Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn

Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 36: Đánh đòn phủ đầu lừa bịp bên trên Nhị Cẩu nương (length: 7977)

Tô An thấy Nhị Cẩu nương xông về phía mình thì lập tức ngã xuống đất, tay che ngực, thở dốc không ra hơi.
Mọi người thấy tình huống của Tô An như vậy thì đều ngơ ngác cả ra.
Nhị Cẩu nương giơ tay lên định tát thì hụt luôn.
Nhìn Tô An ngã xuống đất, Nhị Cẩu nương càng hoảng.
Cái con nha đầu chết tiệt này, rốt cuộc lại muốn giở trò gì nữa đây?
"Ôi chao, cô Tô, cô làm sao vậy?"
"Đúng đấy, cô Tô, cô không sao chứ? Sao đang yên đang lành lại ngã xuống thế?"
"Cô Tô, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
...
...
Các đội viên nhao nhao hỏi han, Nhị Cẩu nương nhìn Tô An nằm dưới đất, vội nói, "Cô Tô, vừa nãy tôi đâu có đụng vào cô, cô đừng hòng lừa tôi, mọi người đều thấy hết, tôi có chạm vào cô một ngón tay nào đâu."
Tô An giả vờ thở hổn hển khó nhọc, sau đó giọng yếu ớt nói, "Nhị Cẩu nương, bà đúng là không đánh ta, nhưng mà bà tung tin đồn nhảm về ta, còn định động tay động chân với ta, làm bệnh tim của ta phát tác."
Tô An vừa nói, vừa khóc nức nở với các đội viên khác, "Tôi khổ quá mà, đừng thấy tôi khỏe mạnh thế chứ tôi bị bệnh tim đấy. Lúc đầu cứ sống yên ổn là được, chỉ cần tâm tình đừng lên xuống quá nhiều thì sẽ không phát bệnh.
Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện thế này!
Dù tôi là thanh niên tri thức xuống nông thôn, không phải người địa phương, thì cũng không thể bắt nạt tôi như thế chứ?
Tôi là phận gái yếu, nếu danh tiếng bị hủy hoại thì sau này sống làm sao?"
Bình thường Tô An dữ dằn là thế, lúc giả vờ thì trông y như một đóa tiểu bạch hoa yếu đuối.
Các đội viên xung quanh thấy Tô An như vậy thì đều thương cảm.
Nghĩ đến chuyện Tô An từng đánh lợn rừng cho đội, để mọi người được ăn thịt rừng, so với hai mẹ con Lý Nhị Cẩu và Nhị Cẩu nương suốt ngày gây chuyện thì hơn hẳn.
Cho nên lúc này mọi người đều sẵn lòng giúp Tô An nói vài câu.
"Lý Nhị Cẩu, Nhị Cẩu nương, lần này là hai người quá đáng rồi.
Không dưng lại đặt điều bôi nhọ thanh danh người ta, bây giờ còn làm bệnh tim của người ta phát tác, hai người nhất định phải làm cho ra nhẽ chứ."
"Đúng đấy, cô Tô tuy là thanh niên tri thức từ nơi khác đến, nhưng tốt tính biết bao nhiêu.
Ngày nào cũng làm việc không nề hà, lại kiếm đủ công điểm, còn giúp đội chúng ta được ăn thịt, hai mẹ con bà sao lại bắt nạt con bé một mình như thế?"
"Ta nhổ vào, chẳng phải là vì Nhị Cẩu nương để ý đến cô Tô, muốn giới thiệu con trai mình cho cô Tô làm vợ trẻ, mà người ta cô Tô không thèm, không đồng ý đấy à?
Nên hai mẹ con này không biết điều, cứ đi rêu rao bôi nhọ thanh danh người ta như vậy."
...
...
Lý Nhị Cẩu và Nhị Cẩu nương bị mắng cho một trận té tát.
Lục Chấn Đình nhìn Tô An đang nằm trên đất "bệnh tim" phát tác thì thầm nghĩ.
Tư liệu điều tra về Tô An từ Kinh thị gửi sang không hề nói Tô An bị bệnh tim.
Cho nên giờ phút này, Tô An chắc chắn đang giả vờ.
Nhưng Lục Chấn Đình không thể không thừa nhận trí thông minh của Tô An rất đáng kinh ngạc.
Nếu không giả bệnh, chỉ đơn thuần đánh Lý Nhị Cẩu và Nhị Cẩu nương thì có thể lại bị bọn họ lật ngược tình thế.
Hiện giờ Tô An giả vờ như vậy lại hay, vừa có thể ra tay trước, vừa có thể lừa gạt hai mẹ con Lý Nhị Cẩu.
Ngược lại Tôn Hân Hân cứ ngỡ Tô An thật sự bị bệnh tim, sốt sắng hết cả lên, lại tiếp tục mắng chửi hai mẹ con Lý Nhị Cẩu, "Hai cái đồ lỗ đít mọc trên miệng, gây nhức đầu buồn nôn, thiếu đức mười tám đời tổ tông, mắt mù bắt nạt An An nhà ta, lũ các người chết không yên lành..."
Tô An nghe tiếng chửi của Tôn Hân Hân, lông mày hơi nhíu lại.
Ôi cô tiên nhỏ Hân Hân của ta ơi, nàng thật sự không ngờ nha đầu này lại chửi bậy kinh thế.
Nha đầu này trước mặt nhiều người như vậy, cứ như là chẳng hề để ý hình tượng gì cả.
Tôn Hân Hân vẫn chưa thấy đã, miệng lại cứ tuôn ra những lời lẽ khó nghe.
Mặc dù Tô An thấy có chút làm xấu hình tượng của nha đầu này, nhưng nghe Tôn Hân Hân giúp mình chửi người thì trong lòng Tô An lại thấy sảng khoái lạ thường.
Lúc này, đội trưởng cũng nhanh chóng chạy tới.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương Vệ Hoa chắc chắn phải ra mặt giải quyết.
Nghĩ đến nha đầu Tô An này rất tài giỏi, lại thêm trước kia còn cho nhà ông ta không ít đồ tốt, Vương Vệ Hoa đương nhiên sẽ bênh vực Tô An hơn.
Thế là Vương Vệ Hoa quát hai mẹ con Lý Nhị Cẩu, "Hai người xin lỗi cô Tô đi, tiện thể bồi thường cho người ta một trăm tệ tổn thất, coi như xong chuyện."
Nhị Cẩu nương nghe Vương Vệ Hoa phân xử thì nhảy dựng lên.
Cái con tiện tì kia quạt rụng cả răng bà và con bà, chuyện này bà còn chưa tính sổ với Tô An đâu, thế mà đội trưởng lại còn bắt nhà bà chịu thiệt thòi lớn như thế, Nhị Cẩu nương sao có thể cam tâm?
Nhị Cẩu nương ngồi bệt xuống đất, "Trời ơi, không sống nổi nữa rồi, đây là ép người quá đáng mà, đội trưởng, dù gì thì tôi cũng có làm sai, nhưng mà tại sao phải bồi thường cho người ta tận một trăm tệ chứ? Đây là muốn ép chết tôi phải không?"
Nhìn Nhị Cẩu nương lại bắt đầu làm loạn, Tô An lạnh giọng nói, "Bồi thường một trăm tệ cho bà thì sao chứ?
Danh tiếng của ta chẳng đáng một trăm tệ à?
Bà có biết không, may mà gặp ta da mặt dày đấy, chứ nếu đổi lại người con gái khác thì không chừng đã bị ép đến nhảy sông rồi.
Bắt bà bồi thường một trăm tệ còn là nhẹ cho bà đấy, bà còn gì mà không phục nữa?"
Tô An nói xong, lại ôm ngực rên rỉ, "Ôi chao, không ổn rồi, tim ta đau quá.
Nhị Cẩu nương, bà không bồi thường tiền cũng không sao, nhưng bệnh của ta lại tái phát, từ nay về sau, mỗi ngày mười công điểm của ta thì nhà bà giúp ta kiếm đi, còn tiền thuốc men bà cũng phải trả."
Nhị Cẩu nương nghe Tô An nói như vậy thì trợn tròn mắt.
Một ngày Tô An được mười công điểm, một năm tính ra cũng phải kiếm được không ít tiền.
Đó còn chưa tính tiền thuốc men, nếu bắt bà ta chi tiền thuốc thang, thì một năm tiền thuốc men cũng là không ít.
So sánh thế này, thì hình như bỏ ra một trăm tệ xem ra là lựa chọn tốt nhất.
Nhị Cẩu nương không cam lòng, nhưng vẫn dậm chân nghiến răng nói, "Được, tôi bồi thường! Nhưng cô Tô nhé, chúng ta đã nói rồi, sau khi tôi trả đủ một trăm tệ, sau này cô mà có bệnh gì cũng không được lôi tôi vào đâu đấy."
Tô An cũng thấy vậy là đủ, lần này để Nhị Cẩu nương mất một mớ tiền để nhớ đời là được rồi.
"Được, ta đồng ý với bà."
Nhị Cẩu nương thấy Tô An đồng ý, nhưng trong đầu lại nghĩ đến những mưu tính nhỏ nhặt, "Cô Tô, đã hứa bồi thường cho cô một trăm tệ thì tôi chắc chắn sẽ đưa, nhưng mà nhà tôi có rất nhiều việc phải chi, thế này đi, tôi đưa cô hai mươi trước, còn tám mươi sau này tôi có tiền sẽ trả dần cho cô."
Tô An nào có không biết trong bụng Nhị Cẩu nương đang tính toán cái gì.
Sau này có tiền?
Đến khi nào thì có?
Nếu bà ta cứ một mực nói không có, chẳng phải tiền của nàng cứ thế mà bay sao?
Tô An lắc đầu nói, "Như thế không được, bà không có tiền thì cứ trừ vào công điểm và lương thực của bà đi, ta sợ bà lại lừa ta, vẫn nên tính toán sòng phẳng một lần cho xong đi."
Nhị Cẩu nương không ngờ Tô An lại nói thẳng toẹt tâm tư của mình ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận