Mau Xuyên Chi Pháo Hôi Thăng Cấp Chỉ Nam

Mau Xuyên Chi Pháo Hôi Thăng Cấp Chỉ Nam - Chương 681: Mẫu thân tâm nguyện 3 (length: 8071)

Thấy con trai vì lấy lòng bà mẹ vợ mà đứng về phía bà ta, Lý Tĩnh trong lòng giận dữ, giọng điệu có chút hằn học trút lên Chu Dương, "Vay cái gì khoản, nhà họ Chu ta, từ trước đến nay không làm loại chuyện thiếu nợ ai!"
Nghe giọng điệu đó, Chu Dương ngượng ngùng cúi thấp đầu, không dám nói nhiều.
"Bà thông gia, xin lỗi, tôi với bà nhà tôi là vậy đó, thật thà quá nên hay lo, cứ nợ nần là thấy như mắc nợ ai, khó chịu trong người, ngủ không yên giấc." Lý Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói với Lâm Tiểu Mãn.
"Bà thông gia nói vậy là không đúng rồi, vay mượn khác mà hỏi tiền người ta cũng khác. Giờ mua nhà, mười người hết bảy người vay rồi, Tiểu Ngô, cô nói có phải không?" Lâm Tiểu Mãn cười khẩy trong bụng, Lý Tĩnh bà già này, nói đi nói lại, thật ra là không muốn bỏ tiền mừng!
"Khách vay thì đúng là không ít, nhưng khách trả tiền cọc cũng nhiều mà." Nhân viên Tiểu Ngô cười làm lành, không muốn mất lòng bên nào.
"Hơn nữa, bà thông gia, đây là bọn nó vay chứ có phải bà vay đâu, hai đứa nó tự trả mà, bà với ông thông gia lo cái gì? Tiền dưỡng già cứ cầm chắc trong tay, cứ việc hưởng thụ, việc gì phải bận tâm?"
Đối diện với ánh mắt như cười như không mà như thể nhìn thấu tâm tư của Lâm Tiểu Mãn, Lý Tĩnh cũng không thèm giả bộ khách sáo, nét cười trên mặt tan biến hết, trong lòng tích tụ một bụng hỏa.
Việc trong nhà, mọi chuyện đều do bà quyết định.
Vậy mà lại để một người ngoài lên tiếng chỉ trỏ!
Hôm nay bà nếu không lật lại ván này, làm chủ được chuyện này thì sau này con trai cưới vợ, chẳng phải sẽ bị mẹ con nó nắm chắc trong tay sao?
"Tôi đó, là vậy đó, hễ thiếu nợ là ăn không ngon ngủ không yên!" Lý Tĩnh xụ mặt nghiêm nghị nói, sau đó cầm luôn túi xách đặt bên cạnh, lấy trong túi ra căn cước, sổ hộ khẩu và thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ trước.
"Nhà ta có thằng Dương kết hôn, chuyện nhà cửa này, bố mẹ đương nhiên phải lo liệu cho nó. Tiểu Ngô, giờ quẹt thẻ ký hợp đồng luôn đi!"
Lý Tĩnh đứng lên, không nói không rằng đưa đồ cho Tiểu Ngô, Tiểu Ngô rất biết điều, vội vàng nhận lấy, nhấc chân muốn mang đi quẹt thẻ.
"Khoan đã! Bà thông gia, nhà này là để Tiểu Dương với Tâm Nghi cưới xin, mà để tên ông bà thì không ổn!" Lâm Tiểu Mãn nheo mắt, cũng không chịu nhượng bộ.
Bà già này quả nhiên là một người độc đoán, ngang ngược.
Thấy không khí căng thẳng, sợ hai người cãi nhau,
"Mẹ..." Thẩm Tâm Nghi nãy giờ im lặng lay nhẹ cánh tay bà, khẽ gọi một tiếng, rõ ràng là muốn bà lùi một bước, đừng nói nữa.
Lâm Tiểu Mãn tức giận trừng mắt nhìn cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Có những lúc lùi một bước trời cao biển rộng, nhưng nhiều khi, bạn lùi một bước, người ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước!
Hành động của Thẩm Tâm Nghi đều thu hết vào mắt, Lý Tĩnh hơi nguôi giận, may mà cô con dâu này không có tính cách giống mẹ, nếu không, bà nhất định không đồng ý cuộc hôn sự này!
"Để tên ai, có quan trọng gì đâu? Nhà ta chỉ có mỗi thằng Dương, sau này chẳng phải của tụi nó hết sao." Lý Tĩnh nói rất có lý.
Lâm Tiểu Mãn cười khẩy trong lòng, con trai thì đúng là chỉ có một, nhưng sau này con dâu có thể đổi người, ai mà biết?
Đương nhiên, không thể nói ra những lời này được.
Lời vừa thốt ra, đối phương chắc chắn sẽ phản bác ngay: “Còn chưa cưới đã nghĩ đến ly hôn rồi à? Không phải trù ẻo cho đôi trẻ à?”
“Nếu ai đứng tên cũng không quan trọng, thì đã là nhà cưới, đương nhiên phải để tên hai đứa nó, dù gì cũng để dành cho chúng nó, đưa trước hay đưa sau, có khác gì nhau? Ấy, trước kia tôi có nghe nói, có cô dựa vào danh nghĩa cưới hỏi, lừa gạt nhà trai mất nửa căn nhà. Bà thông gia, chẳng lẽ bà đang lo chúng tôi lừa nhà bà căn nhà này hả? Con Tâm Nghi nhà tôi với thằng Dương nhà bà quen nhau đã sáu năm rồi, đời người con gái được mấy lần sáu năm chứ, nhà bà mua nhà giờ còn phòng người ta như vậy, thật khiến người ta thất vọng, đau lòng mà!” Lâm Tiểu Mãn tấn công phủ đầu, nói thẳng ra.
Đây là Ngô thị, một thành phố loại hai, kinh tế cũng gọi là khá, giá nhà năm ngoái mới vừa tăng một đợt, hiện tại khoảng 12.000 tệ/m2.
Họ nhắm đến một căn ba phòng hai sảnh lớn, tổng trị giá gần 1,8 triệu tệ. Đều là những gia đình bình thường, số tiền lớn như vậy, Lý Tĩnh lo lắng là đúng, bà hiểu được. Nhưng nếu lo lắng, vậy thì cứ để tụi nó vay rồi tự trả!
Đằng này lại một mực không nhượng bộ, nhất quyết đòi để tên đặt cọc là của mình, rõ ràng là muốn chiếm lợi của nhà gái!
“Bà thông gia nói vậy là nói đi đâu vậy, hai đứa con đã quen nhau bao năm nay rồi, sao tôi có ý nghĩ đó được. Đều là người một nhà, sao có thể nghĩ ngợi vòng vo như thế được?” Lý Tĩnh bóng gió mỉa mai một câu, trong lòng tức giận, bà Lý Yến Anh này cũng ghê gớm đấy, muốn tay không bắt sói, lừa nửa căn nhà à?
Thật xem con gái mình là dát vàng à!
Nhưng lời đã nói đến nước này, nếu cứ khăng khăng thì sẽ thành bà mẹ chồng đòi nhà con dâu mất.
“Nếu như nhà mua cho tụi nhỏ thì thế này đi, hai người lớn mình đừng xen vào, để tụi nó tự quyết định. Bà thông gia thấy thế nào?” Lý Tĩnh biết điều lùi một bước.
“Được thôi, để chúng nó làm chủ, Tiểu Dương, con nói đi, để tên ai?” Lâm Tiểu Mãn lại lần nữa hướng mắt về Chu Dương, trao quyền lựa chọn cho anh ta.
“Cái này… Dì… Mẹ…” Nhìn Lâm Tiểu Mãn rồi lại nhìn Lý Tĩnh, Chu Dương vẻ mặt khó xử, trong lòng không biết nên làm sao, cuối cùng, Chu Dương đầy vẻ cầu cứu nhìn Thẩm Tâm Nghi, “Tâm Nghi, em quyết định đi.”
Ha, cái đồ vô dụng!
Lâm Tiểu Mãn cười lạnh trong lòng, quả nhiên, Chu Dương này chỉ là cái đồ con ngoan của mẹ, vấn đề như vậy mà còn giao cho nhà gái quyết định?
Khỏi cần nghĩ, sau này hễ có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cái đồ vô dụng này cho dù không giúp mẹ hắn ta thì chắc cũng không dám hé răng nửa lời!
Chu Dương ném củ khoai lang nóng bỏng này cho cô, Thẩm Tâm Nghi ngây ra, trong mắt có vẻ do dự nhìn Lâm Tiểu Mãn, lại nhìn Lý Tĩnh, cuối cùng cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng, "Cứ để tên dì và chú đi ạ."
Biết ngay là cái kết quả này rồi, Lâm Tiểu Mãn hừ một tiếng nặng nề, tỏ ý không hài lòng, Thẩm Tâm Nghi lúc này mới kín đáo kéo vạt áo của bà, dùng tay chân ra hiệu “Coi như vậy đi, coi như vậy đi, đừng nói nữa…”
“Vậy thì cứ làm theo lời Tâm Nghi nói đi.”
Lý Tĩnh tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt đắc thắng, nụ cười lại xuất hiện trên mặt, hối thúc nhiệt tình: “Tiểu Ngô, còn không mau đi làm thủ tục.”
“Vâng, dì à.” Nhân viên Tiểu Ngô vô cùng vui vẻ đi quẹt thẻ.
Quẹt thẻ, ký tên, ký hợp đồng… Lý Tĩnh vui vẻ làm thủ tục.
Ra khỏi trung tâm mua bán nhà, Chu Dương lái xe, trên đường đưa Lý Tĩnh về nhà trước, sau đó mới đưa Lâm Tiểu Mãn đến.
Lâm Tiểu Mãn xuống xe, trên xe chỉ còn lại hai người, lúc bắt đầu lái xe, Chu Dương mặt áy náy mở miệng, "Tâm Nghi, hôm nay thật là làm em khó xử rồi, dù sao thì cũng là ba mẹ anh bỏ tiền ra, anh cũng không quyết định được."
"Em hiểu mà, không có liên quan gì đến anh." Thẩm Tâm Nghi rất hiểu chuyện.
"Tâm Nghi, em yên tâm, qua vài năm nữa, gom đủ tiền tụi mình tự mua một căn, chắc chắn sẽ để tên cả hai chúng ta." Chu Dương thề thốt bảo đảm.
“Ừm.” ...
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận