Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 194: Cho tới bây giờ không có áp giải qua loại vật này

Vài giờ sau, khi cư dân mạng ở thành phố Thương Hải còn chưa hiểu rõ động tĩnh lớn lúc trước là do đâu, thì đội xe áp giải của đặc nhiệm vũ trang đầy đủ thuộc thành phố Cùng Cốc đã lại lần nữa xuất hiện trên đường phố Thương Hải.
Người đi đường nhao nhao dừng chân quan sát, những chiếc xe cá nhân đang chạy bình thường đều tự động dạt sang một bên.
Con đường dẫn đến Đề Hình ty toàn tuyến đèn đỏ, chỉ có đội xe áp giải mới được phép thông hành.
"Chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn, ngay cả đặc nhiệm cũng phải xuất động, trong xe này áp giải hẳn là tội phạm tội ác tày trời, hoặc là phần tử khủng bố."
"Những vụ án bình thường căn bản không đến mức kinh động đến đặc nhiệm, trận chiến lần này rõ ràng không thể xem thường."
Người qua đường bàn tán xôn xao, suy đoán bí mật đằng sau đội xe.
Trong xe áp giải, một con vẹt Anh Vũ với bộ lông sặc sỡ bị nhốt trong chiếc lồng đặc chế.
Con vẹt vốn luôn mồm mép giờ phút này lại rúc vào một góc lồng, xung quanh nó đều là đặc nhiệm vũ trang đầy đủ.
Khi mấy chiếc xe áp giải dừng lại ở trong sân Đề Hình ty, những điều tra viên không biết rõ tình hình khác cũng nhao nhao hiếu kỳ nhìn về phía này, trong hành lang, những bóng người qua lại tấp nập, không thiếu những tiếng bàn luận.
"Biển số xe của những đặc nhiệm này là từ thành phố Cùng Cốc, lẽ nào là có hành động liên hợp gì sao?"
"Trận đánh lớn như vậy, thường thì phải là trọng hình phạm, lại còn phải là loại truy nã nhiều năm, mới có thể làm rầm rộ như thế."
"Áp giải đến chỗ chúng ta, nói rõ tội phạm bị bắt là gây án ở chỗ này, mấy năm gần đây hình như không nghe nói chỗ ta có tội phạm truy nã nào cả..."
Các điều tra viên vừa hiếu kỳ thảo luận, vừa nhìn về phía cổng, chỉ thấy những người dẫn đầu bước xuống xe là các đặc nhiệm vũ trang đầy đủ, sau khi xác định an toàn xung quanh, bọn họ mới mở cửa xe lấy ra một cái lồng sắt.
Chứng kiến một màn này, tất cả nhân viên cảnh sát đến xem náo nhiệt đều ngây ngẩn cả người, mọi người nhìn nhau, cứng đờ mất vài giây.
"Là mắt của ta có vấn đề sao? Bọn họ vừa mới lấy xuống xe một con vẹt?"
"Đúng là vẹt, còn là một con vẹt Macaw..."
"Anh bạn, sự chú ý của anh đặt ở đâu vậy? Chuyện này có liên quan gì đến việc con vẹt này có phải là vẹt Macaw hay không?
Điểm đáng chú ý phải là tại sao đặc nhiệm thành phố Cùng Cốc lại phải vượt ngàn dặm xa xôi đưa một con vẹt tới đây chứ?"
Tiếng bàn luận bên này cũng hấp dẫn những điều tra viên khác đi ngang qua, trong đó không thiếu mấy người biết chút ít nội tình.
"Đừng xem nhẹ con vẹt này, nghe nói con vẹt này có liên quan đến vụ án mất tích mà tổ phá án liên hợp đang điều tra."
"A? Sao ta càng nghe càng không hiểu, vẹt và vụ án mất tích thì có liên quan gì?"
"Cái đó ta cũng không biết, tất cả nội dung phá án của tổ phá án liên hợp đều được giữ bí mật..."
Trong lúc mọi người hiếu kỳ thảo luận, các đặc nhiệm hộ tống con vẹt này đi tới phòng làm việc tạm thời ở tầng cao nhất.
Chuyện này đã dấy lên một làn sóng bàn tán trong nội bộ Đề Hình ty, tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ con vẹt này rốt cuộc có lai lịch gì.
Mà trong phòng làm việc tạm thời của tổ phá án liên hợp, con vẹt này chỉ sợ cũng không ngờ rằng đời này mình lại có diễm phúc xuất hiện ở đây, thậm chí còn bị một đám điều tra viên vây xem.
"Chính là con vẹt này?"
Thẩm Lâm tò mò đánh giá con vẹt trong lồng, không quá chắc chắn nhìn về phía Lư Nghĩ Thành hỏi.
Lư Nghĩ Thành khẽ gật đầu:
"Không thấy là do đặc nhiệm áp giải tới sao? Bên chúng ta đã khởi động chương trình bảo hộ vật chứng cao cấp nhất rồi."
"Các ngươi nói, con vẹt này nên tính là vật chứng hay là nhân chứng?
Nói là vật chứng đi, nó biết nói chuyện, nói là nhân chứng đi, nó cũng không phải người..."
Tôn Miễu có mạch não khác hẳn người thường, lại còn đưa ra một vấn đề có tính triết học trong tình huống trước mắt, hoàn toàn là không đúng lúc, bởi vậy cũng không có ai đáp lại.
"Vậy đi, Hiểu Đông, ngươi vất vả một chút, ghi lại tất cả những lời con vẹt này nói.
Xem xem có giống như người báo án nói hay không, con vẹt này có thể cung cấp cho chúng ta chút tin tức hữu dụng."
Lưu Hiểu Đông có chút khó khăn gật đầu, không phải cảm thấy đó là một việc khổ sai, mà là hắn chưa từng quen biết vẹt bao giờ, hoàn toàn không biết gì về cái thứ đồ chơi này.
Tuy nhiên mệnh lệnh đã được đưa ra, Lưu Hiểu Đông đương nhiên không thể từ chối, sau khi đáp lại Ngụy Tử Khải, liền mang theo chiếc lồng này đi sang phòng bên cạnh.
Hai căn phòng tuy chỉ cách nhau có mấy bước, nhưng lại tạo thành hai bức tranh hoàn toàn khác biệt.
Trong phòng họp bên trái, Ngụy Tử Khải và đám người còn đang thảo luận chi tiết về vụ án mất tích.
Chư vị đang ngồi, "Bát Tiên quá hải, các hiển kỳ năng", tất cả các công việc trinh sát đều đang được triển khai đâu vào đấy.
Trong phòng họp bên phải, Lưu Hiểu Đông và con vẹt bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút gì đó khó tả, xấu hổ.
Một mực cầm bút và sổ, Lưu Hiểu Đông đợi nửa ngày cũng không thấy con vẹt này mở miệng, bất đắc dĩ đành phải cầm điện thoại lên, tra trên mạng xem làm thế nào để vẹt mở miệng nói chuyện?
Tra xét một hồi lâu, trên bàn của Lưu Hiểu Đông đã bày lên rất nhiều đồ ăn mà vẹt thích.
Vừa vây quanh con vẹt, Lưu Hiểu Đông vừa dỗ dành:
"Tuy ngươi là một con vẹt, nhưng dù sao cũng sinh ra ở dưới lá cờ tổ quốc, tư tưởng giác ngộ vẫn là phải có.
Những thứ này đều là ta tự bỏ tiền túi ra mua, ngươi muốn ăn gì thì cứ ăn.
Nhưng ngươi phải mở miệng đi chứ..."
Con vẹt vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ là đối với thức ăn được cho, không hề từ chối.
Điều này khiến Lưu Hiểu Đông có chút suy sụp, gãi đầu ngồi xuống đối diện, nửa giờ trôi qua, trong sổ vẫn trống trơn, từ đầu đến cuối con vẹt không hề mở miệng nói một câu nào.
Điều này làm cho tâm trạng Lưu Hiểu Đông có chút bực bội, dù sao những đồng nghiệp ở sát vách đều đang phấn đấu vì một mục tiêu.
Còn mình lại mang theo một con vẹt trốn ở sát vách nhàn nhã.
Điều quan trọng nhất là đối mặt với một con chim, nói cũng không thông, khuyên cũng không hiểu.
Chẳng lẽ con hàng này cứ không mở miệng, mình liền phải ở đây hao tổn?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lưu Hiểu Đông đã dùng hết các loại phương thức, bất lực dựa lưng vào ghế, nhìn lên trần nhà.
Trong lòng hắn cảm khái vô cùng, không thể ngờ được làm cái nghề này, có một ngày còn phải nhận nhiệm vụ thẩm vấn vẹt.
Chiếc đồng hồ treo tường phía sau dần dần chỉ về hướng 7 giờ tối, nhưng khi kim đồng hồ chỉ chính xác vào 7 giờ 15 phút, con vẹt vốn im lặng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng nói chuyện:
"Tha cho ta đi, van ngươi..."
Thanh âm đột nhiên xuất hiện, làm cho Lưu Hiểu Đông suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm con vẹt kia, ngay sau đó cúi đầu ghi lại câu nói này.
Con vẹt bắt chước giọng điệu của một người phụ nữ, còn làm bộ khóc thút thít.
Lúc nãy tra trên điện thoại cách làm cho vẹt mở miệng nói chuyện, Lưu Hiểu Đông cũng biết một chút về tập tính của loài vẹt.
Vẹt học người nói chuyện, nhất định phải trải qua quá trình lặp đi lặp lại từ ngữ rất nhiều lần mới được.
Nói cách khác, câu nói mà con vẹt vừa nói, nó đã nghe qua vô số lần, cho nên mới ghi nhớ.
Lưu Hiểu Đông lập tức lại cầm lên một ít thức ăn cho chim, mỗi viên thức ăn đều không lớn, giống như hạt nhỏ.
Khi Lưu Hiểu Đông đưa thức ăn cho vẹt, vẹt lập tức cắn lấy.
Bất quá nó không ăn, mà là đặt nó sang một bên rồi lại há miệng chờ được cho ăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận