Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 151: Lại lập công lớn (length: 7602)

Bọn hắn một khi đã trốn thoát, về sau muốn bắt lại những người này coi như không dễ dàng.
"An tỷ, ngươi làm sao phát hiện ra những người này?"
Quách Mậu thực sự bội phục Tô An, làm sao nàng lại biết những người này không thích hợp, là bọn họ muốn bắt người đâu?
Tô An có thể nói thật sao?
Có thể nói mình đây là đi tìm bảo vật, trùng hợp gặp sao?
Số bảo vật ở dưới kia, Tô An không có ý định giao ra, đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể tùy tiện bịa đặt, kiếm lý do khác thôi.
Tô An nhân tiện nói, "Ta thấy những người này ở trên đường phố vẻ mặt trước khi xuất phát rất vội vàng, lén la lén lút, liền nghĩ bọn hắn chắc chắn không phải người tốt, thế là liền theo đuôi bọn hắn tới chỗ này.
Gặp bọn họ muốn mở mật đạo đào tẩu, liền tranh thủ thời gian cho bọn hắn uống thuốc mê.
Không ngờ ta đoán không sai, những người này thật đúng là không phải người tốt lành gì!"
Quách Mậu một mặt sùng bái nhìn Tô An, không ngừng nịnh nọt, "An tỷ, vậy ngươi thật lợi hại quá, mắt tinh như sao, chỉ cần nhìn một chút liền có thể thấy được bọn hắn không phải người tốt?
May mắn lần này có ngươi ra tay, nếu không chắc chắn bị những người này trốn thoát."
Tô An đối với mấy lời nịnh nọt của Quách Mậu đã miễn dịch.
Nàng một chút cũng không khiêm tốn, thậm chí còn có chút tự luyến nói, "Không còn cách nào, ai bảo chúng ta thông minh đâu.
Những người này nếu đã bị các ngươi bắt giữ rồi, vậy cũng không còn chuyện của ta nữa, ta đi trước."
Tô An định đi, Lục Chấn Đình lại gọi Tô An lại, "Chờ một chút, Tô thanh niên trí thức, sự việc hôm nay khá phức tạp, không biết ngươi có thể đi cùng chúng tôi đến công an một chuyến, để ghi lại những gì ngươi biết được không?"
Tô An gật đầu, "Được, không thành vấn đề."
Thế là Tô An liền cùng Lục Chấn Đình bọn họ cùng nhau đi đến cục công an.
Không ngờ khi Tô An vừa đến nơi, lại phát hiện Trình Tư Nguyên cũng ở đó.
Nhìn thấy Tô An, Trình Tư Nguyên sững sờ một chút.
"Tô An đồng chí, sao cô lại ở đây?"
Tô An cũng không nghĩ đến Trình Tư Nguyên lại ở bên này, "Tôi đến làm chút việc."
Sau đó Trình Tư Nguyên mới biết, thì ra Tô An chính là người giúp họ bắt được Hoàng Trung.
Nghĩ đến trước đó Tô An đã giúp đỡ cơ quan công an lập không ít công, lần này lại thấy Tô An giúp lập đại công, ánh mắt của Trình Tư Nguyên lại càng thêm nóng rực.
Anh chưa từng thấy nữ đồng chí nào thông minh, ưu tú như vậy.
Trình Tư Nguyên vốn đã có thiện cảm với Tô An, lúc này trong lòng càng thêm ái mộ.
Lục Chấn Đình đứng ở một bên, cảm thấy ánh mắt Trình Tư Nguyên nhìn Tô An không có ý tốt.
Đều là đàn ông, Lục Chấn Đình sao lại không nhìn ra ý tứ của Trình Tư Nguyên là gì.
Hắn là đang có cảm tình với Tô An?
Nghĩ đến Tô An ưu tú, xuất sắc như vậy, Trình Tư Nguyên thích Tô An cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ là nghĩ đến thêm một người thích Tô An, mình sẽ phải thêm một đối thủ cạnh tranh, Lục Chấn Đình liền cảm thấy có cảm giác nguy cơ?
Tô An là của hắn, Lục Chấn Đình cũng không muốn nhìn Tô An bị người khác cướp mất.
Theo kế hoạch ban đầu, chờ khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, Lục Chấn Đình sẽ tỏ tình với Tô An.
Hy vọng Tô An có thể chấp nhận hắn, cùng hắn trở thành người yêu.
Chờ khi Tô An làm xong thủ tục, cô tiện thể nói, "Được rồi, tôi đã khai báo hết những gì cần rồi.
Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép về trước."
Trình Tư Nguyên còn muốn mời Tô An đi ăn cơm, muốn mời Tô An đi xem phim.
Nhưng chuyện của Hoàng Trung còn chưa giải quyết xong, bọn họ bây giờ phải dồn hết tâm sức vào chuyện này.
Nghe Tô An muốn đi, Trình Tư Nguyên có chút không nỡ, nhưng cũng không ngăn cản Tô An rời đi.
Lục Chấn Đình cũng giống vậy.
Thấy Tô An muốn đi, anh cũng không nỡ.
Bây giờ mau chóng giải quyết xong chuyện của Hoàng Trung, sau khi kết thúc việc này thì có thể tìm Tô An.
Tô An trước khi đi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi bọn họ, "Lần này tôi giúp các anh bắt người, có được tính là lập công không?"
Trình Tư Nguyên lập tức đáp, "Tính chứ, đồng chí Tô An, cô không chỉ là lập công, mà còn lập đại công ấy."
Tô An gật đầu, "Vậy thì được, nếu tôi lập công, lát nữa nhớ giúp tôi xin thưởng, đừng để quên đấy."
Trình Tư Nguyên tiếp tục gật đầu, "Được, đồng chí Tô An, nhất định rồi."
Tô An yên tâm rời khỏi cơ quan công an.
Tô An vừa ra khỏi cửa, liền gặp Hứa Ngụy đang ngồi xổm ở không xa công an.
Nhìn thấy đứa trẻ này, Tô An liền đi về phía cậu bé.
"Tô An tỷ tỷ, tỷ báo công an như vậy, những thứ tài bảo kia chẳng phải là tỷ không lấy được rồi sao?"
Hứa Ngụy nghĩ đến những bảo bối trong giếng, cảm thấy việc Tô An báo công an là không sáng suốt.
Tô An kéo Hứa Ngụy lại rồi nói, "Mấy thứ bảo bối kia tỷ đã dời đi rồi, em không cần lo lắng.
Còn về chuyện kho báu trong giếng nước, em phải giữ kín trong lòng, biết không?"
Hứa Ngụy gật đầu lia lịa, "Vâng, tỷ tỷ, em biết rồi ạ."
Nói xong chuyện này, Tô An tò mò hỏi Hứa Ngụy, "Nếu em đã phát hiện ra cái giếng đó có nhiều bảo vật như vậy, sao em không tự mình lấy?"
Hứa Ngụy hoàn toàn có thể tự mình lấy, về sau sẽ không thiếu tiền.
Dù sao tùy tiện bán một nén vàng ròng thôi, cũng đủ cho mấy đứa trẻ kia sinh hoạt trong một thời gian dài rồi.
Hứa Ngụy giải thích, "Tỷ tỷ, em cũng mới phát hiện chỗ đó cách đây hai ngày thôi.
Lúc em phát hiện, lúc nào bên đó cũng có người trông coi, hôm nay mới không thấy ai.
Sau đó em gặp được tỷ, nên em mới kể chuyện này cho tỷ nghe."
Tô An: "..."
Thì ra là như vậy, vận may của mình thật tốt, khoản tài phú này cố tình chuẩn bị cho cô.
Bất kể thế nào, cô có thể vơ vét được một khoản tiền lớn như vậy, đều là nhờ Hứa Ngụy.
Tô An cảm thấy, nhất định phải báo đáp đứa bé này.
"Em giúp tỷ kiếm được một khoản lớn, sau này cuộc sống của các em tỷ lo hết, số tiền này cùng phiếu này các em cứ cầm trước."
Tô An vừa nói, lại nhét thêm một khoản tiền vào tay Hứa Ngụy.
Hứa Ngụy nhìn số tiền Tô An đưa, ước chừng lại có năm trăm tệ.
Cậu không nhận mà nói với Tô An, "Tỷ tỷ, không cần đâu, lần trước tỷ cho em, em còn chưa dùng hết, còn lại không ít ạ."
"Không sao đâu, em cứ cầm đi.
Mua thêm nhiều đồ vào, có tiền thì cứ mua, đừng nên quá tiết kiệm, đừng có làm khổ cuộc sống của các em."
Hứa Ngụy thấy Tô An nói vậy, liền không khách sáo nữa.
"Dạ được, tỷ tỷ, em biết rồi ạ, em cảm ơn tỷ, số tiền này em nhận ạ."
"Cảm ơn cái gì, nếu không phải em thì tỷ làm gì có thể nhặt được một mối hời lớn như vậy.
Sau này có cần gì thì cứ nói với tỷ."
Hứa Ngụy chần chừ một chút, cuối cùng hỏi Tô An, "Tỷ tỷ, không ít bạn nhỏ ở chỗ bọn em đều đến tuổi đi học rồi, nhưng chúng em không có hộ khẩu, dù có tiền cũng không được đến trường.
Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp chúng em có được hộ khẩu không? Em muốn cho các bạn nhỏ đủ tuổi đi học."
Hứa Ngụy cảm thấy, chỉ có học mới có thể thay đổi được vận mệnh.
Học nhiều sẽ hiểu được nhiều đạo lý hơn, có thể học được nhiều kỹ năng hơn, đó là những gì mà bố mẹ cậu đã nói cho cậu lúc còn nhỏ.
Bố mẹ bảo cậu biết rằng, cho dù vào thời điểm nào cũng phải coi trọng việc đọc sách và học tập.
Nhưng mà trước đây bọn họ ngay cả cái bụng cũng không được ăn no, càng không có khả năng nghĩ đến chuyện đi học...
Bạn cần đăng nhập để bình luận