Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 44: Tô An vẫn là nữ nhân a? (length: 7783)
Chờ Tô An tới gần, liền thấy hai cái mông trắng bóng.
Nhìn rõ cảnh tượng hai người đang "đánh dã chiến", Tô An vừa buồn nôn vừa căm ghét.
Bởi vì một trong hai người đó chính là Hách Kiến Thiết.
Nghĩ đến cái tên thanh niên trí thức này cùng người khác "đánh dã chiến" mà còn muốn theo đuổi Tôn Hân Hân, Tô An liền thấy buồn nôn.
Người còn lại là một nữ đội viên trong đội sản xuất, không phải thanh niên trí thức từ thành phố về.
Tô An hình như nhớ nàng tên là Vương Quyên Quyên, nhà họ Vương chỉ có mình cô con gái này, bố mẹ và anh trai đều rất cưng chiều.
Một người phụ nữ chưa chồng mà đã "ăn nằm" với một nam đồng chí, thì còn ra gì?
Chuyện lăng nhăng của người khác Tô An lười quản, miễn không ảnh hưởng đến nàng là được.
Nhưng Hách Kiến Thiết thì khác, hắn đã ở cùng Vương Quyên Quyên rồi mà còn muốn đến nịnh bợ Tôn Hân Hân, đây chẳng phải là "bắt cá hai tay" sao?
Chốc nữa nàng phải nhắc Tôn Hân Hân một tiếng, cái loại cặn bã như Hách Kiến Thiết phải tránh xa ra.
Trong bụi cỏ tiếng động liên hồi mờ ám, hai người có chút quên mình, đâu ngờ có người thấy được.
Tô An cố chịu cơn buồn nôn đang dâng lên định rời đi.
Không nhìn thì tối nay ăn không ngon mất.
Quách Mậu và Lục Chấn Đình thấy Tô An lén lút ngó nghiêng, tưởng có chuyện gì, bèn cùng nhau chạy đến xem.
Đến khi thấy rõ động tĩnh trong bụi cỏ, mặt hai người lập tức đỏ bừng.
Cảnh tượng thế này bọn họ mới thấy lần đầu, mặt không đỏ tía tai sao được?
Nhưng nhìn phản ứng của Tô An, lại không hề có chút xấu hổ nào.
Lúc này Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều rất nghi ngờ Tô An có thật là phụ nữ không.
Tô An thấy hai người xúm lại, bèn khẽ hỏi: "Đẹp không?"
Lục Chấn Đình: "..."
Quách Mậu: "..."
Nàng là con gái, hỏi câu đó không thấy xấu hổ à?
Nhưng Tô An lại thật sự không thấy xấu hổ, "Nếu không thấy đẹp thì đừng nhìn, hai người này đúng là làm đau mắt, nhất là cái giọng cô kia la hét chói tai như vịt đực, nhà ai lại rên rỉ kiểu đó?"
Nói rồi Tô An khẽ khàng rời đi.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu cũng không dám nán lại, nhanh chóng lặng lẽ bỏ đi.
Dù chuyện bắt gặp Hách Kiến Thiết "đánh dã chiến" có hơi ghê tởm, nhưng vận may của Tô An hôm nay không tệ, săn được hai con lợn rừng lớn.
Thu hoạch tốt khiến tâm trạng đang bực bội vì Hách Kiến Thiết của Tô An cũng dịu đi.
Nhưng không ngờ lúc xuống núi nàng lại chạm mặt tên cặn bã đó.
Mà lúc này Vương Quyên Quyên lại không có ở đó, chắc hai người cố ý tách nhau ra mà xuống núi.
Hách Kiến Thiết thấy Tô An thì vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Tô thanh niên trí thức, thật là trùng hợp, lại gặp được cô."
Thực ra nếu có thể, Hách Kiến Thiết muốn theo đuổi Tô An nhất.
Dù sao Tô An vừa xinh đẹp, vừa có tiền, lại còn tự lợp nhà được.
Nếu ở cùng Tô An, hắn sẽ chẳng cần phải lo nghĩ gì cả.
Không chỉ có thể chuyển ra khỏi khu nhà của thanh niên trí thức, mà Tô An còn có thể tiện tay giúp hắn kiếm công điểm, hắn đâu cần phải khổ cực như bây giờ?
Chỉ là vừa nhìn Tô An là biết nàng không dễ bị lừa như Tôn Hân Hân. Hơn nữa nàng còn có võ, nhỡ chọc đến Tô An thì hắn e là thân tàn ma dại mất.
Ngay cả lợn rừng vào tay Tô An còn phải chịu thiệt, chẳng lẽ hắn lại dám bảo mình khỏe hơn cả lợn rừng?
Nhìn Hách Kiến Thiết đang tiến lại gần mình, nghĩ lại những gì vừa thấy, Tô An lại một trận buồn nôn.
"Hách thanh niên trí thức, làm ơn tránh xa ta một chút, đừng có lại gần."
Hách Kiến Thiết đương nhiên thấy rõ vẻ chán ghét trong mắt Tô An.
Sự chán ghét của nàng không hề giấu giếm khiến Hách Kiến Thiết rất khó xử.
"Tô thanh niên trí thức, ta đắc tội gì cô sao?"
Hách Kiến Thiết đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi Tô An.
Nếu không tận mắt thấy Hách Kiến Thiết làm chuyện kia thì cái vẻ ngoài nho nhã của hắn dễ làm cho mấy cô ngốc trong đội sản xuất bị lừa quá.
"Ngươi không đắc tội ta, chỉ là ta thấy ngươi thấy buồn nôn thôi, không muốn ngươi tới gần."
Nói rồi Tô An chẳng thèm để ý đến Hách Kiến Thiết mà sải bước đi thẳng.
Hách Kiến Thiết tức giận ra mặt nhưng Tô An có võ nên hắn không dám trêu vào.
Nhìn theo bóng lưng Tô An, hắn có chút không cam lòng.
Không lừa được Tô An thì bên Tôn Hân Hân hắn vẫn không bỏ.
Tô An bỏ hai con lợn rừng vào không gian, khi xuống núi thì hái ít quả dại.
Thịt dê ở nhà vẫn còn nhiều nên mấy ngày này không thiếu thịt ăn.
Về đến nhà thì Tô An thấy Tôn Hân Hân cười tươi đón: "An An, cậu về đúng lúc quá, tớ vừa rán bánh bí ngô xong, cậu nếm thử xem."
Tô An nhìn chiếc bánh bí ngô vàng óng thì thèm ăn.
Bánh bí ngô này nhìn có vẻ không tệ, Tôn Hân Hân đúng là tài, nghiên cứu được nhiều món ngon thế.
Tô An cầm một miếng ăn, bánh vừa rán xong rất thơm ngọt.
"Ngon!"
Tô An một hơi ăn sáu bảy cái.
Tôn Hân Hân ăn hai cái đã thấy no, cô thật khâm phục sức ăn của Tô An.
Bánh bí ngô vẫn còn, để đó từ từ ăn vậy.
Ăn bánh bí ngô xong, Tô An nhớ lại chuyện nhìn thấy Hách Kiến Thiết và Vương Quyên Quyên "đánh dã chiến" bèn nhắc nhở Tôn Hân Hân:
"Hân Hân, sau này nếu tên thanh niên trí thức Hách kia có mon men đến gần thì cậu nhớ mà tránh xa ra. Hắn ghê tởm lắm, cậu tuyệt đối không được tiếp xúc với hắn."
"Ừ, An An, tớ biết rồi. Nhưng sao đột nhiên cậu lại nói vậy, có phải Hách thanh niên trí thức đã làm gì không?"
Tô An không muốn Tôn Hân Hân bị lừa, nên phải nói rõ chuyện cho cô ấy đề phòng:
"Ừ, hôm nay tớ lên núi thấy hắn và con nhỏ Vương Quyên Quyên trong đội mình "đánh dã chiến"."
Tôn Hân Hân nghe xong cũng thấy ghê tởm.
Hai người này chưa kết hôn mà đã vậy, dù là quan hệ yêu đương cũng thật đồi phong bại tục.
Quan trọng là, Hách Kiến Thiết và Vương Quyên Quyên làm ra chuyện như vậy mà còn dám lảng vảng trước mặt cô, cái loại đàn ông "bắt cá hai tay" như vậy làm sao mà không thấy ghê tởm cho được?
"Thật không ngờ Hách thanh niên trí thức lại là người như vậy."
Tôn Hân Hân phải mất nửa ngày mới tiêu hóa được hết chuyện này mà thốt ra câu đó.
Tô An nói: "Cái loại nhã nhặn bại hoại như vậy đầy ra, mình cứ để tâm chút là được."
"Ừm ừm!"
Buổi chiều không có việc gì, Tô An và Tôn Hân Hân ở nhà đọc sách.
Thấy Tô An nói có thể sẽ thi đại học lại, Tôn Hân Hân cũng dự định tranh thủ đọc sách, biết đâu sau này lại thi được đại học.
Đợi khi nào có đủ năng lực thì có thể đưa bố mẹ từ nông trường trở về.
Đến khoảng bốn năm giờ chiều, có người gõ cửa, Tô An ra mở cửa.
Thì ra là Đào Đại Ny, bên cạnh Đào Đại Ny còn có một bà thím nữa.
Bà thím này Tô An nhận ra, là chị dâu của Đào Đại Ny, tên là Từ Phượng Hà.
Đào Đại Ny là người tốt, còn Từ Phượng Hà trông có vẻ hiền lành...
Nhìn rõ cảnh tượng hai người đang "đánh dã chiến", Tô An vừa buồn nôn vừa căm ghét.
Bởi vì một trong hai người đó chính là Hách Kiến Thiết.
Nghĩ đến cái tên thanh niên trí thức này cùng người khác "đánh dã chiến" mà còn muốn theo đuổi Tôn Hân Hân, Tô An liền thấy buồn nôn.
Người còn lại là một nữ đội viên trong đội sản xuất, không phải thanh niên trí thức từ thành phố về.
Tô An hình như nhớ nàng tên là Vương Quyên Quyên, nhà họ Vương chỉ có mình cô con gái này, bố mẹ và anh trai đều rất cưng chiều.
Một người phụ nữ chưa chồng mà đã "ăn nằm" với một nam đồng chí, thì còn ra gì?
Chuyện lăng nhăng của người khác Tô An lười quản, miễn không ảnh hưởng đến nàng là được.
Nhưng Hách Kiến Thiết thì khác, hắn đã ở cùng Vương Quyên Quyên rồi mà còn muốn đến nịnh bợ Tôn Hân Hân, đây chẳng phải là "bắt cá hai tay" sao?
Chốc nữa nàng phải nhắc Tôn Hân Hân một tiếng, cái loại cặn bã như Hách Kiến Thiết phải tránh xa ra.
Trong bụi cỏ tiếng động liên hồi mờ ám, hai người có chút quên mình, đâu ngờ có người thấy được.
Tô An cố chịu cơn buồn nôn đang dâng lên định rời đi.
Không nhìn thì tối nay ăn không ngon mất.
Quách Mậu và Lục Chấn Đình thấy Tô An lén lút ngó nghiêng, tưởng có chuyện gì, bèn cùng nhau chạy đến xem.
Đến khi thấy rõ động tĩnh trong bụi cỏ, mặt hai người lập tức đỏ bừng.
Cảnh tượng thế này bọn họ mới thấy lần đầu, mặt không đỏ tía tai sao được?
Nhưng nhìn phản ứng của Tô An, lại không hề có chút xấu hổ nào.
Lúc này Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều rất nghi ngờ Tô An có thật là phụ nữ không.
Tô An thấy hai người xúm lại, bèn khẽ hỏi: "Đẹp không?"
Lục Chấn Đình: "..."
Quách Mậu: "..."
Nàng là con gái, hỏi câu đó không thấy xấu hổ à?
Nhưng Tô An lại thật sự không thấy xấu hổ, "Nếu không thấy đẹp thì đừng nhìn, hai người này đúng là làm đau mắt, nhất là cái giọng cô kia la hét chói tai như vịt đực, nhà ai lại rên rỉ kiểu đó?"
Nói rồi Tô An khẽ khàng rời đi.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu cũng không dám nán lại, nhanh chóng lặng lẽ bỏ đi.
Dù chuyện bắt gặp Hách Kiến Thiết "đánh dã chiến" có hơi ghê tởm, nhưng vận may của Tô An hôm nay không tệ, săn được hai con lợn rừng lớn.
Thu hoạch tốt khiến tâm trạng đang bực bội vì Hách Kiến Thiết của Tô An cũng dịu đi.
Nhưng không ngờ lúc xuống núi nàng lại chạm mặt tên cặn bã đó.
Mà lúc này Vương Quyên Quyên lại không có ở đó, chắc hai người cố ý tách nhau ra mà xuống núi.
Hách Kiến Thiết thấy Tô An thì vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Tô thanh niên trí thức, thật là trùng hợp, lại gặp được cô."
Thực ra nếu có thể, Hách Kiến Thiết muốn theo đuổi Tô An nhất.
Dù sao Tô An vừa xinh đẹp, vừa có tiền, lại còn tự lợp nhà được.
Nếu ở cùng Tô An, hắn sẽ chẳng cần phải lo nghĩ gì cả.
Không chỉ có thể chuyển ra khỏi khu nhà của thanh niên trí thức, mà Tô An còn có thể tiện tay giúp hắn kiếm công điểm, hắn đâu cần phải khổ cực như bây giờ?
Chỉ là vừa nhìn Tô An là biết nàng không dễ bị lừa như Tôn Hân Hân. Hơn nữa nàng còn có võ, nhỡ chọc đến Tô An thì hắn e là thân tàn ma dại mất.
Ngay cả lợn rừng vào tay Tô An còn phải chịu thiệt, chẳng lẽ hắn lại dám bảo mình khỏe hơn cả lợn rừng?
Nhìn Hách Kiến Thiết đang tiến lại gần mình, nghĩ lại những gì vừa thấy, Tô An lại một trận buồn nôn.
"Hách thanh niên trí thức, làm ơn tránh xa ta một chút, đừng có lại gần."
Hách Kiến Thiết đương nhiên thấy rõ vẻ chán ghét trong mắt Tô An.
Sự chán ghét của nàng không hề giấu giếm khiến Hách Kiến Thiết rất khó xử.
"Tô thanh niên trí thức, ta đắc tội gì cô sao?"
Hách Kiến Thiết đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi Tô An.
Nếu không tận mắt thấy Hách Kiến Thiết làm chuyện kia thì cái vẻ ngoài nho nhã của hắn dễ làm cho mấy cô ngốc trong đội sản xuất bị lừa quá.
"Ngươi không đắc tội ta, chỉ là ta thấy ngươi thấy buồn nôn thôi, không muốn ngươi tới gần."
Nói rồi Tô An chẳng thèm để ý đến Hách Kiến Thiết mà sải bước đi thẳng.
Hách Kiến Thiết tức giận ra mặt nhưng Tô An có võ nên hắn không dám trêu vào.
Nhìn theo bóng lưng Tô An, hắn có chút không cam lòng.
Không lừa được Tô An thì bên Tôn Hân Hân hắn vẫn không bỏ.
Tô An bỏ hai con lợn rừng vào không gian, khi xuống núi thì hái ít quả dại.
Thịt dê ở nhà vẫn còn nhiều nên mấy ngày này không thiếu thịt ăn.
Về đến nhà thì Tô An thấy Tôn Hân Hân cười tươi đón: "An An, cậu về đúng lúc quá, tớ vừa rán bánh bí ngô xong, cậu nếm thử xem."
Tô An nhìn chiếc bánh bí ngô vàng óng thì thèm ăn.
Bánh bí ngô này nhìn có vẻ không tệ, Tôn Hân Hân đúng là tài, nghiên cứu được nhiều món ngon thế.
Tô An cầm một miếng ăn, bánh vừa rán xong rất thơm ngọt.
"Ngon!"
Tô An một hơi ăn sáu bảy cái.
Tôn Hân Hân ăn hai cái đã thấy no, cô thật khâm phục sức ăn của Tô An.
Bánh bí ngô vẫn còn, để đó từ từ ăn vậy.
Ăn bánh bí ngô xong, Tô An nhớ lại chuyện nhìn thấy Hách Kiến Thiết và Vương Quyên Quyên "đánh dã chiến" bèn nhắc nhở Tôn Hân Hân:
"Hân Hân, sau này nếu tên thanh niên trí thức Hách kia có mon men đến gần thì cậu nhớ mà tránh xa ra. Hắn ghê tởm lắm, cậu tuyệt đối không được tiếp xúc với hắn."
"Ừ, An An, tớ biết rồi. Nhưng sao đột nhiên cậu lại nói vậy, có phải Hách thanh niên trí thức đã làm gì không?"
Tô An không muốn Tôn Hân Hân bị lừa, nên phải nói rõ chuyện cho cô ấy đề phòng:
"Ừ, hôm nay tớ lên núi thấy hắn và con nhỏ Vương Quyên Quyên trong đội mình "đánh dã chiến"."
Tôn Hân Hân nghe xong cũng thấy ghê tởm.
Hai người này chưa kết hôn mà đã vậy, dù là quan hệ yêu đương cũng thật đồi phong bại tục.
Quan trọng là, Hách Kiến Thiết và Vương Quyên Quyên làm ra chuyện như vậy mà còn dám lảng vảng trước mặt cô, cái loại đàn ông "bắt cá hai tay" như vậy làm sao mà không thấy ghê tởm cho được?
"Thật không ngờ Hách thanh niên trí thức lại là người như vậy."
Tôn Hân Hân phải mất nửa ngày mới tiêu hóa được hết chuyện này mà thốt ra câu đó.
Tô An nói: "Cái loại nhã nhặn bại hoại như vậy đầy ra, mình cứ để tâm chút là được."
"Ừm ừm!"
Buổi chiều không có việc gì, Tô An và Tôn Hân Hân ở nhà đọc sách.
Thấy Tô An nói có thể sẽ thi đại học lại, Tôn Hân Hân cũng dự định tranh thủ đọc sách, biết đâu sau này lại thi được đại học.
Đợi khi nào có đủ năng lực thì có thể đưa bố mẹ từ nông trường trở về.
Đến khoảng bốn năm giờ chiều, có người gõ cửa, Tô An ra mở cửa.
Thì ra là Đào Đại Ny, bên cạnh Đào Đại Ny còn có một bà thím nữa.
Bà thím này Tô An nhận ra, là chị dâu của Đào Đại Ny, tên là Từ Phượng Hà.
Đào Đại Ny là người tốt, còn Từ Phượng Hà trông có vẻ hiền lành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận