Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn
Thập niên 1970: Điên Phê Thật Thiên Kim Hành Hung Dưỡng Mẫu Sau Xuống Nông Thôn - Chương 186: Ngược lại giãy Mỹ Lệ quốc ngoại hối (length: 8006)
Quách Mậu: "? ? ?"
Hắn người anh em này có phải hay không không xem hắn ra gì? Vậy mà ở ngay trước mặt hắn không hề kiêng dè.
Tô An đưa xong hai người, liền trực tiếp đi chỗ Lưu Bằng.
Trong khoảng thời gian này Lưu Bằng tại chợ đen rất đắc thế, bởi vì trong tay hắn hàng tương đối nhiều, thêm vào Độc Nhãn Long cũng không dám động đến hắn trong thành phố, những thế lực đỏ mắt hắn đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lưu Bằng cảm thấy cứ như vậy phát triển tiếp, cả cái chợ đen trong thành phố đều phải về tay hắn.
Đương nhiên, Lưu Bằng cho dù càng ngày càng tốt, cũng biết người không thể lơ lửng.
Hắn có được tất cả những thứ này từ đâu tới hắn biết rõ, đều là nhờ có Tô An!
Cho nên khi gặp lại Tô An tới tìm hắn, thái độ vẫn nhiệt tình như trước.
Tô An cho Lưu Bằng thêm hàng, hoa quả lấy nhiều một chút, những trái cây trong không gian của nàng đều sắp đầy rồi.
Nếu không phải Lưu Bằng có thể bán ra số lượng có hạn, Tô An còn có thể đưa ra nhiều hơn nữa.
Nhân sâm trong không gian, Tô An cũng lấy mấy gốc giao cho Lưu Bằng, để hắn giúp bán đi.
Lưu Bằng thấy Tô An lại cho hắn đồ quý, vô cùng kích động.
Những năm này nhân sâm loại tương đối tốt, giá cả đều không hề rẻ.
Đưa hàng cho Lưu Bằng xong, Lưu Bằng cũng thanh toán tiền hàng đã bán cho Tô An.
Tô An xong việc ở chỗ Lưu Bằng, lại đi nhà máy cơ khí, chủ yếu là muốn hỏi thăm tình hình sử dụng một lô máy móc nàng đã làm ra trong thời gian này có tốt không.
Xưởng trưởng Bành nhìn thấy Tô An đến, càng nhiệt tình tiếp đón.
Nếu không phải nha đầu này, hắn coi như xong đời rồi.
Thấy Tô An hỏi thăm tình hình sử dụng lô máy móc này, xưởng trưởng Bành cười nói: "Rất tốt, đồng chí Tô, lô máy móc này của cô so với đồ của Mỹ Lệ quốc còn tốt hơn nhiều.
Ồ, quên nói với cô một chuyện, trước kia những máy móc này hỏng, tôi không phải đã liên hệ với công ty Mỹ Lệ quốc à?
Bên họ miễn cưỡng phái một kỹ sư sửa chữa tới.
Chờ sau khi vị kỹ sư kia tới, gặp được mấy cái máy do cô thiết kế và chế tạo lại, liên tục hỏi tôi có phải là đã cải tiến máy móc không.
Hắn nói trình độ kỹ thuật của cô ở nước bọn họ cũng không ai đạt được, nếu có thể, liệu có thể chuyển nhượng kỹ thuật cho nước Mỹ Lệ của bọn họ không, bên họ sẽ cho thù lao hậu hĩnh."
Bên Mỹ Lệ quốc tiền nhiều của cải cũng lắm, thù lao đưa ra không hề thấp, có hơn mười vạn đô la.
Hơn nữa nhìn ý bên kia, vẫn còn chỗ để thương lượng thêm giá cả.
Nếu Tô An bên này đồng ý chuyển nhượng kỹ thuật, còn có thể cho cô nhiều thù lao hơn.
Xưởng trưởng Bành nghĩ đến chuyện mình bị người Mỹ Lệ quốc lừa, kết quả hiện tại vì Tô An cải tiến máy móc, lại được công ty bên đó cầu xin chuyển nhượng kỹ thuật, lập tức có một cảm giác nở mày nở mặt.
Tô An cũng không ngờ đến chuyện này.
Mình tiện tay cải tiến chút kỹ thuật, còn có thể kiếm được ngoại tệ à?
Mười mấy vạn đô la, ừm... Nàng thừa nhận mình có chút động lòng.
Tô An liền bảo xưởng trưởng Bành liên lạc với bên Mỹ Lệ quốc một chút, nếu giá cả có thể tăng lên đến hai mươi vạn đô la, nàng sẽ đồng ý chuyển nhượng.
Nhưng mà công ty bên kia lần trước cung cấp cho nhà máy máy móc của Hoa quốc toàn là đồ tồi, bên đó nhất định phải trả lại tiền mua máy móc cho nhà máy.
Giá tiền mua những máy móc kia của nhà máy không rẻ, tất cả hết mười lăm vạn đô la.
Ba chiếc máy móc, một chiếc năm vạn.
Đối với Mỹ Lệ quốc có thể không tính là gì, nhưng đối với mức độ kinh tế hiện tại của Hoa quốc, giá cả thật không rẻ.
Công ty Mỹ Lệ quốc sau khi nghe thấy yêu cầu này của Tô An, sảng khoái đồng ý.
Xưởng trưởng Bành càng không ngờ đến sẽ có kết quả như vậy.
Số tiền bị lừa của nhà máy máy móc bọn họ vậy mà có thể đòi lại.
Hơn nữa Tô An còn ngược lại kiếm tiền ngoại tệ của Mỹ Lệ quốc.
Tất cả những thứ này đều là Tô An dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được, cho nên số tiền đó khẳng định phải cho Tô An, xưởng trưởng Bành thật không có ý định để tiền này rơi vào tay nhà máy máy móc.
Nếu không phải có Tô An, nhà máy máy móc của bọn họ chẳng những không lấy lại được số tiền đã mất mà còn bị ảnh hưởng đến sản xuất bởi vì lô máy móc đó.
Sau khi chuyện này đã được hai bên bàn bạc xong, xưởng trưởng Bành tiện tay sắp xếp, đợi đến khi tiền ngoại tệ của Mỹ Lệ quốc vừa vào tài khoản của nhà máy, xưởng trưởng Bành sẽ giúp chuyển số tiền này cho Tô An.
Tô An một lần nữa cảm khái, kiếm tiền thật là dễ, nàng suy nghĩ có lẽ quay đầu lại sẽ nghiên cứu thêm chút thứ, kiếm nhiều ngoại tệ của Mỹ Lệ quốc hơn.
Hiện tại cũng là Mỹ Lệ quốc đang kiếm tiền của người nước Hoa, bởi vì khoa học kỹ thuật của Hoa quốc vào những năm 70 còn kém xa so với Mỹ Lệ quốc.
Do Hoa quốc bị Mỹ Lệ quốc chèn ép, cho nên phần lớn máy móc mua được hiện nay đều là đồ thải loại của Mỹ Lệ quốc.
Đối với một số sản phẩm và thiết bị công nghệ cao, Mỹ Lệ quốc căn bản không cho Hoa quốc cơ hội mua, cho dù Hoa quốc có chịu bỏ tiền cũng không được.
Lạc hậu thì phải chịu đánh, muốn cho Hoa quốc lớn mạnh, thì sự tiến bộ khoa học kỹ thuật là mấu chốt.
Lần này thu hoạch khá tốt, nên sau khi trở về, tâm trạng Tô An không tệ.
Lúc đầu Lục Uyển Đình và Tôn Hân Hân còn lo lắng chuyện Lục Chấn Đình đi, Tô An có thể sẽ bị ảnh hưởng tâm trạng hay sẽ suy sụp tinh thần một thời gian.
Bây giờ xem ra, nỗi lo lắng của bọn họ hoàn toàn là thừa.
Tô An như vậy, hoàn toàn không có vẻ gì là đau buồn.
Theo Tô An, đàn ông tuy quan trọng, nhưng tuyệt đối không quan trọng bằng kiếm tiền.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô An hiểu ra một đạo lý, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Chỉ có mình có, có thể nắm trong tay, mới là thật nhất.
Tô An không phải nghi ngờ tình cảm của Lục Chấn Đình đối với mình, chẳng qua cảm thấy, cho dù Lục Chấn Đình thật có thể rất thích nàng, thì nàng cũng vẫn đặt mình lên hàng đầu, để bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau khi Lục Chấn Đình đi, thôn Tự Đầu lại có một trận tuyết rơi.
Tất cả các đội viên trong đại đội đều ở nhà sưởi ấm.
Tô An và Tôn Hân Hân ba người cũng vậy, không ra khỏi cửa được, chỉ có thể ở trong nhà.
Cũng may Tô An mua không ít sách về, ba người ở nhà cũng không có rảnh rỗi, có thời gian thì xem sách cấp hai, cấp ba, ôn lại kiến thức.
Ngoài ra, Tô An còn được Trình Tư Nguyên giới thiệu, dịch mấy cuốn sách.
Đợi khi dịch xong, sẽ nhận được một khoản thù lao không nhỏ.
Rảnh cũng là rảnh, có cơ hội kiếm tiền, nhất định không thể bỏ lỡ.
Cứ như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tuyết ngừng.
Sau khi tuyết ngừng, đã sắp cuối năm.
Đường sá bị tuyết bao phủ trong khoảng thời gian này, đội sản xuất và bên ngoài bị gián đoạn liên lạc.
Sau khi đường đi thông trở lại, Tô An nhận được điện báo từ Kinh Thị.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều bình an đến Kinh Thị, bảo Tô An không cần lo lắng.
Mặt khác, xưởng trưởng Bành cũng báo Tô An dành thời gian lên thành phố một chuyến, tiền bên Mỹ Lệ quốc đã vào tài khoản, Tô An có thể đến xưởng thương lượng cách lấy số tiền đó.
Tô An liền dành thời gian đi một chuyến lên thành phố, vừa hay bổ thêm ít hàng cho Lưu Bằng.
Dù sao cũng sắp đến Tết, ai ai cũng cần mua đồ Tết, các mặt hàng cần thiết cũng tương đối nhiều.
Hàng hóa bên Lưu Bằng có hạn, lần trước nàng đưa ra chắc Lưu Bằng bán gần hết rồi.
Tô An dành thời gian lên thành phố xong, trước hết đi một chuyến đến chỗ Lưu Bằng, mang hàng bổ sung.
Hiện tại Lưu Bằng đã làm rất vững sinh ý chợ đen, kể cả không có hàng của Tô An, anh ta cũng có thể đi nơi khác kiếm.
Thấy Lưu Bằng trong tay có nhiều đồ tốt, Tô An nghĩ bên mình cũng cần chuẩn bị chút đồ Tết, dứt khoát mua không ít thứ tại chỗ của anh ta...
Hắn người anh em này có phải hay không không xem hắn ra gì? Vậy mà ở ngay trước mặt hắn không hề kiêng dè.
Tô An đưa xong hai người, liền trực tiếp đi chỗ Lưu Bằng.
Trong khoảng thời gian này Lưu Bằng tại chợ đen rất đắc thế, bởi vì trong tay hắn hàng tương đối nhiều, thêm vào Độc Nhãn Long cũng không dám động đến hắn trong thành phố, những thế lực đỏ mắt hắn đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lưu Bằng cảm thấy cứ như vậy phát triển tiếp, cả cái chợ đen trong thành phố đều phải về tay hắn.
Đương nhiên, Lưu Bằng cho dù càng ngày càng tốt, cũng biết người không thể lơ lửng.
Hắn có được tất cả những thứ này từ đâu tới hắn biết rõ, đều là nhờ có Tô An!
Cho nên khi gặp lại Tô An tới tìm hắn, thái độ vẫn nhiệt tình như trước.
Tô An cho Lưu Bằng thêm hàng, hoa quả lấy nhiều một chút, những trái cây trong không gian của nàng đều sắp đầy rồi.
Nếu không phải Lưu Bằng có thể bán ra số lượng có hạn, Tô An còn có thể đưa ra nhiều hơn nữa.
Nhân sâm trong không gian, Tô An cũng lấy mấy gốc giao cho Lưu Bằng, để hắn giúp bán đi.
Lưu Bằng thấy Tô An lại cho hắn đồ quý, vô cùng kích động.
Những năm này nhân sâm loại tương đối tốt, giá cả đều không hề rẻ.
Đưa hàng cho Lưu Bằng xong, Lưu Bằng cũng thanh toán tiền hàng đã bán cho Tô An.
Tô An xong việc ở chỗ Lưu Bằng, lại đi nhà máy cơ khí, chủ yếu là muốn hỏi thăm tình hình sử dụng một lô máy móc nàng đã làm ra trong thời gian này có tốt không.
Xưởng trưởng Bành nhìn thấy Tô An đến, càng nhiệt tình tiếp đón.
Nếu không phải nha đầu này, hắn coi như xong đời rồi.
Thấy Tô An hỏi thăm tình hình sử dụng lô máy móc này, xưởng trưởng Bành cười nói: "Rất tốt, đồng chí Tô, lô máy móc này của cô so với đồ của Mỹ Lệ quốc còn tốt hơn nhiều.
Ồ, quên nói với cô một chuyện, trước kia những máy móc này hỏng, tôi không phải đã liên hệ với công ty Mỹ Lệ quốc à?
Bên họ miễn cưỡng phái một kỹ sư sửa chữa tới.
Chờ sau khi vị kỹ sư kia tới, gặp được mấy cái máy do cô thiết kế và chế tạo lại, liên tục hỏi tôi có phải là đã cải tiến máy móc không.
Hắn nói trình độ kỹ thuật của cô ở nước bọn họ cũng không ai đạt được, nếu có thể, liệu có thể chuyển nhượng kỹ thuật cho nước Mỹ Lệ của bọn họ không, bên họ sẽ cho thù lao hậu hĩnh."
Bên Mỹ Lệ quốc tiền nhiều của cải cũng lắm, thù lao đưa ra không hề thấp, có hơn mười vạn đô la.
Hơn nữa nhìn ý bên kia, vẫn còn chỗ để thương lượng thêm giá cả.
Nếu Tô An bên này đồng ý chuyển nhượng kỹ thuật, còn có thể cho cô nhiều thù lao hơn.
Xưởng trưởng Bành nghĩ đến chuyện mình bị người Mỹ Lệ quốc lừa, kết quả hiện tại vì Tô An cải tiến máy móc, lại được công ty bên đó cầu xin chuyển nhượng kỹ thuật, lập tức có một cảm giác nở mày nở mặt.
Tô An cũng không ngờ đến chuyện này.
Mình tiện tay cải tiến chút kỹ thuật, còn có thể kiếm được ngoại tệ à?
Mười mấy vạn đô la, ừm... Nàng thừa nhận mình có chút động lòng.
Tô An liền bảo xưởng trưởng Bành liên lạc với bên Mỹ Lệ quốc một chút, nếu giá cả có thể tăng lên đến hai mươi vạn đô la, nàng sẽ đồng ý chuyển nhượng.
Nhưng mà công ty bên kia lần trước cung cấp cho nhà máy máy móc của Hoa quốc toàn là đồ tồi, bên đó nhất định phải trả lại tiền mua máy móc cho nhà máy.
Giá tiền mua những máy móc kia của nhà máy không rẻ, tất cả hết mười lăm vạn đô la.
Ba chiếc máy móc, một chiếc năm vạn.
Đối với Mỹ Lệ quốc có thể không tính là gì, nhưng đối với mức độ kinh tế hiện tại của Hoa quốc, giá cả thật không rẻ.
Công ty Mỹ Lệ quốc sau khi nghe thấy yêu cầu này của Tô An, sảng khoái đồng ý.
Xưởng trưởng Bành càng không ngờ đến sẽ có kết quả như vậy.
Số tiền bị lừa của nhà máy máy móc bọn họ vậy mà có thể đòi lại.
Hơn nữa Tô An còn ngược lại kiếm tiền ngoại tệ của Mỹ Lệ quốc.
Tất cả những thứ này đều là Tô An dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được, cho nên số tiền đó khẳng định phải cho Tô An, xưởng trưởng Bành thật không có ý định để tiền này rơi vào tay nhà máy máy móc.
Nếu không phải có Tô An, nhà máy máy móc của bọn họ chẳng những không lấy lại được số tiền đã mất mà còn bị ảnh hưởng đến sản xuất bởi vì lô máy móc đó.
Sau khi chuyện này đã được hai bên bàn bạc xong, xưởng trưởng Bành tiện tay sắp xếp, đợi đến khi tiền ngoại tệ của Mỹ Lệ quốc vừa vào tài khoản của nhà máy, xưởng trưởng Bành sẽ giúp chuyển số tiền này cho Tô An.
Tô An một lần nữa cảm khái, kiếm tiền thật là dễ, nàng suy nghĩ có lẽ quay đầu lại sẽ nghiên cứu thêm chút thứ, kiếm nhiều ngoại tệ của Mỹ Lệ quốc hơn.
Hiện tại cũng là Mỹ Lệ quốc đang kiếm tiền của người nước Hoa, bởi vì khoa học kỹ thuật của Hoa quốc vào những năm 70 còn kém xa so với Mỹ Lệ quốc.
Do Hoa quốc bị Mỹ Lệ quốc chèn ép, cho nên phần lớn máy móc mua được hiện nay đều là đồ thải loại của Mỹ Lệ quốc.
Đối với một số sản phẩm và thiết bị công nghệ cao, Mỹ Lệ quốc căn bản không cho Hoa quốc cơ hội mua, cho dù Hoa quốc có chịu bỏ tiền cũng không được.
Lạc hậu thì phải chịu đánh, muốn cho Hoa quốc lớn mạnh, thì sự tiến bộ khoa học kỹ thuật là mấu chốt.
Lần này thu hoạch khá tốt, nên sau khi trở về, tâm trạng Tô An không tệ.
Lúc đầu Lục Uyển Đình và Tôn Hân Hân còn lo lắng chuyện Lục Chấn Đình đi, Tô An có thể sẽ bị ảnh hưởng tâm trạng hay sẽ suy sụp tinh thần một thời gian.
Bây giờ xem ra, nỗi lo lắng của bọn họ hoàn toàn là thừa.
Tô An như vậy, hoàn toàn không có vẻ gì là đau buồn.
Theo Tô An, đàn ông tuy quan trọng, nhưng tuyệt đối không quan trọng bằng kiếm tiền.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô An hiểu ra một đạo lý, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Chỉ có mình có, có thể nắm trong tay, mới là thật nhất.
Tô An không phải nghi ngờ tình cảm của Lục Chấn Đình đối với mình, chẳng qua cảm thấy, cho dù Lục Chấn Đình thật có thể rất thích nàng, thì nàng cũng vẫn đặt mình lên hàng đầu, để bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau khi Lục Chấn Đình đi, thôn Tự Đầu lại có một trận tuyết rơi.
Tất cả các đội viên trong đại đội đều ở nhà sưởi ấm.
Tô An và Tôn Hân Hân ba người cũng vậy, không ra khỏi cửa được, chỉ có thể ở trong nhà.
Cũng may Tô An mua không ít sách về, ba người ở nhà cũng không có rảnh rỗi, có thời gian thì xem sách cấp hai, cấp ba, ôn lại kiến thức.
Ngoài ra, Tô An còn được Trình Tư Nguyên giới thiệu, dịch mấy cuốn sách.
Đợi khi dịch xong, sẽ nhận được một khoản thù lao không nhỏ.
Rảnh cũng là rảnh, có cơ hội kiếm tiền, nhất định không thể bỏ lỡ.
Cứ như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tuyết ngừng.
Sau khi tuyết ngừng, đã sắp cuối năm.
Đường sá bị tuyết bao phủ trong khoảng thời gian này, đội sản xuất và bên ngoài bị gián đoạn liên lạc.
Sau khi đường đi thông trở lại, Tô An nhận được điện báo từ Kinh Thị.
Lục Chấn Đình và Quách Mậu đều bình an đến Kinh Thị, bảo Tô An không cần lo lắng.
Mặt khác, xưởng trưởng Bành cũng báo Tô An dành thời gian lên thành phố một chuyến, tiền bên Mỹ Lệ quốc đã vào tài khoản, Tô An có thể đến xưởng thương lượng cách lấy số tiền đó.
Tô An liền dành thời gian đi một chuyến lên thành phố, vừa hay bổ thêm ít hàng cho Lưu Bằng.
Dù sao cũng sắp đến Tết, ai ai cũng cần mua đồ Tết, các mặt hàng cần thiết cũng tương đối nhiều.
Hàng hóa bên Lưu Bằng có hạn, lần trước nàng đưa ra chắc Lưu Bằng bán gần hết rồi.
Tô An dành thời gian lên thành phố xong, trước hết đi một chuyến đến chỗ Lưu Bằng, mang hàng bổ sung.
Hiện tại Lưu Bằng đã làm rất vững sinh ý chợ đen, kể cả không có hàng của Tô An, anh ta cũng có thể đi nơi khác kiếm.
Thấy Lưu Bằng trong tay có nhiều đồ tốt, Tô An nghĩ bên mình cũng cần chuẩn bị chút đồ Tết, dứt khoát mua không ít thứ tại chỗ của anh ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận