Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 71: Tô An giúp đỡ làm chứng (length: 7860)
Hách Kiến Thiết trực tiếp bình tĩnh mặt, "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta và ngươi giữa trong sạch, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Đồng chí Vương Quyên Quyên, ngươi nói chúng ta phát sinh quan hệ, ngươi có chứng cứ sao?
Không có chứng cớ thì dựa vào cái gì để ta phải chịu trách nhiệm với ngươi?
Ngươi tốt nhất ngậm miệng, đừng có ầm ĩ chuyện này nữa, nếu không ta sẽ đi công an báo ngươi hủy hoại danh dự của ta."
Tô An nghe Hách Kiến Thiết nói xong, lạnh lùng chế giễu một tiếng, "Hách thanh niên trí thức, ngươi nếu nhận chuyện này, ta còn kính ngươi là tên hảo hán.
Dám làm không dám nhận, ngươi ngược lại cũng có bản lĩnh đấy."
Hách Kiến Thiết không ngờ Tô An lại đột nhiên xen vào.
Lông mày của hắn lập tức nhíu chặt.
Những người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng tò mò nhìn Tô An, "Cô Tô thanh niên trí thức, lời này của ngươi là có ý gì?"
Tô An nhàn nhạt nói, "Có một số việc lúc đầu ta không muốn nhiều lời, lo lắng làm hỏng tập tục của đội sản xuất thôn Tự Đầu chúng ta, nhưng hiện tại cảm thấy nhất định phải nói một câu.
Thực ra có một lần ta lên núi, liền thấy Hách thanh niên trí thức cùng Vương Quyên Quyên đang đánh trận trên núi.
Bây giờ Hách thanh niên trí thức lại nói không có chuyện này, đủ thấy làm đàn ông mà hắn đến một chút ý thức trách nhiệm cũng không có.
Loại người này, chính là muốn lừa gạt những cô gái khờ khạo.
Các vị thúc bá thẩm mợ, mọi người phải để mắt đến con gái nhà mình, đừng để nó bị loại người như vậy lừa gạt."
Tô An vừa nói xong, những người xung quanh nhìn Hách Kiến Thiết với ánh mắt đầy căm ghét và coi thường.
"Ôi, không ngờ Vương Quyên Quyên và Hách thanh niên trí thức thật sự có chuyện đó.
Cái Hách thanh niên trí thức này thật thất đức, rõ ràng đã chiếm thân thể người ta, giờ lại không thừa nhận."
"Về nhà phải dặn con gái tránh xa cái tên Hách thanh niên trí thức này, tránh bị rơi vào kết cục giống Vương Quyên Quyên."
"... "
"... "
Hách Kiến Thiết vốn tưởng mình xong chuyện rồi, ai ngờ lại có Tô An ra làm chứng.
Hách Kiến Thiết vẫn không chịu nhận chuyện này, "Cô Tô thanh niên trí thức, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, ngươi không thể vu oan ta như vậy được?"
Thấy Hách Kiến Thiết vẫn muốn chối, Tô An lạnh lùng chế nhạo, "Ta vu oan ngươi? Chuyện này ngoài ta thấy được, Lục thanh niên trí thức và Quách thanh niên trí thức lúc đó cùng ta nhìn thấy.
Hay là chờ Lục thanh niên trí thức và Quách thanh niên trí thức từ bệnh viện trở về, rồi hỏi bọn hắn xác nhận xem?"
Tô An vừa dứt lời, từ đằng xa vọng lại giọng của Lục Chấn Đình, "Ta có thể làm chứng, Tô thanh niên trí thức nói đều là thật, lúc đó ta và Quách thanh niên trí thức đều thấy."
Quách Mậu cũng đi theo gật đầu, "Đúng đúng, lúc đó bọn họ đang ở trên núi đánh trận, hai cái mông trắng nhễ nhại nhìn mà ghê tởm."
Tô An nghe được giọng Lục Chấn Đình, lập tức nhìn về hướng của người đàn ông này.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu đã lành vết thương, trông hai người đều không tệ.
Tô An nhìn dáng vẻ mạnh mẽ rắn rỏi của Lục Chấn Đình, còn có gương mặt gần như hoàn mỹ kia, trong lòng vậy mà có chút rung động.
Tô An cảm thấy, có lẽ mình có chút hảo cảm với Lục Chấn Đình.
Cũng đúng thôi, người vừa đẹp trai, lại còn có cơ bụng cơ ngực, ai nhìn mà không mê.
Đáng tiếc là người thời này có gu thẩm mỹ không giống thời sau, thích loại đàn ông mặt vuông chữ điền, Lục Chấn Đình đẹp trai như vậy lại có rất nhiều người không ưa.
Nếu chỉ có một mình Tô An nói, e là không đủ tin cậy, đằng này lại có đến ba nhân chứng, mọi người đều cảm thấy chuyện này đến tám chín phần rồi.
Hách Kiến Thiết lập tức hoảng.
Người nhà Vương cũng nhảy ra, "Hách thanh niên trí thức, con gái ta trao thân cho ngươi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu ngươi không cưới Quyên Quyên nhà ta, ta sẽ đi tố cáo ngươi."
Bố mẹ Vương Quyên Quyên đều cảm thấy, Hách Kiến Thiết dù sao cũng là thanh niên trí thức thành phố, không chừng có ngày sẽ trở về thành.
Nếu Vương Quyên Quyên có thể gả cho Hách Kiến Thiết, đó cũng là một sự lựa chọn tốt nhất.
Hách Kiến Thiết hoàn toàn không muốn cưới Vương Quyên Quyên, nhưng lại lo sợ mình thật bị tố cáo.
Không còn cách nào, hắn chỉ có thể đồng ý kết hôn với Vương Quyên Quyên.
Nghĩ đến hai kẻ cặn bã này về sau có thể bị trói buộc cả đời, tâm tình Tô An cũng không tệ.
"Tô thanh niên trí thức, chuyện lần trước vẫn chưa kịp cảm ơn cô, may mà có cô, chúng tôi mới có thể sống sót."
Quách Mậu đi đến trước mặt Tô An, nói lời cảm tạ.
Lục Chấn Đình cũng đi đến trước mặt Tô An, "Tô thanh niên trí thức, cảm ơn cô, đây là chút quà bọn ta mua, một chút lòng thành của bọn ta."
Lục Chấn Đình nói, đưa một cái túi cho Tô An.
Tô An liếc mắt, trong này có khá nhiều đồ tốt.
Có đồ hộp hoa quả, đồ hộp thịt, một bình mạch nha tinh, một bao đường đỏ, còn có một gói kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Đối diện với quà của hai người này, Tô An cũng thật sự không khách sáo, "Được thôi, cảm ơn."
"Không cần khách sáo, cô đã cứu bọn tôi, mấy thứ này còn chưa đủ để bày tỏ lòng cảm tạ của bọn tôi với cô, cô không chê là được."
So với hai mạng người của Quách Mậu và Lục Chấn Đình, bọn họ tặng chút đồ như này thật sự không đáng gì.
Tô An nhìn bọn họ, hỏi, "Hiện tại vết thương của hai người sao rồi?"
"Hồi phục rất tốt." Lục Chấn Đình giành nói.
Quách Mậu cũng đáp, "Hai vết thương trên người bọn ta đều hồi phục rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng hơi đau đầu, cũng không biết làm sao."
Nghe Quách Mậu nói, Tô An trong lòng có chút chột dạ, có phải tên này đau đầu là bị cô đánh ra hay không?
Trong lòng có chút "ái ngại", Tô An liền nói với Lục Chấn Đình và Quách Mậu, "Nhà ta còn chút thịt dê, trưa mời hai người ăn một bữa, có đi không?"
Vừa nghe có thịt dê, lại còn được qua nhà Tô An ăn cơm, Quách Mậu không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Lần trước đến nhà Tô An ăn một bữa, Quách Mậu còn thòm thèm đến tận giờ, thực sự là do tài nấu nướng của Tôn Hân Hân quá giỏi, còn ngon hơn cả đầu bếp nhà hàng quốc doanh.
Nghĩ đến hương vị đồ ăn lần trước, Quách Mậu đã bắt đầu nuốt nước miếng vào bụng.
"Đi đi đi, An tỷ, em thích nhất đồ ăn nhà chị."
Lục Chấn Đình thấy Quách Mậu dáng vẻ hưng phấn, cảm thấy hơi không chấp nhận nổi.
Nhưng mà đồ ăn nhà Tô An vị thực sự rất ngon, thấy Quách Mậu đã đồng ý, Lục Chấn Đình đương nhiên sẽ không phản đối.
Tô An muốn mời khách ăn cơm, liền nói một tiếng với Tôn Hân Hân, bảo cô giữa trưa chuẩn bị thêm chút.
Tôn Hân Hân vỗ ngực nói, "Không có vấn đề, An An, chuyện này giao cho em."
Vì muốn chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, Tôn Hân Hân vừa tan tầm đã nhanh chóng về nhà chuẩn bị.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu về chỗ ở của mình một chuyến, sau đó liền đến nhà Tô An.
Tô An bảo hai người ngồi xuống trước chờ ăn cơm.
"Cô Tô thanh niên trí thức, ta nghe nói cô lại lập công bên công an."
Tô An gật đầu, "Lục thanh niên trí thức ngược lại cũng tai mắt thật, sao ngươi chú ý ta thế? Có phải thích ta không?"
Lục Chấn Đình: "..."
Quách Mậu ở một bên "phì" một tiếng cười ra tiếng, "An tỷ, chị đừng có hù Đình ca của em, chị vũ lực như thế này, Đình ca đâu dám mơ tưởng."
Tô An đảo mắt đánh giá Lục Chấn Đình mấy lần, "Vậy sao? Ta thấy hắn rất trâu bò mà."
Đồng chí Vương Quyên Quyên, ngươi nói chúng ta phát sinh quan hệ, ngươi có chứng cứ sao?
Không có chứng cớ thì dựa vào cái gì để ta phải chịu trách nhiệm với ngươi?
Ngươi tốt nhất ngậm miệng, đừng có ầm ĩ chuyện này nữa, nếu không ta sẽ đi công an báo ngươi hủy hoại danh dự của ta."
Tô An nghe Hách Kiến Thiết nói xong, lạnh lùng chế giễu một tiếng, "Hách thanh niên trí thức, ngươi nếu nhận chuyện này, ta còn kính ngươi là tên hảo hán.
Dám làm không dám nhận, ngươi ngược lại cũng có bản lĩnh đấy."
Hách Kiến Thiết không ngờ Tô An lại đột nhiên xen vào.
Lông mày của hắn lập tức nhíu chặt.
Những người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng tò mò nhìn Tô An, "Cô Tô thanh niên trí thức, lời này của ngươi là có ý gì?"
Tô An nhàn nhạt nói, "Có một số việc lúc đầu ta không muốn nhiều lời, lo lắng làm hỏng tập tục của đội sản xuất thôn Tự Đầu chúng ta, nhưng hiện tại cảm thấy nhất định phải nói một câu.
Thực ra có một lần ta lên núi, liền thấy Hách thanh niên trí thức cùng Vương Quyên Quyên đang đánh trận trên núi.
Bây giờ Hách thanh niên trí thức lại nói không có chuyện này, đủ thấy làm đàn ông mà hắn đến một chút ý thức trách nhiệm cũng không có.
Loại người này, chính là muốn lừa gạt những cô gái khờ khạo.
Các vị thúc bá thẩm mợ, mọi người phải để mắt đến con gái nhà mình, đừng để nó bị loại người như vậy lừa gạt."
Tô An vừa nói xong, những người xung quanh nhìn Hách Kiến Thiết với ánh mắt đầy căm ghét và coi thường.
"Ôi, không ngờ Vương Quyên Quyên và Hách thanh niên trí thức thật sự có chuyện đó.
Cái Hách thanh niên trí thức này thật thất đức, rõ ràng đã chiếm thân thể người ta, giờ lại không thừa nhận."
"Về nhà phải dặn con gái tránh xa cái tên Hách thanh niên trí thức này, tránh bị rơi vào kết cục giống Vương Quyên Quyên."
"... "
"... "
Hách Kiến Thiết vốn tưởng mình xong chuyện rồi, ai ngờ lại có Tô An ra làm chứng.
Hách Kiến Thiết vẫn không chịu nhận chuyện này, "Cô Tô thanh niên trí thức, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, ngươi không thể vu oan ta như vậy được?"
Thấy Hách Kiến Thiết vẫn muốn chối, Tô An lạnh lùng chế nhạo, "Ta vu oan ngươi? Chuyện này ngoài ta thấy được, Lục thanh niên trí thức và Quách thanh niên trí thức lúc đó cùng ta nhìn thấy.
Hay là chờ Lục thanh niên trí thức và Quách thanh niên trí thức từ bệnh viện trở về, rồi hỏi bọn hắn xác nhận xem?"
Tô An vừa dứt lời, từ đằng xa vọng lại giọng của Lục Chấn Đình, "Ta có thể làm chứng, Tô thanh niên trí thức nói đều là thật, lúc đó ta và Quách thanh niên trí thức đều thấy."
Quách Mậu cũng đi theo gật đầu, "Đúng đúng, lúc đó bọn họ đang ở trên núi đánh trận, hai cái mông trắng nhễ nhại nhìn mà ghê tởm."
Tô An nghe được giọng Lục Chấn Đình, lập tức nhìn về hướng của người đàn ông này.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu đã lành vết thương, trông hai người đều không tệ.
Tô An nhìn dáng vẻ mạnh mẽ rắn rỏi của Lục Chấn Đình, còn có gương mặt gần như hoàn mỹ kia, trong lòng vậy mà có chút rung động.
Tô An cảm thấy, có lẽ mình có chút hảo cảm với Lục Chấn Đình.
Cũng đúng thôi, người vừa đẹp trai, lại còn có cơ bụng cơ ngực, ai nhìn mà không mê.
Đáng tiếc là người thời này có gu thẩm mỹ không giống thời sau, thích loại đàn ông mặt vuông chữ điền, Lục Chấn Đình đẹp trai như vậy lại có rất nhiều người không ưa.
Nếu chỉ có một mình Tô An nói, e là không đủ tin cậy, đằng này lại có đến ba nhân chứng, mọi người đều cảm thấy chuyện này đến tám chín phần rồi.
Hách Kiến Thiết lập tức hoảng.
Người nhà Vương cũng nhảy ra, "Hách thanh niên trí thức, con gái ta trao thân cho ngươi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu ngươi không cưới Quyên Quyên nhà ta, ta sẽ đi tố cáo ngươi."
Bố mẹ Vương Quyên Quyên đều cảm thấy, Hách Kiến Thiết dù sao cũng là thanh niên trí thức thành phố, không chừng có ngày sẽ trở về thành.
Nếu Vương Quyên Quyên có thể gả cho Hách Kiến Thiết, đó cũng là một sự lựa chọn tốt nhất.
Hách Kiến Thiết hoàn toàn không muốn cưới Vương Quyên Quyên, nhưng lại lo sợ mình thật bị tố cáo.
Không còn cách nào, hắn chỉ có thể đồng ý kết hôn với Vương Quyên Quyên.
Nghĩ đến hai kẻ cặn bã này về sau có thể bị trói buộc cả đời, tâm tình Tô An cũng không tệ.
"Tô thanh niên trí thức, chuyện lần trước vẫn chưa kịp cảm ơn cô, may mà có cô, chúng tôi mới có thể sống sót."
Quách Mậu đi đến trước mặt Tô An, nói lời cảm tạ.
Lục Chấn Đình cũng đi đến trước mặt Tô An, "Tô thanh niên trí thức, cảm ơn cô, đây là chút quà bọn ta mua, một chút lòng thành của bọn ta."
Lục Chấn Đình nói, đưa một cái túi cho Tô An.
Tô An liếc mắt, trong này có khá nhiều đồ tốt.
Có đồ hộp hoa quả, đồ hộp thịt, một bình mạch nha tinh, một bao đường đỏ, còn có một gói kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Đối diện với quà của hai người này, Tô An cũng thật sự không khách sáo, "Được thôi, cảm ơn."
"Không cần khách sáo, cô đã cứu bọn tôi, mấy thứ này còn chưa đủ để bày tỏ lòng cảm tạ của bọn tôi với cô, cô không chê là được."
So với hai mạng người của Quách Mậu và Lục Chấn Đình, bọn họ tặng chút đồ như này thật sự không đáng gì.
Tô An nhìn bọn họ, hỏi, "Hiện tại vết thương của hai người sao rồi?"
"Hồi phục rất tốt." Lục Chấn Đình giành nói.
Quách Mậu cũng đáp, "Hai vết thương trên người bọn ta đều hồi phục rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng hơi đau đầu, cũng không biết làm sao."
Nghe Quách Mậu nói, Tô An trong lòng có chút chột dạ, có phải tên này đau đầu là bị cô đánh ra hay không?
Trong lòng có chút "ái ngại", Tô An liền nói với Lục Chấn Đình và Quách Mậu, "Nhà ta còn chút thịt dê, trưa mời hai người ăn một bữa, có đi không?"
Vừa nghe có thịt dê, lại còn được qua nhà Tô An ăn cơm, Quách Mậu không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Lần trước đến nhà Tô An ăn một bữa, Quách Mậu còn thòm thèm đến tận giờ, thực sự là do tài nấu nướng của Tôn Hân Hân quá giỏi, còn ngon hơn cả đầu bếp nhà hàng quốc doanh.
Nghĩ đến hương vị đồ ăn lần trước, Quách Mậu đã bắt đầu nuốt nước miếng vào bụng.
"Đi đi đi, An tỷ, em thích nhất đồ ăn nhà chị."
Lục Chấn Đình thấy Quách Mậu dáng vẻ hưng phấn, cảm thấy hơi không chấp nhận nổi.
Nhưng mà đồ ăn nhà Tô An vị thực sự rất ngon, thấy Quách Mậu đã đồng ý, Lục Chấn Đình đương nhiên sẽ không phản đối.
Tô An muốn mời khách ăn cơm, liền nói một tiếng với Tôn Hân Hân, bảo cô giữa trưa chuẩn bị thêm chút.
Tôn Hân Hân vỗ ngực nói, "Không có vấn đề, An An, chuyện này giao cho em."
Vì muốn chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, Tôn Hân Hân vừa tan tầm đã nhanh chóng về nhà chuẩn bị.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu về chỗ ở của mình một chuyến, sau đó liền đến nhà Tô An.
Tô An bảo hai người ngồi xuống trước chờ ăn cơm.
"Cô Tô thanh niên trí thức, ta nghe nói cô lại lập công bên công an."
Tô An gật đầu, "Lục thanh niên trí thức ngược lại cũng tai mắt thật, sao ngươi chú ý ta thế? Có phải thích ta không?"
Lục Chấn Đình: "..."
Quách Mậu ở một bên "phì" một tiếng cười ra tiếng, "An tỷ, chị đừng có hù Đình ca của em, chị vũ lực như thế này, Đình ca đâu dám mơ tưởng."
Tô An đảo mắt đánh giá Lục Chấn Đình mấy lần, "Vậy sao? Ta thấy hắn rất trâu bò mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận