Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 535: Người này, đến cùng là ai?

Bạch quang bỗng nhiên thu lại, đám người còn chưa hoàn hồn, Tưởng Thông đã nhạy bén nắm bắt được một khe hở xuất hiện trong vòng vây.
Hắn nghiêm giọng quát:
"Vi Đà thiên tôn, theo ta phá vây!"
Kim quang lóe lên, Vi Đà thiên tôn trong tay Hàng Ma Xử phá không bay ra, mang theo lực vạn quân, đem mấy sinh vật gào thét phía trước oanh thành bột mịn.
Tưởng Thông thừa cơ xông lên, hai chưởng tung bay, chưởng phong sắc như đao, mạnh mẽ xé toạc một con đường máu trong vòng vây.
"Chư vị, đi theo ta!"
Tưởng Thông lớn tiếng quát, dẫn đầu đám người xông vào sâu bên trong khu trung tâm vừa khôi phục.
Vừa bước vào khu vực trung tâm, một cỗ khí tức âm lãnh ập vào mặt, khiến người ta không rét mà run.
Trên vách tường bốn phía khắc đầy những phù văn quỷ dị, tản ra ánh sáng xanh sâu thẳm, phảng phất như vô số ánh mắt đang dòm ngó bọn hắn trong bóng tối.
Trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi nhàn nhạt, hòa lẫn với một loại mùi hôi thối không tên nào đó, khiến người ta buồn nôn.
Mọi người cẩn thận tiến lên, mỗi một bước chân đều vô cùng cẩn trọng, sợ rằng sẽ chạm phải cơ quan nào đó.
Vương Linh Quan tay cầm một viên hỏa phù, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Tứ đại phán quan theo sát sau lưng Tưởng Thông, trong tay mỗi người cầm phán Quan bút, ngòi bút lóe lên ánh hàn quang lạnh lẽo.
Năm vị Tiên gia thì đứng rải rác xung quanh đội ngũ, âm thầm phóng thích tiên lực, tạo thành một đạo bình phong phòng hộ.
Đột nhiên, một bóng người lưng còng từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Đó là một lão giả thân hình khô gầy, trên mặt phủ kín nếp nhăn, hai mắt đục ngầu không có ánh sáng, dường như đã mất đi tiêu cự.
Hắn chống một cây quải trượng, từng bước đi tới trước mặt mọi người, dùng thanh âm khàn khàn nói:
"Các ngươi là ai? Lại dám xông vào địa bàn của ta!"
Tưởng Thông hừ lạnh một tiếng:
"Địa Phủ? Khẩu khí thật lớn! Ta chính là Tần Quảng Vương Tưởng Thông, ngươi là thần thánh phương nào?"
Lão giả nheo đôi mắt đục ngầu lại, đánh giá Tưởng Thông từ trên xuống dưới một phen, cười lạnh nói:
"Tần Quảng Vương? Hừ, bất quá chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép. Ta khuyên các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Vương Linh Quan tiến lên một bước, hỏa phù trong tay bùng lên ngọn lửa nóng hừng hực, "Lão già, thức thời thì ngoan ngoãn giao ra tung tích của Trần Phong, nếu không đừng trách bản quan không khách khí!"
Vương Linh Quan tỏ ra vô cùng kích động, không phù hợp với tính cách trước đây của hắn, tứ đại phán quan bất động thanh sắc quan sát hắn, trong lòng càng thêm đề phòng.
Lão giả nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nghiêm nghị nói:
"Muốn người ư, trước hết hãy qua cửa ải này của ta!"
"Cứng đầu không chịu khuất phục!"
Vương Linh Quan gầm thét một tiếng, nhưng lại mờ ám đưa mắt ra hiệu cho đối phương, ngay sau đó làm bộ muốn tấn công.
"Đại nhân!"
Một tên âm binh đi tới bên cạnh Tưởng Thông, thấp giọng nói:
"Vừa rồi, có mấy linh quan không thấy đâu, không biết đã đi đâu..."
Tưởng Thông khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Vương Linh Quan, âm thầm suy tính.
Nhưng đúng lúc này, một trận tiếng khóc thê lương từ sâu trong hành lang truyền đến...
Tiếng khóc thê lương, ai oán thảm thiết, vang vọng trong hành lang trống trải, khiến người ta rùng mình.
Đám người nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy một nữ tử mặc áo trắng, tóc tai bù xù, từ sâu trong hành lang chậm rãi bay tới.
Thân hình nàng ta phiêu diêu bất định, giống như u linh, trên mặt lấm lem nước mắt, thật đáng thương.
"Cứu ta với... Cứu ta với..."
Nữ tử vừa khóc vừa kêu, thanh âm khàn đặc, tràn đầy tuyệt vọng.
Hắc Vô Thường thấy vậy, trong lòng dâng lên sự trắc ẩn, không nhịn được muốn tiến lên giúp đỡ.
Hắn vừa bước ra một bước, lại bị Bạch Vô Thường kéo lại.
"Cẩn thận có trá!"
Bạch Vô Thường thấp giọng nói.
Hắc Vô Thường có chút không vui:
"Ngươi quá đa nghi rồi. Nữ tử này đáng thương như thế, chúng ta sao có thể thấy chết mà không cứu?"
"Nơi này khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, chúng ta không thể không phòng!"
Bạch Vô Thường ngữ khí kiên định, không hề có ý nhượng bộ.
Hắc Bạch Vô Thường giằng co không thôi, nữ tử khóc càng thêm thương tâm, thanh âm cũng càng thêm thê lương, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
"Chư vị Tiên gia, xin hãy cứu ta... Bọn hắn giam cầm ta ở đây, ngày đêm tra tấn ta..."
Nữ tử vừa khóc vừa kể lể, giơ hai tay ra, cầu cứu đám người.
Vi Đà thiên tôn thấy thế, trong lòng có chút không đành lòng, muốn tiến lên xem xét.
"thiên tôn chậm đã!"
Tưởng Thông lên tiếng ngăn cản, "Nơi đây quỷ dị, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, nữ tử này e rằng không phải người lương thiện."
Nữ tử nghe vậy, càng khóc bi thiết hơn, thân thể run nhè nhẹ, càng lộ vẻ đáng thương bất lực.
Vi Đà thiên tôn thấy thế, trong lòng càng thêm do dự, trong lúc nhất thời, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức ngột ngạt, trong lòng mọi người đều lo lắng bất an, phảng phất như có một tấm lưới vô hình đang trói buộc bọn hắn chặt chẽ.
"Xin hãy... Cứu ta với..."
Tiếng khóc của nữ tử lại vang lên, thanh âm thê lương xé toạc hành lang yên tĩnh, vang vọng bên tai mọi người...
Đột nhiên, một trong năm vị Tiên gia, chậm rãi giơ tay lên...
Vị Tiên gia kia trong năm người chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay toát ra một đạo ngân quang, như linh xà bò về phía nữ tử đang thút thít.
Trong khoảnh khắc ngân quang chạm vào nữ tử, nữ tử phát ra một tiếng rít chói tai, thân hình vặn vẹo dữ dội, cuối cùng hóa thành một luồng hắc vụ tan biến trong không trung.
"Huyễn thuật!"
Vương Linh Quan hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén bắn về phía lão giả thần bí, "Lão già, quả nhiên âm hiểm xảo trá!"
Lão giả tức đến mức râu tóc run rẩy, giận dữ hét:
"Nói bậy nói bạ! Ta căn bản không biết chuyện gì xảy ra!"
Đám người tận mắt chứng kiến huyễn thuật bị phá diệt, sự cảnh giác đối với Vương Linh Quan cũng giảm xuống mấy phần.
Vương Linh Quan khẽ nhếch mép cười lạnh, trong lòng âm thầm đắc ý.
Đúng lúc này, lão giả thần bí đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười sắc nhọn chói tai, vang vọng trong hành lang trống trải.
"Ha ha ha... Các ngươi cho rằng đây là chân tướng ư? Các ngươi quá ngây thơ rồi! Các ngươi đã rơi vào một âm mưu lớn hơn, ha ha ha..."
Tưởng Thông cau mày, nghiêm giọng hỏi:
"Lời này của ngươi có ý gì? Mau nói rõ ràng!"
Thế nhưng, lão giả không nói nữa, chỉ tiếp tục cuồng tiếu, trong tiếng cười tràn đầy vẻ trào phúng và quỷ dị.
Những phù văn trên vách tường bốn phía bắt đầu nhấp nháy liên hồi, ánh sáng xanh lúc sáng lúc tối, phảng phất như vô số u linh đang múa may.
Mùi máu tươi và mùi hôi thối trong không khí càng thêm nồng đậm, khiến người ta buồn nôn.
Toàn bộ khung cảnh trở nên càng thêm quỷ dị, đè nén đến mức ngạt thở.
Trong lòng mọi người dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu, phảng phất như có chuyện đáng sợ nào đó sắp xảy ra.
Bọn hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nhưng lại phát hiện xung quanh một mảng tối đen, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, đại địa dưới chân đám người nứt toác ra, xuất hiện một cái hố đen khổng lồ.
Trong hố đen một mảnh đen kịt, sâu không thấy đáy, phảng phất như thông thẳng tới cánh cửa Địa Ngục.
Một cỗ lực hút mạnh mẽ từ trong hố đen truyền ra, bắt đầu lôi kéo đám người.
"Chuyện gì xảy ra?!"
Tưởng Thông kinh hãi kêu lên, thân hình lảo đảo, suýt chút nữa đã bị hút vào trong hố đen.
Đám người cũng nhao nhao kinh hãi kêu lên, ra sức chống cự lại lực hút của hố đen.
Bọn hắn không biết hố đen thông tới nơi nào, cũng không biết thứ gì đang chờ đợi bọn hắn.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng lan tràn trong lòng mọi người.
"Cẩn thận" Tưởng Thông lớn tiếng hét, nhưng khi âm thanh này được thốt ra, đã có chút muộn màng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận