Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 30: Nhóc đáng thương Tô Cường tình huống (length: 7889)
Còn lại mỡ heo cặn bã không ít, những mỡ heo cặn bã này thế nhưng là đồ tốt, quay đầu xào rau thì bỏ chút vào, so ra kém trộn lẫn thịt ăn, nhưng cũng rất thơm.
Chờ lấy nấu xong dầu, Tôn Hân Hân tiếp tục lo cơm tối.
Bọn họ còn dư không ít thịt heo rừng, buổi tối lại xào một mâm lớn thịt ăn.
Nhìn Tô An ăn nhiều như vậy, đám thanh niên trí thức đều đang âm thầm cảm khái may chính nàng là người giỏi, nếu đổi lại người không giỏi thì chắc mình nuôi thân cũng không xong.
Đến ngày thứ hai bắt đầu làm việc, Tô An liền gặp Nhị cẩu nương.
Chính xác mà nói, là Nhị cẩu nương chủ động tìm tới.
Nhị cẩu nương một mặt lấy lòng xông Tô An dò hỏi, "Cô Tô thanh niên trí thức à, cô có đối tượng chưa?"
Tô An cảm thấy bà thím này quan tâm mình có hơi kỳ lạ, bất quá vẫn trả lời tử tế, "Chưa có."
Nghe Tô An nói mình chưa có đối tượng, Nhị cẩu nương lập tức an tâm.
Không có đối tượng thì tốt, vừa vặn nàng có thể giới thiệu cho Nhị cẩu nhà nàng.
"Cô Tô thanh niên trí thức à, nhìn cô tuổi cũng không còn nhỏ, đến tuổi lập gia đình rồi.
Cô xem một thân một mình xuống nông thôn tới đội sản xuất của chúng tôi khó khăn biết bao nhiêu?
Mấy thanh niên trí thức nơi khác tới, vẫn là phải tìm người địa phương mà gả, có chỗ dựa là nhà chồng thì mới tốt.
Con trai nhà ta còn chưa cưới vợ, hay là giới thiệu cho cô nhé?
Thím thấy cô là đứa trẻ ngoan, cô mà làm con dâu thím thì thím chắc chắn sẽ rất vui, sau này nhất định sẽ đối đãi tốt với cô."
Lời Nhị cẩu nương vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhị cẩu nương này có phải bị điên rồi không, đang mơ mộng gì thế?
Còn muốn giới thiệu Tô An cho Nhị cẩu?
Chưa kể Tô An giỏi giang như thế nào, cho dù Tô An không giỏi đi nữa, người ta là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, muốn tìm đối tượng kiểu gì mà chẳng được, sao phải tìm một thằng Nhị cẩu như vậy chứ?
Lý Nhị cẩu thanh danh ở đội sản xuất có thể nói là quá tệ, ai mà chẳng biết hắn lêu lổng chơi bời?
Thật không biết Nhị cẩu nương lấy đâu ra sự tự tin, Tô An có thể để mắt đến Lý Nhị cẩu.
Đào Đại Ny cũng nghe được tính toán của Nhị cẩu nương, lập tức nổi nóng.
Đối với con bé Tô An này, Đào Đại Ny là thật rất thích.
Con bé này giỏi giang thì không nói, còn lễ phép, lại còn đưa cho bà nhiều đồ tốt như vậy, dù thế nào đi nữa, Đào Đại Ny nhất định không thể để Nhị cẩu nương lừa gạt Tô An.
Thế là Đào Đại Ny liền đứng ra, vội vàng nói với Tô An, "Cô Tô thanh niên trí thức, cô đừng để ý đến mụ già này.
Phì, không biết mụ đang mơ mộng cái gì đấy, cũng không nhìn lại mình xem thế nào.
Đức hạnh con trai của mụ ta như vậy, con gái nhà bình thường còn chẳng muốn lấy.
Cô đừng để ý đến mụ là được, cô còn trẻ, tuyệt đối đừng có bị lung lay."
Tô An nghe Đào Đại Ny gật đầu.
Thật ra Đào Đại Ny không nói thì Tô An cũng sẽ không cân nhắc chuyện này.
Bây giờ thấy Đào Đại Ny sợ cô bị lừa cố ý đứng ra nhắc nhở cô, Tô An vẫn sẽ ghi nhớ cái tình này.
Nhị cẩu nương thấy có người nhảy ra xen vào thì rất không vui, nhưng lại thấy đó là Đào Đại Ny, cũng không dám làm tới quá đáng, dù sao Đào Đại Ny là vợ trẻ của Vương Vệ Hoa.
Nàng sống ở đội sản xuất, cũng không dám đắc tội đội trưởng, không có lợi lộc gì để mà hưởng.
Nhị cẩu nương lúc này chỉ có thể không cam lòng nói với Tô An, "Cô Tô thanh niên trí thức, Nhị cẩu nhà tôi đúng là ở đội sản xuất có danh tiếng không tốt lắm, thế nhưng nó lại là người rất thương vợ, hay là cô cứ suy nghĩ một chút đi?
Thím cùng cô đảm bảo, cô đến nhà chúng tôi rồi, nhà chúng tôi nhất định sẽ không để cô phải chịu thiệt đâu."
Tô An đương nhiên không phải là loại ngốc nghếch dễ bị dụ dỗ, rất kiên quyết trả lời Nhị cẩu nương một câu, "Thím à, con tạm thời sẽ không cân nhắc chuyện kết hôn, chuyện này thím đừng nói nữa."
Đào Đại Ny tay chống nạnh trừng mắt Nhị cẩu nương nói, "Đi đi, người ta cô Tô thanh niên trí thức không thèm Nhị cẩu nhà bà, bà có thể bớt ồn ào đi được không?
Nghĩ dụ dỗ mấy cô bé vừa xuống nông thôn, bà cũng không thấy xấu hổ hả."
Bởi vì Đào Đại Ny can thiệp, Nhị cẩu nương không thể không tạm thời từ bỏ.
Chờ Nhị cẩu nương vừa đi, Đào Đại Ny tiếp tục không yên lòng nói với Tô An, "Tôi nói cô Tô thanh niên trí thức này, sau này cô thấy Nhị cẩu nương phải cẩn thận chút đó. Kiểu người như vậy cô nhất định đừng có mà cân nhắc, gả vào đó là như nhảy vào hố lửa.
Bà ta chỉ là thấy cô là thanh niên trí thức mới xuống, đối với tình hình ở đây không biết gì, nghĩ đến lừa gạt cô đấy."
Tô An đối với lời dặn dò của Đào Đại Ny cười đáp ứng, "Dạ, thím, con biết rồi."
"Ừm, cô biết là tốt, nhưng nếu cô có thật sự thích thằng nhóc nào của đội mình, cô có thể nói với thím, thím xem cho cô, tuyệt đối sẽ không để cô nhảy xuống hố đâu."
Tô An cảm thấy Đào Đại Ny là người rất tốt, thật lòng giống như người lớn trong nhà.
Nghĩ đến nơi mình xuống nông thôn kiếp trước, nơi đó mấy đội viên ai nấy đều khiến người ta ghê tởm.
Cũng may, mình không cần lại đi cái chỗ đó.
Không biết "thằng bé đáng thương" Tô Cường kia tình hình như thế nào rồi.
Mà ở tận Tây Bắc xa xôi, "thằng bé đáng thương" Tô Cường cũng vừa tới nơi xuống nông thôn trong hai ngày này.
Đến nơi rồi, Tô Cường mới biết điều kiện bên này khác biệt đến cỡ nào.
Cho dù người nhà có gửi tiền gửi đồ tới thì cũng không có khả năng sống tốt hơn được bao nhiêu, bởi vì nơi này thiếu nước, đến uống nước rửa mặt cũng là một vấn đề.
Huống chi sau này đến khi bắt đầu làm việc, cả một đời được cưng chiều, Tô Cường đâu có chịu nổi khổ cực như vậy, rất nhanh đã không chịu nổi nữa, gào lên không làm, đòi người ta đưa về.
Nhưng đã xuống nông thôn rồi, làm sao dễ mà trở về được chứ?
Đội trưởng ở đây cũng không quen biết Tô Cường, không chịu nổi khổ sở ở đội sản xuất này thì không sao, thấy hắn sắp không kiên trì nổi thì bọn họ liền đem hắn chuyển đến nông trường.
Vừa nghe phải chuyển đến nông trường, Tô Cường thật sự không dám lớn tiếng nữa.
Tô Cường cắn răng kiên trì làm việc, làm được hai ngày thì tay đều đầy mụn nước, tối đến tan tầm về còn chỉ dám ở trong chăn lén lút khóc thút thít.
Hắn lập tức viết thư cho cha mẹ, thúc giục họ nhanh chóng đón hắn về, hắn thật sự một ngày cũng không muốn ở lại chỗ này.
Đáng tiếc Tô An không biết cảnh ngộ của Tô Cường ở Tây Bắc, nếu không chắc sẽ cười bò lăn ra mất.
Chuyện của Nhị cẩu nương tạm thời có một kết thúc, Tô An sau khi đi làm về thì lại tiếp tục lên núi.
Hôm nay thu hoạch cũng không tệ, vậy mà gặp được một con sơn dương.
Gà rừng bắt được hai con, thỏ rừng bắt ba con.
Đợi khi tích đủ điểm, nàng sẽ lại đến huyện một chuyến, đưa hết hàng trong tay cho Lý Tam.
Tôn Hân Hân tiếp tục lo cơm, buổi trưa xào thịt heo rừng, lại làm một bát canh rong biển tôm khô. Trong canh lại thêm một chút mỡ heo cặn bã, làm cho canh càng thơm hơn.
Từ khi xuống nông thôn, Tôn Hân Hân đều không ngờ có một ngày mình có thể sống như thế này.
Ân, thật là quá sướng.
Ở thành phố cô còn không thể mỗi ngày được ăn thịt, vậy mà xuống nông thôn lại ngày nào cũng được ăn.
Bất quá Tôn Hân Hân rất rõ ràng, cô có thể sống như vậy, là nhờ có Tô An. Cô đã gặp may rồi, lúc xuống nông thôn còn được dựa vào một "đại gia" giàu có.
Sau này cô chính là tiểu mã tử của Tô An, đi theo Tô An kiếm ăn, Tô An bảo cô làm gì cô sẽ làm cái đó...
Chờ lấy nấu xong dầu, Tôn Hân Hân tiếp tục lo cơm tối.
Bọn họ còn dư không ít thịt heo rừng, buổi tối lại xào một mâm lớn thịt ăn.
Nhìn Tô An ăn nhiều như vậy, đám thanh niên trí thức đều đang âm thầm cảm khái may chính nàng là người giỏi, nếu đổi lại người không giỏi thì chắc mình nuôi thân cũng không xong.
Đến ngày thứ hai bắt đầu làm việc, Tô An liền gặp Nhị cẩu nương.
Chính xác mà nói, là Nhị cẩu nương chủ động tìm tới.
Nhị cẩu nương một mặt lấy lòng xông Tô An dò hỏi, "Cô Tô thanh niên trí thức à, cô có đối tượng chưa?"
Tô An cảm thấy bà thím này quan tâm mình có hơi kỳ lạ, bất quá vẫn trả lời tử tế, "Chưa có."
Nghe Tô An nói mình chưa có đối tượng, Nhị cẩu nương lập tức an tâm.
Không có đối tượng thì tốt, vừa vặn nàng có thể giới thiệu cho Nhị cẩu nhà nàng.
"Cô Tô thanh niên trí thức à, nhìn cô tuổi cũng không còn nhỏ, đến tuổi lập gia đình rồi.
Cô xem một thân một mình xuống nông thôn tới đội sản xuất của chúng tôi khó khăn biết bao nhiêu?
Mấy thanh niên trí thức nơi khác tới, vẫn là phải tìm người địa phương mà gả, có chỗ dựa là nhà chồng thì mới tốt.
Con trai nhà ta còn chưa cưới vợ, hay là giới thiệu cho cô nhé?
Thím thấy cô là đứa trẻ ngoan, cô mà làm con dâu thím thì thím chắc chắn sẽ rất vui, sau này nhất định sẽ đối đãi tốt với cô."
Lời Nhị cẩu nương vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhị cẩu nương này có phải bị điên rồi không, đang mơ mộng gì thế?
Còn muốn giới thiệu Tô An cho Nhị cẩu?
Chưa kể Tô An giỏi giang như thế nào, cho dù Tô An không giỏi đi nữa, người ta là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, muốn tìm đối tượng kiểu gì mà chẳng được, sao phải tìm một thằng Nhị cẩu như vậy chứ?
Lý Nhị cẩu thanh danh ở đội sản xuất có thể nói là quá tệ, ai mà chẳng biết hắn lêu lổng chơi bời?
Thật không biết Nhị cẩu nương lấy đâu ra sự tự tin, Tô An có thể để mắt đến Lý Nhị cẩu.
Đào Đại Ny cũng nghe được tính toán của Nhị cẩu nương, lập tức nổi nóng.
Đối với con bé Tô An này, Đào Đại Ny là thật rất thích.
Con bé này giỏi giang thì không nói, còn lễ phép, lại còn đưa cho bà nhiều đồ tốt như vậy, dù thế nào đi nữa, Đào Đại Ny nhất định không thể để Nhị cẩu nương lừa gạt Tô An.
Thế là Đào Đại Ny liền đứng ra, vội vàng nói với Tô An, "Cô Tô thanh niên trí thức, cô đừng để ý đến mụ già này.
Phì, không biết mụ đang mơ mộng cái gì đấy, cũng không nhìn lại mình xem thế nào.
Đức hạnh con trai của mụ ta như vậy, con gái nhà bình thường còn chẳng muốn lấy.
Cô đừng để ý đến mụ là được, cô còn trẻ, tuyệt đối đừng có bị lung lay."
Tô An nghe Đào Đại Ny gật đầu.
Thật ra Đào Đại Ny không nói thì Tô An cũng sẽ không cân nhắc chuyện này.
Bây giờ thấy Đào Đại Ny sợ cô bị lừa cố ý đứng ra nhắc nhở cô, Tô An vẫn sẽ ghi nhớ cái tình này.
Nhị cẩu nương thấy có người nhảy ra xen vào thì rất không vui, nhưng lại thấy đó là Đào Đại Ny, cũng không dám làm tới quá đáng, dù sao Đào Đại Ny là vợ trẻ của Vương Vệ Hoa.
Nàng sống ở đội sản xuất, cũng không dám đắc tội đội trưởng, không có lợi lộc gì để mà hưởng.
Nhị cẩu nương lúc này chỉ có thể không cam lòng nói với Tô An, "Cô Tô thanh niên trí thức, Nhị cẩu nhà tôi đúng là ở đội sản xuất có danh tiếng không tốt lắm, thế nhưng nó lại là người rất thương vợ, hay là cô cứ suy nghĩ một chút đi?
Thím cùng cô đảm bảo, cô đến nhà chúng tôi rồi, nhà chúng tôi nhất định sẽ không để cô phải chịu thiệt đâu."
Tô An đương nhiên không phải là loại ngốc nghếch dễ bị dụ dỗ, rất kiên quyết trả lời Nhị cẩu nương một câu, "Thím à, con tạm thời sẽ không cân nhắc chuyện kết hôn, chuyện này thím đừng nói nữa."
Đào Đại Ny tay chống nạnh trừng mắt Nhị cẩu nương nói, "Đi đi, người ta cô Tô thanh niên trí thức không thèm Nhị cẩu nhà bà, bà có thể bớt ồn ào đi được không?
Nghĩ dụ dỗ mấy cô bé vừa xuống nông thôn, bà cũng không thấy xấu hổ hả."
Bởi vì Đào Đại Ny can thiệp, Nhị cẩu nương không thể không tạm thời từ bỏ.
Chờ Nhị cẩu nương vừa đi, Đào Đại Ny tiếp tục không yên lòng nói với Tô An, "Tôi nói cô Tô thanh niên trí thức này, sau này cô thấy Nhị cẩu nương phải cẩn thận chút đó. Kiểu người như vậy cô nhất định đừng có mà cân nhắc, gả vào đó là như nhảy vào hố lửa.
Bà ta chỉ là thấy cô là thanh niên trí thức mới xuống, đối với tình hình ở đây không biết gì, nghĩ đến lừa gạt cô đấy."
Tô An đối với lời dặn dò của Đào Đại Ny cười đáp ứng, "Dạ, thím, con biết rồi."
"Ừm, cô biết là tốt, nhưng nếu cô có thật sự thích thằng nhóc nào của đội mình, cô có thể nói với thím, thím xem cho cô, tuyệt đối sẽ không để cô nhảy xuống hố đâu."
Tô An cảm thấy Đào Đại Ny là người rất tốt, thật lòng giống như người lớn trong nhà.
Nghĩ đến nơi mình xuống nông thôn kiếp trước, nơi đó mấy đội viên ai nấy đều khiến người ta ghê tởm.
Cũng may, mình không cần lại đi cái chỗ đó.
Không biết "thằng bé đáng thương" Tô Cường kia tình hình như thế nào rồi.
Mà ở tận Tây Bắc xa xôi, "thằng bé đáng thương" Tô Cường cũng vừa tới nơi xuống nông thôn trong hai ngày này.
Đến nơi rồi, Tô Cường mới biết điều kiện bên này khác biệt đến cỡ nào.
Cho dù người nhà có gửi tiền gửi đồ tới thì cũng không có khả năng sống tốt hơn được bao nhiêu, bởi vì nơi này thiếu nước, đến uống nước rửa mặt cũng là một vấn đề.
Huống chi sau này đến khi bắt đầu làm việc, cả một đời được cưng chiều, Tô Cường đâu có chịu nổi khổ cực như vậy, rất nhanh đã không chịu nổi nữa, gào lên không làm, đòi người ta đưa về.
Nhưng đã xuống nông thôn rồi, làm sao dễ mà trở về được chứ?
Đội trưởng ở đây cũng không quen biết Tô Cường, không chịu nổi khổ sở ở đội sản xuất này thì không sao, thấy hắn sắp không kiên trì nổi thì bọn họ liền đem hắn chuyển đến nông trường.
Vừa nghe phải chuyển đến nông trường, Tô Cường thật sự không dám lớn tiếng nữa.
Tô Cường cắn răng kiên trì làm việc, làm được hai ngày thì tay đều đầy mụn nước, tối đến tan tầm về còn chỉ dám ở trong chăn lén lút khóc thút thít.
Hắn lập tức viết thư cho cha mẹ, thúc giục họ nhanh chóng đón hắn về, hắn thật sự một ngày cũng không muốn ở lại chỗ này.
Đáng tiếc Tô An không biết cảnh ngộ của Tô Cường ở Tây Bắc, nếu không chắc sẽ cười bò lăn ra mất.
Chuyện của Nhị cẩu nương tạm thời có một kết thúc, Tô An sau khi đi làm về thì lại tiếp tục lên núi.
Hôm nay thu hoạch cũng không tệ, vậy mà gặp được một con sơn dương.
Gà rừng bắt được hai con, thỏ rừng bắt ba con.
Đợi khi tích đủ điểm, nàng sẽ lại đến huyện một chuyến, đưa hết hàng trong tay cho Lý Tam.
Tôn Hân Hân tiếp tục lo cơm, buổi trưa xào thịt heo rừng, lại làm một bát canh rong biển tôm khô. Trong canh lại thêm một chút mỡ heo cặn bã, làm cho canh càng thơm hơn.
Từ khi xuống nông thôn, Tôn Hân Hân đều không ngờ có một ngày mình có thể sống như thế này.
Ân, thật là quá sướng.
Ở thành phố cô còn không thể mỗi ngày được ăn thịt, vậy mà xuống nông thôn lại ngày nào cũng được ăn.
Bất quá Tôn Hân Hân rất rõ ràng, cô có thể sống như vậy, là nhờ có Tô An. Cô đã gặp may rồi, lúc xuống nông thôn còn được dựa vào một "đại gia" giàu có.
Sau này cô chính là tiểu mã tử của Tô An, đi theo Tô An kiếm ăn, Tô An bảo cô làm gì cô sẽ làm cái đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận