Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 18: Khí lực lớn như cái quái vật! (length: 7941)

Tô An khẽ xì một tiếng, "Ngươi đúng là có thành kiến, ta đúng là mới đến đây làm thanh niên trí thức, nhưng mà ta cũng còn chưa bắt đầu làm gì, ngươi đã vội vàng kết luận năng lực của ta không tốt?"
Liêu Hồng Hà nghe Tô An nói vậy liền đảo mắt, "Ta thấy ngươi chỉ như con vịt chết còn cãi cố, không chịu nhận."
"Ngươi nói ta như con vịt chết còn cãi cố hả? Được, chúng ta đánh cược, nếu ta làm việc tốt kiếm được nhiều công, ngươi phải xin lỗi vì đã có thành kiến với ta, còn nếu ta không giỏi, ta sẽ xin lỗi ngươi."
Thấy Tô An nói thế, không ít đội viên bu lại xem cho vui.
Liêu Hồng Hà bị Tô An khích tướng nên cũng nói luôn, "Được, vậy đánh cược, ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục. Hôm nay nếu ngươi kiếm được năm công điểm, ta sẽ xin lỗi."
Tô An đồng ý, "Được, ngươi nhớ đấy nhé. Có nhiều đội viên ở đây làm chứng."
Tô An đang đợi thời khắc Liêu Hồng Hà phải nhận thua.
"Được thôi, ta còn sợ ngươi sao? Ngươi cũng nhớ cho kỹ, nếu không kiếm được năm công điểm, ngươi phải xin lỗi ta đấy."
"Không vấn đề."
Thấy Tô An và Liêu Hồng Hà đánh cược, không ít người tỏ vẻ hóng chuyện.
Tô An dù sao cũng là thanh niên trí thức mới về nông thôn, mà mọi người vốn đã là thanh niên trí thức từ lâu, đều lo lắng nhìn nàng, sợ Tô An thua cuộc.
Đừng thấy năm công điểm ít, thật ra thì không dễ kiếm đâu.
Những thanh niên trí thức này mới xuống nông thôn, dù là con trai thì ngày đầu tiên cũng khó kiếm nổi năm công điểm.
Làm lâu rồi thì mới có thể kiếm được sáu, bảy công, những người làm giỏi mới kiếm được tám, chín công.
Các thanh niên trí thức nữ sau khi đã quen việc rồi thì mới kiếm được tầm năm sáu công.
Tô An mới xuống nông thôn thì đúng là không có một chút khái niệm nào về công việc ở đây.
Ngược lại, Vương Chiêu Đệ cười trên nỗi đau của người khác, chỉ mong thấy Tô An lát nữa xấu mặt thế nào.
Tôn Hân Hân tuy biết Tô An khỏe mạnh, rất giỏi nhưng vẫn có chút lo lắng cho cô.
Tô An tự tin về khả năng của mình, sau khi đánh cược xong với Liêu Hồng Hà, liền cầm nông cụ đi làm việc.
Tôn Hân Hân cứ như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo sau lưng Tô An.
Tô An thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt của Tôn Hân Hân liền mỉm cười an ủi, "Đừng lo lắng, lát nữa ta cho ngươi xem ta kiếm mười công điểm như thế nào."
Tôn Hân Hân vốn đang lo cho Tô An, nhưng chẳng hiểu sao nghe Tô An nói vậy lại cảm thấy tin tưởng vào cô.
Ngược lại, Vương Vệ Hoa, đội trưởng đại đội, rất có lòng tin vào Tô An.
Hắn từng chứng kiến sức khỏe của cô nàng rồi, kiếm năm công điểm thì chắc chắn không thành vấn đề.
Nếu Tô An không được thì khi nãy hắn đã ngăn cô nàng lại rồi.
Tô An được giao làm việc cắt cỏ, đội trưởng chiếu cố cô và Tôn Hân Hân vì hai người đã mang lễ đến.
Nhưng mà cắt cỏ thì mỗi ngày cao nhất chỉ được bốn công điểm, công việc này thường là mấy đứa trẻ con trong đội sản xuất làm.
Mấy đứa trẻ còn nhỏ nên người lớn cũng không mong đợi chúng kiếm được bao nhiêu công, ngày kiếm hai ba công là được rồi.
Tô An muốn kiếm năm công điểm thì phải chủ động đổi việc, từ cắt cỏ chuyển sang làm đất.
Tô An cầm xẻng lớn, bắt đầu đào từng luống một.
Không ít đội viên ban đầu muốn đến xem cho vui, nhưng thấy Tô An làm việc thì cả đám kinh ngạc đến rớt cằm.
Tô An nhìn bề ngoài thì yếu đuối, nhưng mà giờ thì lại khác, khỏe mạnh hơn cả trâu! Trâu làm đất cũng không nhanh bằng Tô An!
Tô An đào một cách không biết mệt mỏi, không bao lâu đã làm xong một luống.
Khi Tô An đào xong luống thứ hai thì mọi người vẫn còn đang ngơ ngác.
Đến khi Tô An bắt đầu đào luống thứ ba, mới có người hoàn hồn lại, "Cái... cái này là người à, đây quả thật là quái vật."
Tô An không những làm nhanh mà lại còn giống như trâu không biết mệt, không thèm nghỉ lấy một hơi.
Khi Tô An đào xong luống thứ tư thì đội trưởng mới vội vàng ngăn cô lại, "Thôi, Tô thanh niên trí thức, đừng làm nữa."
Tô An không hiểu nhìn Vương Vệ Hoa, "Hả? Đội trưởng, có phải tôi làm không tốt không? Đào đất không đạt yêu cầu hả?"
Vương Vệ Hoa nhìn luống đất do Tô An làm thì làm sao không đạt yêu cầu được, người trong đội còn chưa chắc đào tốt bằng Tô An.
"Không phải, là làm xong lượng công việc rồi, chỉ riêng đống đất này cũng đủ mười công điểm rồi. Nên đừng làm nữa, dù cô có làm thêm thì tôi cũng chỉ tính tối đa là mười công thôi."
Lúc này Tô An mới hiểu ra.
Mình đã làm xong rồi thì chắc chắn là không muốn làm thêm nữa.
Tuy cô khỏe nhưng không đến mức vô tư hiến mình làm trâu.
"Dạ, đội trưởng, vậy tôi không làm nữa."
Tô An nói rồi đứng thẳng lên.
Mọi người xung quanh nhìn Tô An với ánh mắt không thể diễn tả là nhìn quái vật nữa rồi.
Hôm nay Tô An thật sự khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì không ai nghĩ rằng Tô An lại giỏi đến vậy.
Ban đầu mọi người trong đội còn khó chịu vì có thêm thanh niên trí thức nữ đến, ai dè lại có một người như Tô An, khiến ai nấy đều cảm thấy như nhặt được vàng.
Đội trưởng bảo người ghi điểm công ghi vào sổ của Tô An.
Sau khi ghi công xong thì Tô An đi tìm Liêu Hồng Hà.
Khi nãy còn đánh cược, bây giờ nàng kiếm được mười công rồi, chắc chắn phải sớm đòi người phụ nữ này xin lỗi mình mới được.
Liêu Hồng Hà khi nãy không thèm để ý Tô An, bây giờ nghe nói Tô An kiếm được mười công liền không tin.
Chưa tới một tiếng đồng hồ mà Tô An đã kiếm được mười công điểm, nói ai tin nổi.
Thấy Liêu Hồng Hà không tin, Tô An lạnh lùng chế giễu, "Cô không tin cũng phải tin, đi hỏi đội trưởng hoặc người ghi điểm là biết."
Lúc này một đội viên đứng ra nói với Liêu Hồng Hà, "Hồng Hà à, cô đừng không tin, thanh niên trí thức Tô làm thật đấy, bọn tôi đều thấy rồi."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy rồi, con bé đấy khỏe hơn trâu nữa, trời đất ơi, chưa bao giờ thấy ai khỏe như thế."
"Hồng Hà à, cô mau xin lỗi người ta đi, người ta kiếm thật đấy. Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, chúng ta lần này coi thường thanh niên trí thức Tô rồi."
Liêu Hồng Hà: "..."
Tuy không muốn tin nhưng các đội viên sẽ không bao giờ giúp người ngoài như thế.
Liêu Hồng Hà phải đi xác nhận với đội trưởng thì sắc mặt lập tức tái mét.
Thật sự là thua rồi!
Tô An thật sự đã kiếm được mười công điểm!
Tuy Liêu Hồng Hà không muốn xin lỗi nhưng là chính miệng hứa rồi, không xin lỗi thì bản mặt càng thêm dày.
Không còn cách nào, Liêu Hồng Hà đành miễn cưỡng nói với Tô An, "Thanh niên trí thức Tô, xin lỗi, tôi không nên chưa tìm hiểu rõ mà đã khinh thường cô, sau này tôi sẽ không thế nữa."
Nhìn Liêu Hồng Hà không thành ý xin lỗi, Tô An cũng không bắt bẻ gì, chỉ hừ một tiếng, "Sau này biết điều thì tốt, nhớ chọn đồ nghề tốt hơn cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận