an mới biết được, hóa ra con mãng xà này là do Tô An đ·á·n·h c·h·ế·t.
Nghe Tô An đ·á·n·h c·h·ế·t mãng xà lớn, các đội viên cũng không thấy ngạc nhiên, thực lực của Tô thanh niên tri thức thì bọn họ còn lạ gì? Lúc trước một mình đánh c·h·ế·t mấy con l·ợ·n rừng, giờ đ·á·n·h c·h·ế·t mãng xà thì có gì mà lạ.
Công an cất kỹ mãng xà thì định về.
Trình Tư Nguyên trước khi đi còn bày tỏ lòng cảm kích với Tô An.
Chờ công an vừa đi, Vương Vệ Hoa liền k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g hỏi Tô An, “Tô thanh niên tri thức, số thịt rắn này cô định xử lý thế nào…”
Kiếp trước nàng xuống nông thôn xong mệt gần c·h·ế·t, kiếm được một tiếng tốt, nhưng trải qua dạng thời gian nào thì chính nàng biết.
Đời này nàng khôn ra rồi, chỉ cần cuộc sống của mình tốt, còn quản gì thanh danh hay không?
Trình Tư Nguyên không ngờ Tô An sẽ nói như vậy.
Nhưng đây cũng không phải yêu cầu gì không thể đáp ứng, Tô An đã giúp công an huyện Thanh Thủy hai lần đại ân, cờ thưởng và tiền thưởng có thể sắp xếp cả hai cho hợp lý.
Hoàng Ngọc khi nghe Tô An nói vậy, cố tình lớn tiếng nói, "Đồng chí Tô, tư tưởng giác ngộ của người sao mà thấp thế?
Trao cờ thưởng cho cô, đó là tượng trưng cho vinh quang đấy.
Thế mà cô chỉ nhớ mỗi tiền thưởng, cô đúng là tư tưởng hưởng lạc chủ nghĩa quá mức rồi."
Hoàng Ngọc cố tình nói vậy, muốn Trình Tư Nguyên không có ấn tượng tốt về Tô An.
Dù sao Trình Tư Nguyên chỉ có thể là của nàng, không thể để Tô An quyến rũ đi mất.
Vất vả lắm mới có cơ hội để mắng Tô An, Hoàng Ngọc sao mà buông tha được.
Tô An sao có thể không biết Hoàng Ngọc cố tình tìm cớ ép buộc mình.
Nếu không phải kiêng nể thân phận của Hoàng Ngọc, đ·á·n·h công an là phạm p·h·áp, Tô An đã tóm lấy con đàn bà này mà cho mấy bạt tai, xem nó còn dám ba hoa không.
Nhưng cho dù không động tay với Hoàng Ngọc, Tô An tuyệt đối không để Hoàng Ngọc được t·i·ệ·n nghi.
"Đồng chí Hoàng, cô đứng đây nói thì không đau lưng.
Mấy người là công an, do nhân dân chu cấp, thì đâu có hiểu cảnh dân trồng trọt vất vả hay đói bụng là thế nào.
Tôi chỉ là muốn chút tiền thưởng để cho mình ăn no bụng thì sao?
Chuyện này liên quan gì đến tư tưởng hưởng lạc chủ nghĩa?
Người khác nói linh tinh thì thôi đi, cô là công an mà cũng dám ăn nói vô trách nhiệm như vậy?
Loại người như cô, tôi sớm đã thấy không xứng làm công an.
Xem ra lần trước Cục trưởng Từ bắt cô kiểm điểm, cô vẫn chưa tỉnh ngộ bản thân phải không?"
Bị Tô An cho một trận, mặt Hoàng Ngọc lập tức đỏ bừng.
Tô An cố tình trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Trình Tư Nguyên để tát vào mặt nàng, bới móc vết sẹo của nàng.
"Cô…"
Tô An thấy Hoàng Ngọc tức đến đỏ mặt, lại tiếp tục nói, "Ối dào, tư tưởng có vấn đề thì thôi đi, năng lực cũng chẳng ra gì.
Cô nhìn lại cô xem, tè cả ra quần rồi kìa.
Không có cái gan bọ rùa mà cứ làm bộ c·ứ·n·g rắn ôm đồ sứ sống.
Ở nhà không được à? Sao còn đi học người khác mà tham gia chấp hành nhiệm vụ thế.
Tôi mà là cô, tôi đã không dám ló mặt ra ngoài rồi."
Tô An không nói thì Hoàng Ngọc còn không chú ý.
Giờ Tô An nói, Hoàng Ngọc mới phát hiện ra mình quả thực tè cả ra quần rồi.
Nếu không ai nhìn thấy thì thôi, đằng này trước mặt người đàn ông mình có cảm tình, nàng mất mặt thế này, Hoàng Ngọc thấy không còn mặt mũi nào sống nữa.
Lúc này Hoàng Ngọc chẳng còn tâm trạng mà cãi nhau với Tô An nữa, vội vàng núp phía sau, giữ khoảng cách với Trình Tư Nguyên, sợ Trình Tư Nguyên thấy nàng đ·á·i ra quần mà ghét bỏ nàng.
Nhìn Hoàng Ngọc im re, Tô An cười nhạt, vốn nàng không có ý vạch trần chuyện này, là tại con đàn bà kia cứ trơ tráo xông đến khiêu khích nàng, nàng biết làm sao giờ?
Trình Tư Nguyên ngược lại có lễ phép với Tô An, "Đồng chí Tô, lúc nãy đồng chí Hoàng nói gì, cô đừng để bụng.
Cô ấy là người chưa trải sự đời nên không hiểu những khó khăn của mọi người.
Cô cứ yên tâm, quay đầu tiền thưởng nhất định tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô, chắc chắn khiến cô hài lòng."
Thấy Trình Tư Nguyên nói vậy, Tô An cũng không quá so đo.
Dù sao trong toàn đội công an, cũng chỉ có một mình Hoàng Ngọc là con sâu làm rầu nồi canh, những người khác không tệ.
Nhóm nào cũng vậy, kiểu gì chả có vài thành phần kỳ cục.
"Con mãng xà này có nhiều thịt đấy, nhờ mấy đồng chí giúp khiêng xuống núi, tôi sẽ chia cho mọi người một ít."
Tô An vừa nói vừa chỉ tay vào con mãng xà lớn.
Trình Tư Nguyên gật đầu, nhanh chóng phân phó mấy đồng chí công an nam khiêng mãng xà xuống núi.
Nhưng những người này rõ là không khỏe bằng Tô An, mấy người cùng khiêng mà thở hồng hộc.
Tô An cảm thấy mấy người này đúng là quá yếu, nếu mà lần nữa lên núi gặp nguy hiểm, chắc cũng lại gặp rắc rối.
Chỉ có thể nói hôm nay bọn họ may mắn, gặp được nàng.
Chứ mà gặp người khác thì có khi cả đám đi đời nhà ma rồi.
Lúc xuống núi, Tô An “tốt bụng” nhắc Trình Tư Nguyên, nếu lần sau còn lên núi thì mang theo thuốc đuổi rắn côn trùng, đừng ngây ngốc trực tiếp lên núi.
Bọn họ không quen địa hình ở đây, không biết núi này nhiều thú dữ.
Trình Tư Nguyên gật đầu liên tục, "Vâng, ý kiến của đồng chí Tô tôi sẽ ghi nhớ, lần sau nhất định chú ý."
Tô An liếc nhìn Hoàng Ngọc, "À mà, lên núi nguy hiểm, tốt nhất mang người có năng lực một chút theo, mấy người mang theo một con gà yếu như kia, không những chẳng giúp được gì, mà còn vướng chân vướng tay.
Nhỡ gặp nguy hiểm, lại chỉ cản đường người khác thôi."
Tô An tuy không chỉ đích danh, nhưng ý đã nói hết sức rõ ràng.
Trình Tư Nguyên liếc nhìn Hoàng Ngọc.
Hắn cảm thấy lần này Hoàng Ngọc thật sự là không suy nghĩ kỹ mà đã n·ổ s·ú·n·g trước, làm chọc giận con mãng xà, mới khiến mọi người lâm vào tình thế nguy hiểm.
Mà thân thủ của Hoàng Ngọc không được tốt, rõ ràng không kịp né tránh sự tấn công của con mãng xà.
Lần sau nếu gặp phải nguy hiểm khác, khả năng thoát thân của Hoàng Ngọc cũng chẳng khá hơn.
Những người như thế đi theo khi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, thật sự là không phù hợp.
Vì vậy Trình Tư Nguyên cũng nhớ kỹ những lời đề nghị của Tô An.
Hoàng Ngọc lại nghẹn một bụng tức.
Con đàn bà này sao cứ thích xen vào chuyện của người khác thế, đây là mắng nàng là gà yếu, muốn Trình Tư Nguyên lần sau làm nhiệm vụ đừng mang theo nàng?
Nếu không đi theo Trình Tư Nguyên làm nhiệm vụ, thì nàng còn tiếp cận được hắn sao?
Tô An đúng là muốn cắt đứt nhân duyên của nàng rồi.
Tô An không thèm để ý đến ánh mắt oán hận của Hoàng Ngọc.
Chỉ cần con đàn bà kia không vui vẻ, thì nàng lại thoải mái.
Tuy không thể đánh được nàng, nhưng Tô An có đủ cách làm cho người ta tức c·h·ế·t.
Đoạn đường xuống núi đi mất nửa tiếng, bọn họ coi như đã đến chân núi.
Thấy mấy người công an khiêng xuống một con mãng xà lớn như vậy, các đội viên ở thôn Tự Đầu đều ồ lên kinh ngạc.
Con mãng xà này thật là to lớn!
Thấy mãng xà đã c·h·ế·t hẳn, các đội viên giờ không thấy sợ hãi nữa mà chỉ nghĩ đến chuyện chia thịt.
Con mãng xà lớn như vậy, chắc chắn nhà nào cũng có thể được một ít thịt đúng không?
Thời buổi thiếu thốn này, thịt chính là thứ quý giá, thịt rắn cũng tốt.
May là thời này còn chưa có luật bảo vệ động vật quý hiếm, không thì mãng xà cũng không ăn được.
Các đội viên xúm lại hỏi han, từ miệng mấy người công an mới biết được, hóa ra con mãng xà này là do Tô An đ·á·n·h c·h·ế·t.
Nghe Tô An đ·á·n·h c·h·ế·t mãng xà lớn, các đội viên cũng không thấy ngạc nhiên, thực lực của Tô thanh niên tri thức thì bọn họ còn lạ gì? Lúc trước một mình đánh c·h·ế·t mấy con l·ợ·n rừng, giờ đ·á·n·h c·h·ế·t mãng xà thì có gì mà lạ.
Công an cất kỹ mãng xà thì định về.
Trình Tư Nguyên trước khi đi còn bày tỏ lòng cảm kích với Tô An.
Chờ công an vừa đi, Vương Vệ Hoa liền k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g hỏi Tô An, “Tô thanh niên tri thức, số thịt rắn này cô định xử lý thế nào…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận