Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 178: Phá giải kỹ thuật cùng cải tiến (length: 7768)

Bành xưởng trưởng nghe Tô An nói vậy, tựa như vớ được cọc cứu sinh.
Nếu người khác nói câu này, Bành xưởng trưởng có lẽ sẽ không tin.
Nhưng Tô An nói ra, Bành xưởng trưởng lại tin tưởng chắc chắn không nghi ngờ.
Dù sao ông đã tận mắt thấy bản lĩnh của Tô An.
Nha đầu này đã nói làm được, thì phần lớn là có thể làm được.
Chỉ là Bành xưởng trưởng không ngờ Tô An lại lợi hại đến mức này. Chỉ cần nhìn qua mấy cái máy móc phế phẩm của nước Hoa, đã có thể giải được công nghệ chế tạo máy móc của họ.
“Tốt, tốt, tốt quá rồi.
Đồng chí Tô, chỉ cần cô sản xuất được máy móc đó, đừng nói mấy ngày, cô bận mấy tháng cũng không thành vấn đề.”
Tô An thấy Bành xưởng trưởng nói vậy, nhân tiện nói, “Được, lát nữa tôi sẽ đưa bản vẽ thiết kế máy móc, Bành xưởng trưởng sắp xếp nhà máy phối hợp tôi sản xuất các linh kiện cần thiết.”
Bành xưởng trưởng lập tức đồng ý không vấn đề.
Tô An giúp xong việc này liền bắt tay vào vẽ bản thiết kế.
Bành xưởng trưởng liền chuẩn bị nhà khách cho Tô An, để cô có thể chuyên tâm vẽ thiết kế.
Tô An ở trong nhà khách, mất một buổi chiều và một đêm, coi như là vẽ xong bản thiết kế máy móc.
Ngoài ra, những linh kiện cần thiết để sản xuất máy móc lần này, Tô An đều đã vẽ xong và ghi rõ.
Đợi nhà máy sản xuất được linh kiện, Tô An chỉ cần lắp ráp lại là xong.
Lần này Tô An không chỉ dựa theo công nghệ của nước Mỹ để sao chép máy móc, mà còn nhân tiện nâng cấp cải tiến ngay trên nền tảng đó.
Nói cách khác, khi những máy móc này sản xuất ra, có khả năng sẽ còn tiên tiến hơn máy móc của nước Mỹ.
Tuy nhiên Tô An không nói với Bành xưởng trưởng về việc cô tiện thể cải tiến công nghệ máy móc, vẫn là đợi sản xuất ra, thử xem hiệu quả ra sao đã.
Sau khi thức đêm, sáng sớm hôm sau Tô An mang bản vẽ thiết kế tìm Bành xưởng trưởng, để ông nhanh chóng sắp xếp công nhân sản xuất linh kiện.
Sản xuất càng sớm, thì càng nhanh lắp ráp hoàn chỉnh.
Bành xưởng trưởng thấy Tô An nhanh chóng đưa ra bản thiết kế như vậy thì sững người.
Nha đầu này bản lĩnh có phải là quá lớn rồi không? Sao có thể hoàn thành bản vẽ thiết kế nhanh vậy?
Ngay khi cầm bản vẽ, ánh mắt Bành xưởng trưởng đã lộ ra vẻ khó tin.
Giọng Bành xưởng trưởng thậm chí hơi run run, “Đồng chí Tô, cô nhanh vậy đã đưa ra bản vẽ thiết kế rồi sao?”
Tô An ngáp một cái nói, “Cũng không nhanh, tôi bận rộn cả buổi chiều và một đêm đấy.
Hôm qua để sớm có bản thiết kế này, tôi cả đêm không ngủ đấy.”
Lúc này Bành xưởng trưởng mới nhìn thấy Tô An mặt mày phờ phạc, quầng thâm mắt có chút nặng, vừa nhìn đã biết là chưa nghỉ ngơi tốt.
Cũng chính vì vậy, Bành xưởng trưởng ít nhiều cảm thấy áy náy với Tô An.
Nếu không phải vì giúp xưởng giải quyết vấn đề, Tô An cũng không cần phải vất vả như vậy.
Lúc này Bành xưởng trưởng nhìn Tô An với ánh mắt đầy cảm kích.
Chờ giải quyết xong việc này, ông nhất định phải cảm tạ nha đầu này thật chu đáo.
“Đồng chí Tô, cô vất vả rồi, cái ân tình này tôi nhất định sẽ ghi nhớ.
Bản thảo thiết kế tôi nhận rồi, cô tranh thủ về nhà khách nghỉ ngơi ngủ bù đi, những việc còn lại tôi sẽ xử lý.”
Tô An gật đầu.
Thật sự phải về bù một giấc.
May mà cơ thể cô tốt, chứ nếu sức khỏe không tốt, thức một đêm chắc chắn sẽ không chịu được.
Trước khi về ngủ, Tô An thấy mình phải ăn chút gì lót dạ.
Lúc này bụng Tô An đã đói cồn cào, đói bụng thì không ngủ được.
Bành xưởng trưởng thấy Tô An muốn đi ăn sáng liền gọi cô vào ăn trong xưởng.
Bữa sáng của xưởng họ rất phong phú, hơn hẳn các quán cơm quốc doanh bên ngoài.
Tô An cũng không khách sáo, đến nhà ăn của nhà máy, mua mấy món điểm tâm, ăn no nê rồi mới về nhà khách ngủ bù.
Ngủ đến tận trưa, Tô An thấy mình đã khôi phục tinh thần, sau đó lại ra quán cơm quốc doanh ăn bữa trưa.
Buổi chiều không có việc gì, Tô An liền qua chỗ Lưu Bằng, bổ hàng cho Lưu Bằng.
Lần trước lấy được đồ từ Hoàng Lượng và Thất ca, bây giờ có thể từ từ mang ra bán.
Lưu Bằng thấy Tô An đến bổ hàng cho mình thì rất vui.
Thời gian này, công việc buôn bán chợ đen của cậu làm ăn rất phát đạt.
Không chỉ có hàng Tô An cung cấp, vì công việc của cậu phát triển tốt, ai có gì trong tay đều mang đến cho cậu.
Thời gian này Lưu Bằng kiếm không ít tiền, trước kia cậu không dám nghĩ có một ngày mình có thể được như vậy.
Cần phải biết, mấy tháng trước thôi cậu còn ăn không đủ no.
Bây giờ thì khác rồi, trực tiếp phát đạt.
Vì kiếm được tiền, Lưu Bằng đã mua thêm một căn nhà mới trong hẻm, dự định đưa ông bà qua ở cùng.
Nhưng cậu không dám chuyển qua ở ngay, vì Tô An không tìm cậu, Lưu Bằng sợ Tô An sẽ không tìm được địa chỉ mới.
Bây giờ Tô An tới rồi, Lưu Bằng đã để lại địa chỉ nhà mới cho Tô An, để lần sau cô có thể đến thẳng nhà mới tìm cậu.
Tô An cười đùa, “Lưu Bằng, nhóc con bây giờ khá quá nha, vậy mà đã mua nhà mới rồi.”
Lưu Bằng có thể khá lên, Tô An vẫn mừng cho cậu.
Dù sao người này cũng không tệ, một người biết hiếu thảo với người lớn thì nhân phẩm sẽ không kém đi đâu được.
Sự thật chứng minh, ngay từ đầu Tô An đã không nhìn lầm người.
Mặc dù Lưu Bằng làm chợ đen, nhưng có điểm mấu chốt, sẽ không như Thất ca trước đó, vì tiền mà bất chấp thủ đoạn.
Lưu Bằng nghe Tô An nói, vừa cười lấy lòng vừa nói, “Tỷ An, con có được hôm nay đều nhờ vào công của tỷ.
Cho nên ân tình của tỷ đối với con, con vẫn luôn ghi nhớ.
Tỷ yên tâm, mặc kệ về sau con có thế nào, có chuyện gì tỷ cứ việc phân phó con, con nhất định sẽ làm thỏa đáng.”
Tô An thích thú liếc Lưu Bằng.
Người này có thành tựu rồi cũng không hề kiêu căng, rất khó có được.
Nếu Lưu Bằng nhẹ dạ, Tô An có thể nâng cậu lên, cũng có thể đạp cậu xuống.
Sau khi giao hàng cho Lưu Bằng, nhận tiền xong, Tô An liền đến chỗ Hứa Ngụy.
Mỗi khi đến chỗ Hứa Ngụy, Tô An theo thường lệ đều đưa cho mấy đứa nhỏ chút bánh kẹo, ngoài ra còn mang cả bao thịt khô ướp gia vị.
Tuy nói là thịt lợn rừng ướp, dù sao cũng là thịt.
Mấy đứa trẻ ở đây thấy Tô An tới đều rất vui vẻ.
Tô An quan tâm hỏi thăm tình hình của bọn nhỏ trong thời gian vừa qua.
Thấy bọn nhỏ đều sống không tệ thì Tô An cũng yên tâm.
Từ khi có người đến trông nom, cuộc sống của mấy đứa trẻ đã tốt hơn rất nhiều.
Mặt của từng đứa đều hồng hào hơn, sắc mặt nhìn không tệ, trong mắt cũng ánh lên vẻ rạng rỡ hơn trước.
Tô An rất vui khi thấy được những thay đổi này của bọn nhỏ.
Tuy cô có cha mẹ, nhưng nghĩ lại cũng giống với mấy đứa trẻ này, trải qua quãng thời gian không khác gì trẻ mồ côi.
Dù là người Thẩm gia hay người Tô gia, cô đều không thể trông cậy vào.
Cũng bởi vì vậy, Tô An hiểu rõ cuộc sống của trẻ mồ côi không dễ dàng.
Bây giờ gặp những đứa trẻ này, chỗ nào có thể giúp thì cố gắng giúp một tay.
Lần này Tô An đến, thấy cuộc sống của những đứa trẻ này nói chung là tốt, nhưng phòng trong nhà lại tương đối lạnh, không đốt than sưởi ấm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận