Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 16: Tôn Hân Hân trù nghệ (length: 7706)
Tô An vốn dĩ không muốn để đại đội xuất tiền lợp nhà, liền nói với Vương Vệ Hoa: "Đội trưởng à, tiền này tự nhiên là ta sẽ tự bỏ ra."
Thấy Tô An nói vậy, Vương Vệ Hoa liền thở dài một hơi.
Nếu như cô bé này định nhờ đại đội giúp lợp nhà, thì đồ nàng mang đến hắn nhất định phải trả lại.
"Tốt, cái này không có vấn đề.
Các cháu hiện tại là thanh niên trí thức xuống nông thôn, hộ khẩu đã chuyển đến đội sản xuất Thự Đầu thôn chúng ta, vậy về sau chính là người của đội sản xuất Thự Đầu thôn.
Nhất là đội viên ở đây, đều có thể xin lợp nhà ở.
Đại đội còn có không ít địa điểm thích hợp để lợp nhà, chính các cháu đến chọn một chút xem muốn ở chỗ nào xây."
Vương Vệ Hoa vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ, để chính Tô An chọn đất.
Tô An xem các địa điểm có thể chọn, cuối cùng chọn một nơi gần chân núi, xa trung tâm đại đội.
Xung quanh không có nhà ai, thanh tịnh, chủ yếu là vị trí thuận tiện.
Nhưng khi Vương Vệ Hoa nhìn thấy mảnh đất Tô An chọn thì lại nhíu mày, "Tô thanh niên trí thức, cháu nhất định phải chọn chỗ đất trống này để lợp nhà sao?
Cháu là con gái, nếu ở xa như vậy, nhỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Hay là nên ở gần trung tâm một chút, tốt nhất là gần điểm thanh niên trí thức bên kia.
Như vậy sự an toàn của cháu sẽ được bảo đảm hơn, mà các cháu là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở cùng nhau cũng dễ có người giúp đỡ."
Tô An lại kiên quyết chọn địa điểm của mình.
"Đội trưởng à, cháu thấy chỗ cháu chọn rất tốt, cứ xây ở đây thôi.
Về vấn đề an toàn thì bác yên tâm, cháu khỏe lắm, có thể bảo vệ bản thân."
Vương Vệ Hoa bỗng nhớ đến dáng vẻ cô bé này vác hành lý, còn khỏe hơn cả đàn ông, nếu có ai có ý đồ xấu thì người bình thường chắc chắn không lại được nàng.
Vì Tô An kiên trì, Vương Vệ Hoa cũng không nói gì nhiều, cứ theo ý cô bé này thôi.
"Được, vậy thì mảnh này đi."
Tô An lại nói: "Đội trưởng à, cháu mới xuống nông thôn, còn chưa quen thuộc chỗ này, vẫn cần đội trưởng chiếu cố nhiều.
Việc chuẩn bị vật liệu xây nhà, tìm người làm công, có thể phiền đội trưởng giúp sắp xếp một chút được không ạ?"
Vương Vệ Hoa nghĩ đến việc Tô An đã biếu nhiều đồ như vậy, mà mình không giúp gì thì cũng áy náy.
Yêu cầu của Tô An cũng không quá đáng, Vương Vệ Hoa liền vui vẻ đáp ứng.
Xong chuyện này, Tô An lại đề xuất có thể tìm tạm người giúp họ xây cái lò đun đơn giản hay không.
Tô An và Tôn Hân Hân mua nồi, sau khi có lò đun thì buổi tối có thể tự nấu nướng.
Vương Vệ Hoa liền lập tức sắp xếp người đi giúp Tô An và Tôn Hân Hân chuyện này.
Nếu mà nhờ người khác thì có lẽ phải trả tiền công, Vương Vệ Hoa liền bảo con trai lớn nhà mình đi cùng Tô An đến điểm thanh niên trí thức.
Chuyện này chỉ cần một hai tiếng là xong, Tô An và Tôn Hân Hân đã mang nhiều đồ đến, không thể để họ mất tiền được.
Nói xong chuyện này với đại đội trưởng, Tô An và Tôn Hân Hân quay về điểm thanh niên trí thức.
Về đến điểm thanh niên trí thức, hai người cũng không nhàn rỗi.
Vì buổi tối muốn tự nấu ăn riêng, còn phải rửa sạch nồi và bát đũa.
Điểm thanh niên trí thức có rau xanh, đến lúc đó chỉ cần ra hái rồi nấu là được.
Hai người đã mua lương thực, Tô An còn muốn đổi chút trứng gà nữa, thế là cô đi hỏi thăm người dân trong đội sản xuất, cuối cùng dùng tiền mua được hai mươi quả trứng.
Con trai cả của Vương Vệ Hoa rất nhanh đã giúp Tô An xây xong một cái lò nhỏ đơn giản, đặt nồi lên là có thể đun.
Dù sao hai người cũng định xây nhà ra ở riêng, không ở điểm thanh niên trí thức lâu, cho nên hiện tại có cái lò đun đơn giản là được rồi.
Khi những việc này đã làm xong thì cũng gần đến giờ các thanh niên trí thức lớn tuổi đi làm về.
Tôn Hân Hân hỏi Tô An: "An An, tối nay cậu muốn ăn gì?"
Tô An trả lời: "Tớ sao cũng được, cậu cứ quyết định đi."
Tôn Hân Hân liền đề nghị: "Tớ thấy ở đây có lá hẹ dại, tớ đi cắt một ít về làm bánh hẹ chiên cho cậu nhé?"
Tô An nghe thấy thì cũng thấy được, liền nói: "Được."
Tôn Hân Hân rất nhanh đã đi làm.
Cô bé này nhìn có vẻ vụng về, tiểu thư đỏng đảnh, không ngờ đến khi làm cơm cả người khí chất liền thay đổi.
Tô An nhìn dáng vẻ nấu cơm của Tôn Hân Hân, chỉ cảm thấy cô bé này như đang tỏa sáng.
Tôn Hân Hân cắt một nắm hẹ dại, rửa sạch rồi cắt thành từng khúc, sau đó trộn chung với bột đã pha.
Trong nồi đã nóng, đổ dầu vào, sau đó đổ hỗn hợp bột vào.
Chẳng mấy chốc, một mùi thơm nức mũi lan tỏa.
Tô An ở bên cạnh cũng không khỏi hít một hơi, thơm thật!
Vương Chiêu Đệ đã sớm thèm thuồng mà xán lại.
Nhìn thấy bánh chiên vàng rộm của Tôn Hân Hân, liền đưa tay định lấy một cái ăn.
Tiếc rằng Vương Chiêu Đệ còn chưa chạm được vào bánh đã bị Tô An đạp cho một cú.
"Vương thanh niên trí thức, đồ của tôi cô đừng có mơ tưởng, nếu cô dám động vào, quay đầu tôi chặt tay cô đấy."
Bị đạp, Vương Chiêu Đệ lập tức khóc thút thít.
Nhưng đối mặt với ánh mắt hung dữ của Tô An, cô ta lại không dám hé răng.
Tôn Hân Hân cảm thấy may mắn vì có Tô An ở đây, nếu chỉ có một mình cô, không biết sẽ bị Vương Chiêu Đệ chiếm bao nhiêu lợi đâu.
Nghĩ như vậy, Tôn Hân Hân trong lòng thầm nghĩ, sau này nhất định phải đối xử tốt với Tô An hơn, phải báo đáp sự che chở của Tô An.
Tôn Hân Hân làm việc khác thì không được nhanh nhẹn, nhưng nấu cơm thì đúng là một tay hảo thủ, chỉ một lúc đã chiên xong bánh bột ngô.
Bánh bột ngô được chiên vàng ruộm hai mặt, thêm vào mùi thơm của lá hẹ, tuy chưa ăn mà nhìn đã biết vị ngon không kém.
Tôn Hân Hân vội nói với Tô An: "An An, cậu mau nếm thử xem tay nghề của tớ thế nào."
Tô An cũng không khách sáo, cầm một chiếc bánh lên ăn.
Sau khi nếm được hương vị, Tô An đánh giá rất cao: "Ngon thật, tớ chưa từng ăn bánh bột ngô nào ngon như vậy."
Tô An không nịnh nọt Tôn Hân Hân, mà tài nấu ăn của cô bé này thật sự làm cô bất ngờ.
Nếu nhìn bề ngoài, ai cũng không dám tin một cô tiểu thư đỏng đảnh như Tôn Hân Hân lại có thể có tay nghề nấu nướng như vậy.
Thấy Tô An thích ăn, Tôn Hân Hân rất vui: "Cậu thích ăn là tốt rồi, An An, tớ nói cho cậu biết, cậu ở chung với tớ ăn cơm sẽ không bị thiệt đâu, sau này cậu muốn ăn gì, tớ đều sẽ làm cho cậu."
Tô An nghe Tôn Hân Hân nói vậy, trong lòng càng thêm mong chờ vào tương lai.
Có một người biết nấu ăn, lại còn là một cô gái đáng yêu làm bạn thật là tuyệt.
Tôn Hân Hân ăn không được nhiều, cho nên ăn không hết mấy cái bánh bột ngô, phần lớn bánh đều vào bụng Tô An.
Tô An định quay đầu sẽ góp thêm chút lương thực, nếu không dựa theo khẩu phần ăn của hai người, cái bụng bé như chim của Tôn Hân Hân chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.
Vương Chiêu Đệ nhìn thấy hai người ăn ngon lành như vậy thì đã sớm ghen tị đến chết.
Đã thế Tô An lại hung dữ như vậy, cô ta đừng hòng chiếm được chút lợi lộc nào.
Đồ đáng chết Tô An, nhất định cô ta phải tìm cơ hội hãm hại cô ta, để Tô An biến mất khỏi Tôn Hân Hân.
Không có Tô An, Tôn Hân Hân chẳng phải sẽ tùy cô ta muốn làm gì thì làm sao?
Thấy Tô An nói vậy, Vương Vệ Hoa liền thở dài một hơi.
Nếu như cô bé này định nhờ đại đội giúp lợp nhà, thì đồ nàng mang đến hắn nhất định phải trả lại.
"Tốt, cái này không có vấn đề.
Các cháu hiện tại là thanh niên trí thức xuống nông thôn, hộ khẩu đã chuyển đến đội sản xuất Thự Đầu thôn chúng ta, vậy về sau chính là người của đội sản xuất Thự Đầu thôn.
Nhất là đội viên ở đây, đều có thể xin lợp nhà ở.
Đại đội còn có không ít địa điểm thích hợp để lợp nhà, chính các cháu đến chọn một chút xem muốn ở chỗ nào xây."
Vương Vệ Hoa vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ, để chính Tô An chọn đất.
Tô An xem các địa điểm có thể chọn, cuối cùng chọn một nơi gần chân núi, xa trung tâm đại đội.
Xung quanh không có nhà ai, thanh tịnh, chủ yếu là vị trí thuận tiện.
Nhưng khi Vương Vệ Hoa nhìn thấy mảnh đất Tô An chọn thì lại nhíu mày, "Tô thanh niên trí thức, cháu nhất định phải chọn chỗ đất trống này để lợp nhà sao?
Cháu là con gái, nếu ở xa như vậy, nhỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Hay là nên ở gần trung tâm một chút, tốt nhất là gần điểm thanh niên trí thức bên kia.
Như vậy sự an toàn của cháu sẽ được bảo đảm hơn, mà các cháu là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở cùng nhau cũng dễ có người giúp đỡ."
Tô An lại kiên quyết chọn địa điểm của mình.
"Đội trưởng à, cháu thấy chỗ cháu chọn rất tốt, cứ xây ở đây thôi.
Về vấn đề an toàn thì bác yên tâm, cháu khỏe lắm, có thể bảo vệ bản thân."
Vương Vệ Hoa bỗng nhớ đến dáng vẻ cô bé này vác hành lý, còn khỏe hơn cả đàn ông, nếu có ai có ý đồ xấu thì người bình thường chắc chắn không lại được nàng.
Vì Tô An kiên trì, Vương Vệ Hoa cũng không nói gì nhiều, cứ theo ý cô bé này thôi.
"Được, vậy thì mảnh này đi."
Tô An lại nói: "Đội trưởng à, cháu mới xuống nông thôn, còn chưa quen thuộc chỗ này, vẫn cần đội trưởng chiếu cố nhiều.
Việc chuẩn bị vật liệu xây nhà, tìm người làm công, có thể phiền đội trưởng giúp sắp xếp một chút được không ạ?"
Vương Vệ Hoa nghĩ đến việc Tô An đã biếu nhiều đồ như vậy, mà mình không giúp gì thì cũng áy náy.
Yêu cầu của Tô An cũng không quá đáng, Vương Vệ Hoa liền vui vẻ đáp ứng.
Xong chuyện này, Tô An lại đề xuất có thể tìm tạm người giúp họ xây cái lò đun đơn giản hay không.
Tô An và Tôn Hân Hân mua nồi, sau khi có lò đun thì buổi tối có thể tự nấu nướng.
Vương Vệ Hoa liền lập tức sắp xếp người đi giúp Tô An và Tôn Hân Hân chuyện này.
Nếu mà nhờ người khác thì có lẽ phải trả tiền công, Vương Vệ Hoa liền bảo con trai lớn nhà mình đi cùng Tô An đến điểm thanh niên trí thức.
Chuyện này chỉ cần một hai tiếng là xong, Tô An và Tôn Hân Hân đã mang nhiều đồ đến, không thể để họ mất tiền được.
Nói xong chuyện này với đại đội trưởng, Tô An và Tôn Hân Hân quay về điểm thanh niên trí thức.
Về đến điểm thanh niên trí thức, hai người cũng không nhàn rỗi.
Vì buổi tối muốn tự nấu ăn riêng, còn phải rửa sạch nồi và bát đũa.
Điểm thanh niên trí thức có rau xanh, đến lúc đó chỉ cần ra hái rồi nấu là được.
Hai người đã mua lương thực, Tô An còn muốn đổi chút trứng gà nữa, thế là cô đi hỏi thăm người dân trong đội sản xuất, cuối cùng dùng tiền mua được hai mươi quả trứng.
Con trai cả của Vương Vệ Hoa rất nhanh đã giúp Tô An xây xong một cái lò nhỏ đơn giản, đặt nồi lên là có thể đun.
Dù sao hai người cũng định xây nhà ra ở riêng, không ở điểm thanh niên trí thức lâu, cho nên hiện tại có cái lò đun đơn giản là được rồi.
Khi những việc này đã làm xong thì cũng gần đến giờ các thanh niên trí thức lớn tuổi đi làm về.
Tôn Hân Hân hỏi Tô An: "An An, tối nay cậu muốn ăn gì?"
Tô An trả lời: "Tớ sao cũng được, cậu cứ quyết định đi."
Tôn Hân Hân liền đề nghị: "Tớ thấy ở đây có lá hẹ dại, tớ đi cắt một ít về làm bánh hẹ chiên cho cậu nhé?"
Tô An nghe thấy thì cũng thấy được, liền nói: "Được."
Tôn Hân Hân rất nhanh đã đi làm.
Cô bé này nhìn có vẻ vụng về, tiểu thư đỏng đảnh, không ngờ đến khi làm cơm cả người khí chất liền thay đổi.
Tô An nhìn dáng vẻ nấu cơm của Tôn Hân Hân, chỉ cảm thấy cô bé này như đang tỏa sáng.
Tôn Hân Hân cắt một nắm hẹ dại, rửa sạch rồi cắt thành từng khúc, sau đó trộn chung với bột đã pha.
Trong nồi đã nóng, đổ dầu vào, sau đó đổ hỗn hợp bột vào.
Chẳng mấy chốc, một mùi thơm nức mũi lan tỏa.
Tô An ở bên cạnh cũng không khỏi hít một hơi, thơm thật!
Vương Chiêu Đệ đã sớm thèm thuồng mà xán lại.
Nhìn thấy bánh chiên vàng rộm của Tôn Hân Hân, liền đưa tay định lấy một cái ăn.
Tiếc rằng Vương Chiêu Đệ còn chưa chạm được vào bánh đã bị Tô An đạp cho một cú.
"Vương thanh niên trí thức, đồ của tôi cô đừng có mơ tưởng, nếu cô dám động vào, quay đầu tôi chặt tay cô đấy."
Bị đạp, Vương Chiêu Đệ lập tức khóc thút thít.
Nhưng đối mặt với ánh mắt hung dữ của Tô An, cô ta lại không dám hé răng.
Tôn Hân Hân cảm thấy may mắn vì có Tô An ở đây, nếu chỉ có một mình cô, không biết sẽ bị Vương Chiêu Đệ chiếm bao nhiêu lợi đâu.
Nghĩ như vậy, Tôn Hân Hân trong lòng thầm nghĩ, sau này nhất định phải đối xử tốt với Tô An hơn, phải báo đáp sự che chở của Tô An.
Tôn Hân Hân làm việc khác thì không được nhanh nhẹn, nhưng nấu cơm thì đúng là một tay hảo thủ, chỉ một lúc đã chiên xong bánh bột ngô.
Bánh bột ngô được chiên vàng ruộm hai mặt, thêm vào mùi thơm của lá hẹ, tuy chưa ăn mà nhìn đã biết vị ngon không kém.
Tôn Hân Hân vội nói với Tô An: "An An, cậu mau nếm thử xem tay nghề của tớ thế nào."
Tô An cũng không khách sáo, cầm một chiếc bánh lên ăn.
Sau khi nếm được hương vị, Tô An đánh giá rất cao: "Ngon thật, tớ chưa từng ăn bánh bột ngô nào ngon như vậy."
Tô An không nịnh nọt Tôn Hân Hân, mà tài nấu ăn của cô bé này thật sự làm cô bất ngờ.
Nếu nhìn bề ngoài, ai cũng không dám tin một cô tiểu thư đỏng đảnh như Tôn Hân Hân lại có thể có tay nghề nấu nướng như vậy.
Thấy Tô An thích ăn, Tôn Hân Hân rất vui: "Cậu thích ăn là tốt rồi, An An, tớ nói cho cậu biết, cậu ở chung với tớ ăn cơm sẽ không bị thiệt đâu, sau này cậu muốn ăn gì, tớ đều sẽ làm cho cậu."
Tô An nghe Tôn Hân Hân nói vậy, trong lòng càng thêm mong chờ vào tương lai.
Có một người biết nấu ăn, lại còn là một cô gái đáng yêu làm bạn thật là tuyệt.
Tôn Hân Hân ăn không được nhiều, cho nên ăn không hết mấy cái bánh bột ngô, phần lớn bánh đều vào bụng Tô An.
Tô An định quay đầu sẽ góp thêm chút lương thực, nếu không dựa theo khẩu phần ăn của hai người, cái bụng bé như chim của Tôn Hân Hân chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.
Vương Chiêu Đệ nhìn thấy hai người ăn ngon lành như vậy thì đã sớm ghen tị đến chết.
Đã thế Tô An lại hung dữ như vậy, cô ta đừng hòng chiếm được chút lợi lộc nào.
Đồ đáng chết Tô An, nhất định cô ta phải tìm cơ hội hãm hại cô ta, để Tô An biến mất khỏi Tôn Hân Hân.
Không có Tô An, Tôn Hân Hân chẳng phải sẽ tùy cô ta muốn làm gì thì làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận