Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 39: Tô An lắc lư người (length: 8090)
Vừa bước sang nhà Tô An, Lục Chấn Đình và Quách Mậu đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức từ bên trong bay ra.
"Xem ra lần này tới đúng chỗ rồi, không ngờ còn được ăn thịt." Quách Mậu cười hề hề nói với Lục Chấn Đình.
Lục Chấn Đình biết bản lĩnh của Tô An, nàng lên núi tùy tiện cũng bắt được thịt rừng, căn bản không thiếu thịt ăn.
Hai người đến trước cửa viện gõ cửa.
Tô An ra mở cửa.
Sau khi vào nhà, Quách Mậu đưa hai hộp hoa quả đóng hộp mà mình mang tới cho Tô An.
Tô An nhìn hộp hoa quả Quách Mậu đưa, thầm nghĩ người này vẫn còn may không phải là loại thích chiếm tiện nghi, có thể kết giao.
"Các ngươi cứ ngồi chơi một lát, lát nữa mới dọn cơm."
Quách Mậu và Lục Chấn Đình gật đầu, cũng không nóng vội.
Tô An dời hết bàn ra ngoài sân, ăn ở ngoài này rộng rãi thoải mái hơn.
Thấy hai người đã ngồi chờ, Tô An đi rót hai ly nước đường đỏ mang ra, cho bọn họ uống trước.
Sau đó chính nàng cũng xách một chiếc ghế ra, ngả người xuống ngồi.
Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tô An, Lục Chấn Đình lần đầu tiên thấy một cô nương như vậy.
"Tô thanh niên trí thức, thân thủ của ngươi giỏi như vậy, trước đây có luyện võ thuật không?"
Lục Chấn Đình cảm thấy từ những gì điều tra về lý lịch của Tô An, nàng không nên có thân thủ giỏi như vậy, cho nên cố ý hỏi vậy.
Tô An đối diện với ánh mắt thăm dò của Lục Chấn Đình, biết người đàn ông này đoán chừng là nghi ngờ nàng cái gì, liền tùy tiện bịa chuyện, "Ừm, ta trước kia gặp một sư phụ, thấy ta bị người trong nhà ức h·i·ế·p đáng thương, liền giúp ta đả thông hai mạch Nhâm Đốc, còn truyền cho ta chút võ thuật công phu. Đáng tiếc, sư phụ ta mất sớm, ta còn chưa học được bao nhiêu, không thì bây giờ chắc chắn ta còn đánh giỏi hơn nữa."
Lục Chấn Đình: "..."
Cô nàng này nói cứ như thật, sao hắn lại có cảm giác như mình bị lừa vậy?
Nàng nói sư phụ đã mất, hắn cũng không cách nào tra ra được, rốt cuộc có thật hay không, chẳng phải đều là do cô nàng này nói thôi sao?
Khóe miệng Lục Chấn Đình giật giật, "Không ngờ trên đời lại có cao nhân ẩn dật như vậy, ta còn tưởng mấy công phu này đều là trong tiểu thuyết viết ra thôi chứ."
Tô An cười nói, "Trên thế giới này có nhiều điều vượt quá sự hiểu biết của chúng ta lắm, chẳng có gì kỳ lạ."
Lục Chấn Đình không tiếp tục chủ đề này, liền hỏi Tô An, "Tô thanh niên trí thức, lúc đó tại sao cô lại xuống nông thôn?"
Thấy Lục Chấn Đình lại bắt đầu dò hỏi, Tô An liền trơ tráo nhìn hắn một cái, "Lục thanh niên trí thức, anh hỏi tôi nhiều chuyện như vậy, anh có thích tôi, có hứng thú với tôi không?"
Quách Mậu thì nàng không vừa mắt, nhưng nếu đổi thành Lục Chấn Đình thì Tô An cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Nhất là hôm nay thấy cơ bắp của Lục Chấn Đình, Tô An còn muốn trực tiếp đánh ngất xỉu rồi khiêng người đàn ông này lên giường.
Đời trước chưa có thứ gì, đời này nhất định phải hưởng thụ hết.
Đang uống nước, Quách Mậu "phụt" một tiếng.
Một ngụm nước trực tiếp phun ra rất xa.
Sau đó Quách Mậu "khụ khụ" ho khan, thật sự là bị sặc không nhẹ.
Lục Chấn Đình cũng không ngờ Tô An lại nói ra những lời kinh người như vậy, vội vàng nói, "Xin lỗi, tôi chỉ hỏi vu vơ thôi."
Quách Mậu nhìn Lục Chấn Đình rồi lại nhìn Tô An.
Mặc dù Tô An trông rất xinh đẹp, nhưng Quách Mậu cảm thấy Đình ca nhà hắn không đến mức để ý tới một người phụ nữ "hung tàn" như vậy.
Đình ca vốn không phải là đối thủ của Tô An, trừ phi là người có thói quen bị ngược đãi thì mới có thể cùng với loại phụ nữ này.
Nghe được câu trả lời của Lục Chấn Đình, Tô An có chút không vui.
Là do nàng không đủ đẹp sao? Cho nên Lục Chấn Đình không hứng thú với nàng?
Lúc đầu Lục Chấn Đình còn muốn nghe ngóng thêm về tình hình của Tô An, xem cô gái này có phải là đặc vụ hay không.
Bây giờ không tiện hỏi nữa, không khéo lại làm người ta hiểu lầm.
Tô An thấy Lục Chấn Đình không nói gì, ngược lại quay sang hỏi hắn, "Lục thanh niên trí thức, thế còn anh thì sao? Tại sao anh lại xuống nông thôn?"
"Tôi đến đây để giúp xây dựng nông thôn." Lục Chấn Đình trả lời một cách đàng hoàng.
Tô An cười nhạo một tiếng, "Có ma mới tin. Hai người các anh cứ như thần ra quỷ nhập, chắc chắn không đơn giản chỉ là xuống nông thôn đâu, e là đến làm nhiệm vụ đặc biệt gì đấy chứ. Tôi thấy thể trạng của hai anh cũng không giống người bình thường, chắc là phải trải qua huấn luyện lâu dài mới có thể được như vậy, nên tôi đoán các anh hẳn là người của tổ chức bộ đội nào đó."
Lời của Tô An vừa dứt, sắc mặt Quách Mậu và Lục Chấn Đình đồng loạt biến sắc.
Bọn họ đúng là đến làm nhiệm vụ, nhưng đây là nhiệm vụ bí mật.
Vốn cho rằng mang thân phận thanh niên trí thức làm vỏ bọc, sẽ không gây kinh động đến người ở đây.
Nhưng Tô An chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sự không phù hợp của bọn họ.
Điều này đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Quách Mậu và Lục Chấn Đình.
Tô An còn nhìn ra được, những người khác sao lại không thể nhận ra?
Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hai người, Tô An liền trấn an, "Yên tâm, tôi không phải loại người hay xía vào chuyện của người khác, cũng sẽ không nhiều lời tuyên truyền ra ngoài. Chỉ là các anh nên lưu tâm một chút, đã làm thanh niên trí thức thì ít ra cũng nên có dáng vẻ của thanh niên trí thức."
Tô An vừa nói xong, Tôn Hân Hân từ trong bếp đi ra, gọi mọi người vào ăn cơm, thế là chủ đề này liền dừng lại.
Quách Mậu và Lục Chấn Đình thấy Tô An đã cố ý nhắc nhở bọn họ, chắc là không có ác ý, bằng không thì đâu cần thiết phải nói những lời này.
Tô An nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, lập tức gọi Quách Mậu và Lục Chấn Đình vào ăn cơm.
Nàng nếm thử tay nghề của Tôn Hân Hân, thật sự không có gì để chê, món nào cũng ngon.
Thịt dê rừng trên núi lúc này còn thơm hơn thịt dê mua ở đời sau.
Lực chú ý của Lục Chấn Đình và Quách Mậu nhanh chóng chuyển sang bàn đồ ăn hấp dẫn.
Không phải là bọn họ chưa từng ăn món ngon, nhưng vẫn không kìm được lời tán thưởng, tay nghề của Tôn Hân Hân thật sự rất tốt.
Tôn Hân Hân tính cách rất đơn thuần, lại có tay nghề nấu ăn giỏi, cười lên trông rất ngọt, Quách Mậu vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm Tôn Hân Hân.
Nếu mà tìm đối tượng, phải tìm một người như Tôn Hân Hân.
Nhất là khi có Tô An làm phép so sánh, Quách Mậu lại càng thấy Tôn Hân Hân mới là người phụ nữ đúng chuẩn.
Cũng không biết một cô nương dịu dàng như vậy, sao lại chơi chung được với Tô An.
Bữa cơm này Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều ăn rất nhiều, ăn đến no bụng mới thôi.
Từ khi bọn họ xuống nông thôn tới giờ, đây là bữa ăn ngon và đầy đủ nhất mà bọn họ có được.
Chỉ là dù hai người bọn họ có sức ăn lớn đến đâu cũng vẫn không bằng Tô An, khi cùng ăn cơm, Lục Chấn Đình và Quách Mậu một lần nữa bị lượng cơm ăn của Tô An làm kinh ngạc.
Thế nên mới nói, năng lực và sức ăn có liên quan trực tiếp tới nhau đúng không?
Phải ăn nhiều một chút thì mới có sức, mới có thân thủ tốt như vậy?
Lục Chấn Đình và Quách Mậu ăn cơm tối xong liền trở về.
Lời nhắc nhở của Tô An hôm nay đã thức tỉnh bọn họ, nên đến ngày thứ hai Lục Chấn Đình và Quách Mậu cùng nhau đi theo đám thanh niên trí thức bắt đầu làm việc.
Bọn họ định sẽ làm giống như Tô An, làm xong việc liền nghỉ tay rồi lại tiếp tục làm nhiệm vụ, như vậy sẽ không quá khác thường.
Thấy Lục Chấn Đình và Quách Mậu hôm nay bắt đầu ra đồng làm việc, không ít đội viên đều cảm thấy lạ, trước đây chưa từng thấy hai người này xuống đất, hôm nay lại đột nhiên tới.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu nhận việc nhà nông rồi bắt đầu làm.
So với những thanh niên trí thức xuống nông thôn khác, Lục Chấn Đình và Quách Mậu xem như rất giỏi.
Mặc dù so với Tô An thì còn kém một chút, nhưng cơ bản chỉ trong khoảng hai tiếng là bọn họ có thể làm xong việc, kiếm được một điểm công đầy đủ...
"Xem ra lần này tới đúng chỗ rồi, không ngờ còn được ăn thịt." Quách Mậu cười hề hề nói với Lục Chấn Đình.
Lục Chấn Đình biết bản lĩnh của Tô An, nàng lên núi tùy tiện cũng bắt được thịt rừng, căn bản không thiếu thịt ăn.
Hai người đến trước cửa viện gõ cửa.
Tô An ra mở cửa.
Sau khi vào nhà, Quách Mậu đưa hai hộp hoa quả đóng hộp mà mình mang tới cho Tô An.
Tô An nhìn hộp hoa quả Quách Mậu đưa, thầm nghĩ người này vẫn còn may không phải là loại thích chiếm tiện nghi, có thể kết giao.
"Các ngươi cứ ngồi chơi một lát, lát nữa mới dọn cơm."
Quách Mậu và Lục Chấn Đình gật đầu, cũng không nóng vội.
Tô An dời hết bàn ra ngoài sân, ăn ở ngoài này rộng rãi thoải mái hơn.
Thấy hai người đã ngồi chờ, Tô An đi rót hai ly nước đường đỏ mang ra, cho bọn họ uống trước.
Sau đó chính nàng cũng xách một chiếc ghế ra, ngả người xuống ngồi.
Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tô An, Lục Chấn Đình lần đầu tiên thấy một cô nương như vậy.
"Tô thanh niên trí thức, thân thủ của ngươi giỏi như vậy, trước đây có luyện võ thuật không?"
Lục Chấn Đình cảm thấy từ những gì điều tra về lý lịch của Tô An, nàng không nên có thân thủ giỏi như vậy, cho nên cố ý hỏi vậy.
Tô An đối diện với ánh mắt thăm dò của Lục Chấn Đình, biết người đàn ông này đoán chừng là nghi ngờ nàng cái gì, liền tùy tiện bịa chuyện, "Ừm, ta trước kia gặp một sư phụ, thấy ta bị người trong nhà ức h·i·ế·p đáng thương, liền giúp ta đả thông hai mạch Nhâm Đốc, còn truyền cho ta chút võ thuật công phu. Đáng tiếc, sư phụ ta mất sớm, ta còn chưa học được bao nhiêu, không thì bây giờ chắc chắn ta còn đánh giỏi hơn nữa."
Lục Chấn Đình: "..."
Cô nàng này nói cứ như thật, sao hắn lại có cảm giác như mình bị lừa vậy?
Nàng nói sư phụ đã mất, hắn cũng không cách nào tra ra được, rốt cuộc có thật hay không, chẳng phải đều là do cô nàng này nói thôi sao?
Khóe miệng Lục Chấn Đình giật giật, "Không ngờ trên đời lại có cao nhân ẩn dật như vậy, ta còn tưởng mấy công phu này đều là trong tiểu thuyết viết ra thôi chứ."
Tô An cười nói, "Trên thế giới này có nhiều điều vượt quá sự hiểu biết của chúng ta lắm, chẳng có gì kỳ lạ."
Lục Chấn Đình không tiếp tục chủ đề này, liền hỏi Tô An, "Tô thanh niên trí thức, lúc đó tại sao cô lại xuống nông thôn?"
Thấy Lục Chấn Đình lại bắt đầu dò hỏi, Tô An liền trơ tráo nhìn hắn một cái, "Lục thanh niên trí thức, anh hỏi tôi nhiều chuyện như vậy, anh có thích tôi, có hứng thú với tôi không?"
Quách Mậu thì nàng không vừa mắt, nhưng nếu đổi thành Lục Chấn Đình thì Tô An cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Nhất là hôm nay thấy cơ bắp của Lục Chấn Đình, Tô An còn muốn trực tiếp đánh ngất xỉu rồi khiêng người đàn ông này lên giường.
Đời trước chưa có thứ gì, đời này nhất định phải hưởng thụ hết.
Đang uống nước, Quách Mậu "phụt" một tiếng.
Một ngụm nước trực tiếp phun ra rất xa.
Sau đó Quách Mậu "khụ khụ" ho khan, thật sự là bị sặc không nhẹ.
Lục Chấn Đình cũng không ngờ Tô An lại nói ra những lời kinh người như vậy, vội vàng nói, "Xin lỗi, tôi chỉ hỏi vu vơ thôi."
Quách Mậu nhìn Lục Chấn Đình rồi lại nhìn Tô An.
Mặc dù Tô An trông rất xinh đẹp, nhưng Quách Mậu cảm thấy Đình ca nhà hắn không đến mức để ý tới một người phụ nữ "hung tàn" như vậy.
Đình ca vốn không phải là đối thủ của Tô An, trừ phi là người có thói quen bị ngược đãi thì mới có thể cùng với loại phụ nữ này.
Nghe được câu trả lời của Lục Chấn Đình, Tô An có chút không vui.
Là do nàng không đủ đẹp sao? Cho nên Lục Chấn Đình không hứng thú với nàng?
Lúc đầu Lục Chấn Đình còn muốn nghe ngóng thêm về tình hình của Tô An, xem cô gái này có phải là đặc vụ hay không.
Bây giờ không tiện hỏi nữa, không khéo lại làm người ta hiểu lầm.
Tô An thấy Lục Chấn Đình không nói gì, ngược lại quay sang hỏi hắn, "Lục thanh niên trí thức, thế còn anh thì sao? Tại sao anh lại xuống nông thôn?"
"Tôi đến đây để giúp xây dựng nông thôn." Lục Chấn Đình trả lời một cách đàng hoàng.
Tô An cười nhạo một tiếng, "Có ma mới tin. Hai người các anh cứ như thần ra quỷ nhập, chắc chắn không đơn giản chỉ là xuống nông thôn đâu, e là đến làm nhiệm vụ đặc biệt gì đấy chứ. Tôi thấy thể trạng của hai anh cũng không giống người bình thường, chắc là phải trải qua huấn luyện lâu dài mới có thể được như vậy, nên tôi đoán các anh hẳn là người của tổ chức bộ đội nào đó."
Lời của Tô An vừa dứt, sắc mặt Quách Mậu và Lục Chấn Đình đồng loạt biến sắc.
Bọn họ đúng là đến làm nhiệm vụ, nhưng đây là nhiệm vụ bí mật.
Vốn cho rằng mang thân phận thanh niên trí thức làm vỏ bọc, sẽ không gây kinh động đến người ở đây.
Nhưng Tô An chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sự không phù hợp của bọn họ.
Điều này đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Quách Mậu và Lục Chấn Đình.
Tô An còn nhìn ra được, những người khác sao lại không thể nhận ra?
Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hai người, Tô An liền trấn an, "Yên tâm, tôi không phải loại người hay xía vào chuyện của người khác, cũng sẽ không nhiều lời tuyên truyền ra ngoài. Chỉ là các anh nên lưu tâm một chút, đã làm thanh niên trí thức thì ít ra cũng nên có dáng vẻ của thanh niên trí thức."
Tô An vừa nói xong, Tôn Hân Hân từ trong bếp đi ra, gọi mọi người vào ăn cơm, thế là chủ đề này liền dừng lại.
Quách Mậu và Lục Chấn Đình thấy Tô An đã cố ý nhắc nhở bọn họ, chắc là không có ác ý, bằng không thì đâu cần thiết phải nói những lời này.
Tô An nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, lập tức gọi Quách Mậu và Lục Chấn Đình vào ăn cơm.
Nàng nếm thử tay nghề của Tôn Hân Hân, thật sự không có gì để chê, món nào cũng ngon.
Thịt dê rừng trên núi lúc này còn thơm hơn thịt dê mua ở đời sau.
Lực chú ý của Lục Chấn Đình và Quách Mậu nhanh chóng chuyển sang bàn đồ ăn hấp dẫn.
Không phải là bọn họ chưa từng ăn món ngon, nhưng vẫn không kìm được lời tán thưởng, tay nghề của Tôn Hân Hân thật sự rất tốt.
Tôn Hân Hân tính cách rất đơn thuần, lại có tay nghề nấu ăn giỏi, cười lên trông rất ngọt, Quách Mậu vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm Tôn Hân Hân.
Nếu mà tìm đối tượng, phải tìm một người như Tôn Hân Hân.
Nhất là khi có Tô An làm phép so sánh, Quách Mậu lại càng thấy Tôn Hân Hân mới là người phụ nữ đúng chuẩn.
Cũng không biết một cô nương dịu dàng như vậy, sao lại chơi chung được với Tô An.
Bữa cơm này Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều ăn rất nhiều, ăn đến no bụng mới thôi.
Từ khi bọn họ xuống nông thôn tới giờ, đây là bữa ăn ngon và đầy đủ nhất mà bọn họ có được.
Chỉ là dù hai người bọn họ có sức ăn lớn đến đâu cũng vẫn không bằng Tô An, khi cùng ăn cơm, Lục Chấn Đình và Quách Mậu một lần nữa bị lượng cơm ăn của Tô An làm kinh ngạc.
Thế nên mới nói, năng lực và sức ăn có liên quan trực tiếp tới nhau đúng không?
Phải ăn nhiều một chút thì mới có sức, mới có thân thủ tốt như vậy?
Lục Chấn Đình và Quách Mậu ăn cơm tối xong liền trở về.
Lời nhắc nhở của Tô An hôm nay đã thức tỉnh bọn họ, nên đến ngày thứ hai Lục Chấn Đình và Quách Mậu cùng nhau đi theo đám thanh niên trí thức bắt đầu làm việc.
Bọn họ định sẽ làm giống như Tô An, làm xong việc liền nghỉ tay rồi lại tiếp tục làm nhiệm vụ, như vậy sẽ không quá khác thường.
Thấy Lục Chấn Đình và Quách Mậu hôm nay bắt đầu ra đồng làm việc, không ít đội viên đều cảm thấy lạ, trước đây chưa từng thấy hai người này xuống đất, hôm nay lại đột nhiên tới.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu nhận việc nhà nông rồi bắt đầu làm.
So với những thanh niên trí thức xuống nông thôn khác, Lục Chấn Đình và Quách Mậu xem như rất giỏi.
Mặc dù so với Tô An thì còn kém một chút, nhưng cơ bản chỉ trong khoảng hai tiếng là bọn họ có thể làm xong việc, kiếm được một điểm công đầy đủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận