Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 181: Bọn hắn cũng xứng tiêu nghĩ? (length: 7739)
Tô An còn muốn để Lưu Bằng tiếp tục giúp nàng kinh doanh việc làm ăn ở chợ đen, sao có thể muốn Lưu Bằng và mấy người của hắn phải ngồi xổm trong cục cảnh sát chứ.
Lương Phi đã sớm tính đến việc Tô An sẽ nói ra tình huống này.
Bọn hắn làm ăn kiểu đầu cơ trục lợi, bị công an bắt được chắc chắn sẽ bị nhốt mấy năm.
"Tỷ, ta biết, nhưng mà cho dù phải vào đó thì vẫn còn tốt hơn là mất m·ạ·n·g.
Những người kia chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha anh Bằng đâu."
Đối phương đã lấy đi từ chỗ Lưu Bằng nhiều hàng như vậy, muốn đối phương thả người ra là rất khó, rất có thể sẽ bị g·i·ế·t người diệt khẩu.
Tô An lạnh nhạt nói, "Chuyện này ta sẽ giải quyết, nếu ta không xử lý được thì sẽ báo công an.
Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây chờ, yên tâm, ta sẽ không để đám người của ngươi xảy ra chuyện."
Lương Phi thấy Tô An nói chắc nịch như vậy, không khỏi tin rằng nàng thật có thể làm được.
Thôi vậy, trước đó Lưu Bằng đã nói rồi, Tô An không phải là người bình thường, hắn cứ tin nàng lần này vậy.
Tô An bỏ lại Lương Phi, nhanh chóng đến địa điểm giao dịch của bọn họ.
Hai nơi cách nhau không xa, khoảng một hai dặm đường.
Tô An đi nhanh hơn, chưa đến mười phút đã đến nơi.
Khi Tô An tới nơi, đám người cướp hàng kia đang vận chuyển hàng hóa.
Và Tô An nhanh mắt đã thấy Lưu Bằng và những người kia đều bị trói.
Nhìn thấy Lưu Bằng bị trói, Tô An lại thở phào nhẹ nhõm.
May mà nàng đến kịp lúc, đối phương còn chưa xuống tay g·i·ế·t người.
Nếu như lúc nàng đến mà đối phương đã ra tay với Lưu Bằng, thì dù Tô An muốn tìm cách cứu viện cũng không còn cơ hội.
Tô An nhìn đám người kia, trực tiếp đứng ra, nói với bọn chúng, "Bà cô đây mà các ngươi cũng dám động vào, là không muốn sống nữa à?"
Thấy có người đột nhiên xông ra, đám người kia giật mình la lên.
Trong đám người cướp hàng này, kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên bị chột một mắt.
Tên chột mắt nhìn về phía Tô An, chỉ thấy một cô gái trẻ đẹp.
Một con nhãi ranh mà dám ra mặt nói chuyện ngông cuồng với hắn, đúng là không muốn sống nữa rồi.
Lưu Bằng và những người khác khi nhìn thấy Tô An thì kinh ngạc há hốc mồm.
Bọn họ vạn lần không ngờ rằng Tô An lại đến cứu họ.
Khi thấy Tô An, Lưu Bằng như gặp được cứu tinh, hốc mắt đỏ hoe.
Tô An thật sự là quý nhân của hắn, đã mang hắn đi k·i·ế·m tiền thì chớ, giờ lại còn đến cứu cả mạng cho hắn.
Nếu Tô An đến chậm một chút nữa thôi thì tên chột mắt và đám người của hắn đã định bịt đầu họ lại rồi quẳng xuống sông lớn cho ch·ế·t đuối rồi.
Còn việc vì sao không trực tiếp bắn c·h·ế·t bọn họ thì chủ yếu là vì sợ tiếng súng sẽ gây chú ý.
Nếu không phải Lương Phi vừa chạy trốn thì đám người này cũng không có chuyện phải nổ súng trong tình huống khẩn cấp như vậy.
Tên chột mắt nhìn Tô An nói, "Con nhóc, mày đúng là ngông cuồng, dám nói chuyện với tao như thế.
Tao lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai không muốn sống đây."
Tên chột mắt vừa nói xong thì Tô An thấy hai tên lực lưỡng cầm súng chĩa vào đầu nàng.
Nếu như là người bình thường mà bị chĩa súng vào như thế thì chắc chắn sẽ sợ, nhưng Tô An thì lại không hề có chút sợ hãi nào.
Lưu Bằng thấy những người đó cầm súng chĩa vào Tô An thì trong lòng hẫng một cái.
Hắn lại quên mất, những người kia có súng!
Lưu Bằng vốn còn nghĩ Tô An đến có thể cứu hắn, giờ nghĩ lại thì thấy mình thật là quá đơn thuần.
Đối phương có súng trong tay, cho dù Tô An có lợi h·ạ·i đến đâu thì sao chứ?
Người bình thường có thể chống lại được súng ống sao?
Lưu Bằng không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến Tô An, dù sao Tô An đã giúp hắn quá nhiều rồi.
Thế là Lưu Bằng vội vàng cầu xin tên chột mắt, "Anh Long, làm ơn, có thể thả cô ấy được không, cô ấy chỉ là một cô gái, các người không cần động đến cô ấy làm gì, đồ của tôi các người cứ lấy hết đi tôi không có ý kiến gì, chỉ có một yêu cầu thôi, xin đừng làm tổn thương cô ấy."
Lưu Bằng cầu xin tên chột mắt xong, lại vội nói với Tô An, "Tỷ, tỷ đừng quan tâm đến tôi."
Thấy Lưu Bằng ra sức bảo vệ mình như vậy, Tô An âm thầm cảm thán, thằng nhãi này cũng còn chút lương tâm.
Cũng vì thế mà Tô An càng quyết tâm phải cứu gã này.
Tên chột mắt liếc Tô An một cái, cảm thấy cô bé này tuy hơi ngông cuồng nhưng mà tướng mạo cũng không tệ.
Tên chột mắt và đám đàn em của hắn tuy thích những người đàn bà vũ mị quyến rũ hơn, nhưng nếu nếm thử loại như Tô An có lẽ cũng sẽ có một chút thú vị riêng.
Thế là tên chột mắt cợt nhả đáp, "Bỏ qua cho cô ta? Cũng không phải không được, để cô ta hầu hạ từng người trong số anh em bọn ta một lần, tao sẽ thả cô ta."
Tô An nghe tên chột mắt nói, mặt liền đỏ bừng vì tức giận.
Nàng nhổ một bãi nước bọt vào mặt tên chột mắt, "Bà cô đây không phải loại người mà hạng như mày có thể mơ tưởng, bọn mày xứng sao?"
Tô An vừa nói dứt lời thì trong sự kinh ngạc của mọi người, nàng đột nhiên lao đến chỗ tên chột mắt.
Vì tốc độ quá nhanh nên tất cả mọi người đều không thấy rõ tình hình.
Đến khi mọi người nhìn rõ sự việc thì Tô An đã rút ra một khẩu súng, chĩa vào trán tên chột mắt.
Khẩu súng mà Tô An rút ra vẫn là khẩu đã cướp được từ chỗ Hoàng Trung lần trước.
Đây là súng của nước R, lực công phá và uy lực mạnh hơn nhiều so với súng trong nước.
Tên chột mắt không ngờ được là vừa giây trước hắn còn đang giỡn mặt con nhãi ranh này, giây sau hắn đã bị người ta chĩa súng vào đầu.
Con bé này trông thì mềm yếu thế thôi mà thân thủ lại nhanh nhẹn và đáng sợ đến vậy.
Lúc này thì tên chột mắt đã hiểu ra, vì sao Tô An lại ngông cuồng như thế.
Người ta không phải là trời sinh ngông cuồng, nàng thuần túy là có cái vốn để ngông cuồng thôi.
Khi Tô An siết cò, tên chột mắt sợ đến nỗi t·è cả ra quần.
Tên chột mắt vốn cũng hơi ngông cuồng lúc này lại trở nên thành thật và hèn hạ, van xin Tô An, "Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái Sơn, đắc tội cô nương.
Mong cô nương thương xót, thả cho ta lần này đi, ta biết sai rồi."
Thấy tên chột mắt bị dọa cho t·è ra cả quần, trong ánh mắt của Tô An thoáng hiện lên một chút khinh miệt.
Bị dọa một chút đã t·è ra quần rồi? Cái thứ này có phải là đàn ông không vậy?
Lưu Bằng và những người khác đều không ngờ được lại có chuyện này xảy ra.
Tô An lấy súng từ đâu ra vậy?
Vì súng của Tô An đang chĩa vào trán tên chột mắt nên đám đàn em của hắn không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn chúng đều cảm thấy thân thủ của Tô An rất cao thâm khó lường, nếu bọn chúng mà dám có chút động tĩnh nào thì rất có thể sẽ bị nàng bắn c·h·ế·t ngay lập tức.
Tô An cười lạnh nói, "Đồ của bà cô đây mà các ngươi cũng dám dòm ngó, người của bà cô đây mà các ngươi cũng dám động vào, lá gan của các ngươi đúng là không nhỏ."
Tên chột mắt tiếp tục c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ, "Cô nương, ta thật sự biết sai rồi, trước khi ra tay ta đã không điều tra, nếu mà sớm biết tình hình thì bọn ta chắc chắn không làm chuyện này đâu."
Tên chột mắt đúng là không hề biết sau lưng Lưu Bằng lại có một người lợi h·ạ·i như thế.
Hắn làm việc đều rất cẩn thận, chỉ dám động vào những người mà hắn có thể đối phó, còn với loại người mà hắn không có khả năng đối phó thì hắn đều sẽ tránh thật xa.
Sớm biết Tô An đáng sợ như vậy thì hắn đã không dại mà động vào Lưu Bằng rồi…
Lương Phi đã sớm tính đến việc Tô An sẽ nói ra tình huống này.
Bọn hắn làm ăn kiểu đầu cơ trục lợi, bị công an bắt được chắc chắn sẽ bị nhốt mấy năm.
"Tỷ, ta biết, nhưng mà cho dù phải vào đó thì vẫn còn tốt hơn là mất m·ạ·n·g.
Những người kia chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha anh Bằng đâu."
Đối phương đã lấy đi từ chỗ Lưu Bằng nhiều hàng như vậy, muốn đối phương thả người ra là rất khó, rất có thể sẽ bị g·i·ế·t người diệt khẩu.
Tô An lạnh nhạt nói, "Chuyện này ta sẽ giải quyết, nếu ta không xử lý được thì sẽ báo công an.
Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây chờ, yên tâm, ta sẽ không để đám người của ngươi xảy ra chuyện."
Lương Phi thấy Tô An nói chắc nịch như vậy, không khỏi tin rằng nàng thật có thể làm được.
Thôi vậy, trước đó Lưu Bằng đã nói rồi, Tô An không phải là người bình thường, hắn cứ tin nàng lần này vậy.
Tô An bỏ lại Lương Phi, nhanh chóng đến địa điểm giao dịch của bọn họ.
Hai nơi cách nhau không xa, khoảng một hai dặm đường.
Tô An đi nhanh hơn, chưa đến mười phút đã đến nơi.
Khi Tô An tới nơi, đám người cướp hàng kia đang vận chuyển hàng hóa.
Và Tô An nhanh mắt đã thấy Lưu Bằng và những người kia đều bị trói.
Nhìn thấy Lưu Bằng bị trói, Tô An lại thở phào nhẹ nhõm.
May mà nàng đến kịp lúc, đối phương còn chưa xuống tay g·i·ế·t người.
Nếu như lúc nàng đến mà đối phương đã ra tay với Lưu Bằng, thì dù Tô An muốn tìm cách cứu viện cũng không còn cơ hội.
Tô An nhìn đám người kia, trực tiếp đứng ra, nói với bọn chúng, "Bà cô đây mà các ngươi cũng dám động vào, là không muốn sống nữa à?"
Thấy có người đột nhiên xông ra, đám người kia giật mình la lên.
Trong đám người cướp hàng này, kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên bị chột một mắt.
Tên chột mắt nhìn về phía Tô An, chỉ thấy một cô gái trẻ đẹp.
Một con nhãi ranh mà dám ra mặt nói chuyện ngông cuồng với hắn, đúng là không muốn sống nữa rồi.
Lưu Bằng và những người khác khi nhìn thấy Tô An thì kinh ngạc há hốc mồm.
Bọn họ vạn lần không ngờ rằng Tô An lại đến cứu họ.
Khi thấy Tô An, Lưu Bằng như gặp được cứu tinh, hốc mắt đỏ hoe.
Tô An thật sự là quý nhân của hắn, đã mang hắn đi k·i·ế·m tiền thì chớ, giờ lại còn đến cứu cả mạng cho hắn.
Nếu Tô An đến chậm một chút nữa thôi thì tên chột mắt và đám người của hắn đã định bịt đầu họ lại rồi quẳng xuống sông lớn cho ch·ế·t đuối rồi.
Còn việc vì sao không trực tiếp bắn c·h·ế·t bọn họ thì chủ yếu là vì sợ tiếng súng sẽ gây chú ý.
Nếu không phải Lương Phi vừa chạy trốn thì đám người này cũng không có chuyện phải nổ súng trong tình huống khẩn cấp như vậy.
Tên chột mắt nhìn Tô An nói, "Con nhóc, mày đúng là ngông cuồng, dám nói chuyện với tao như thế.
Tao lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai không muốn sống đây."
Tên chột mắt vừa nói xong thì Tô An thấy hai tên lực lưỡng cầm súng chĩa vào đầu nàng.
Nếu như là người bình thường mà bị chĩa súng vào như thế thì chắc chắn sẽ sợ, nhưng Tô An thì lại không hề có chút sợ hãi nào.
Lưu Bằng thấy những người đó cầm súng chĩa vào Tô An thì trong lòng hẫng một cái.
Hắn lại quên mất, những người kia có súng!
Lưu Bằng vốn còn nghĩ Tô An đến có thể cứu hắn, giờ nghĩ lại thì thấy mình thật là quá đơn thuần.
Đối phương có súng trong tay, cho dù Tô An có lợi h·ạ·i đến đâu thì sao chứ?
Người bình thường có thể chống lại được súng ống sao?
Lưu Bằng không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến Tô An, dù sao Tô An đã giúp hắn quá nhiều rồi.
Thế là Lưu Bằng vội vàng cầu xin tên chột mắt, "Anh Long, làm ơn, có thể thả cô ấy được không, cô ấy chỉ là một cô gái, các người không cần động đến cô ấy làm gì, đồ của tôi các người cứ lấy hết đi tôi không có ý kiến gì, chỉ có một yêu cầu thôi, xin đừng làm tổn thương cô ấy."
Lưu Bằng cầu xin tên chột mắt xong, lại vội nói với Tô An, "Tỷ, tỷ đừng quan tâm đến tôi."
Thấy Lưu Bằng ra sức bảo vệ mình như vậy, Tô An âm thầm cảm thán, thằng nhãi này cũng còn chút lương tâm.
Cũng vì thế mà Tô An càng quyết tâm phải cứu gã này.
Tên chột mắt liếc Tô An một cái, cảm thấy cô bé này tuy hơi ngông cuồng nhưng mà tướng mạo cũng không tệ.
Tên chột mắt và đám đàn em của hắn tuy thích những người đàn bà vũ mị quyến rũ hơn, nhưng nếu nếm thử loại như Tô An có lẽ cũng sẽ có một chút thú vị riêng.
Thế là tên chột mắt cợt nhả đáp, "Bỏ qua cho cô ta? Cũng không phải không được, để cô ta hầu hạ từng người trong số anh em bọn ta một lần, tao sẽ thả cô ta."
Tô An nghe tên chột mắt nói, mặt liền đỏ bừng vì tức giận.
Nàng nhổ một bãi nước bọt vào mặt tên chột mắt, "Bà cô đây không phải loại người mà hạng như mày có thể mơ tưởng, bọn mày xứng sao?"
Tô An vừa nói dứt lời thì trong sự kinh ngạc của mọi người, nàng đột nhiên lao đến chỗ tên chột mắt.
Vì tốc độ quá nhanh nên tất cả mọi người đều không thấy rõ tình hình.
Đến khi mọi người nhìn rõ sự việc thì Tô An đã rút ra một khẩu súng, chĩa vào trán tên chột mắt.
Khẩu súng mà Tô An rút ra vẫn là khẩu đã cướp được từ chỗ Hoàng Trung lần trước.
Đây là súng của nước R, lực công phá và uy lực mạnh hơn nhiều so với súng trong nước.
Tên chột mắt không ngờ được là vừa giây trước hắn còn đang giỡn mặt con nhãi ranh này, giây sau hắn đã bị người ta chĩa súng vào đầu.
Con bé này trông thì mềm yếu thế thôi mà thân thủ lại nhanh nhẹn và đáng sợ đến vậy.
Lúc này thì tên chột mắt đã hiểu ra, vì sao Tô An lại ngông cuồng như thế.
Người ta không phải là trời sinh ngông cuồng, nàng thuần túy là có cái vốn để ngông cuồng thôi.
Khi Tô An siết cò, tên chột mắt sợ đến nỗi t·è cả ra quần.
Tên chột mắt vốn cũng hơi ngông cuồng lúc này lại trở nên thành thật và hèn hạ, van xin Tô An, "Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy núi Thái Sơn, đắc tội cô nương.
Mong cô nương thương xót, thả cho ta lần này đi, ta biết sai rồi."
Thấy tên chột mắt bị dọa cho t·è ra cả quần, trong ánh mắt của Tô An thoáng hiện lên một chút khinh miệt.
Bị dọa một chút đã t·è ra quần rồi? Cái thứ này có phải là đàn ông không vậy?
Lưu Bằng và những người khác đều không ngờ được lại có chuyện này xảy ra.
Tô An lấy súng từ đâu ra vậy?
Vì súng của Tô An đang chĩa vào trán tên chột mắt nên đám đàn em của hắn không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn chúng đều cảm thấy thân thủ của Tô An rất cao thâm khó lường, nếu bọn chúng mà dám có chút động tĩnh nào thì rất có thể sẽ bị nàng bắn c·h·ế·t ngay lập tức.
Tô An cười lạnh nói, "Đồ của bà cô đây mà các ngươi cũng dám dòm ngó, người của bà cô đây mà các ngươi cũng dám động vào, lá gan của các ngươi đúng là không nhỏ."
Tên chột mắt tiếp tục c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ, "Cô nương, ta thật sự biết sai rồi, trước khi ra tay ta đã không điều tra, nếu mà sớm biết tình hình thì bọn ta chắc chắn không làm chuyện này đâu."
Tên chột mắt đúng là không hề biết sau lưng Lưu Bằng lại có một người lợi h·ạ·i như thế.
Hắn làm việc đều rất cẩn thận, chỉ dám động vào những người mà hắn có thể đối phó, còn với loại người mà hắn không có khả năng đối phó thì hắn đều sẽ tránh thật xa.
Sớm biết Tô An đáng sợ như vậy thì hắn đã không dại mà động vào Lưu Bằng rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận