Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 48: Hung thủ đem mình coi là phán quan

Hồng Hải Đào là nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này, những nhân viên liên quan khác tuy cũng phạm phải vô số tội ác, nhưng so với Hồng Hải Đào thì chẳng qua là "tiểu vu kiến đại vu".
Cho nên theo như hung thủ thấy, Hồng Hải Đào mới là kẻ hắn nên thẩm phán.
Đồng thời hung thủ cũng nhất định rõ ràng, chỉ cần Hồng Hải Đào bị thẩm phán xong, vậy thì những bóng tối ẩn giấu dưới vỏ bọc thần thánh của giáo đường cũng sẽ lộ ra ánh sáng.
Những kẻ khác có liên quan trong hồ sơ vụ án này cũng lần lượt phải gánh chịu nghiệp quả của mình.
Tên hung thủ này rất có nguyên tắc, tựa như nghiệp duyên kính đã nói, thiện ác có báo cuối cùng ắt báo ứng.
Ngô Hướng Nam hít một hơi thật sâu, hòa hoãn tâm tình:
"Rốt cuộc là người như thế nào, mới có nhân cách phân liệt rõ ràng như thế, lại đem chính mình tưởng tượng thành phán quan Địa Phủ?
Căn cứ góc độ tâm lý học tội phạm để xem, dạng hung thủ này có thể có tinh thần chính nghĩa cùng quan niệm đạo đức mãnh liệt.
Nhưng đồng thời cũng có thể tồn tại một loại cố chấp và tự phụ bệnh trạng.
Hắn có khả năng cho rằng bản thân có quyền lực đi thẩm phán và trừng phạt những kẻ hắn cho là có tội, tựa như phán quan Địa Phủ.
Loại tâm tính này thường thường sẽ dẫn đến hành vi cực đoan.
Người có loại tâm lý này, hoàn cảnh sinh trưởng có thể sẽ có một vài điểm đặc thù. Bọn họ có thể lớn lên trong một hoàn cảnh cường điệu đạo đức, chính nghĩa và trật tự, có yêu cầu cực cao đối với quy tắc và nguyên tắc.
Có lẽ, từ nhỏ bọn hắn đã nhận được một vài giáo dục hay ảnh hưởng đặc thù, khiến cho bản thân tin rằng có quyền lực và trách nhiệm thẩm phán người khác.
Loại tín niệm này có thể dần dần phát triển thành một loại cố chấp bệnh trạng, điều khiển bọn hắn đi đến con đường phạm tội.
Đồng thời, loại tâm tính này cũng có thể tồn tại một loại tự phụ bệnh trạng.
Bọn họ khả năng cho rằng mình có trí tuệ và sức phán đoán vượt xa người thường, có thể chuẩn xác phân biệt được thiện ác của mỗi người.
Và từ đầu đến cuối để cho mình đứng trên điểm cao của đạo đức, có quyền lợi đi thẩm phán tất cả."
Thẩm Lâm nghe xong khẽ gật đầu, đồng thời cũng chú ý tới từ đầu đến cuối Tôn Miễu đều không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
"Lão Tôn, bình thường ngươi rất thích nói chuyện, sao hôm nay lại thành cái 'muộn hồ lô'?"
- Giải thích, Muộn hồ lô là ý chỉ người ít nói, không thích giao tiếp. Hết giải thích.
Lời này của Thẩm Lâm rõ ràng đã khiến Tôn Miễu nghiêm túc lại sau đó mới hoàn hồn, cảm giác trong suốt quá trình thảo luận vừa rồi, Tôn Miễu đều không quan tâm.
Hắn ngẩng đầu nhìn mấy người trước mắt, do dự mấy giây, mới nói ra suy nghĩ của mình:
"Ta không chuyên nghiệp về trinh sát hình sự như lão Thẩm, cũng không giống Triệu giáo sư am hiểu phong tục, càng không có tri thức tâm lý học chuyên nghiệp của Ngô Hướng Đông.
Ta chỉ biết thời gian, chỉ biết phân tích dấu vết, cho nên có chuyện ta từ đầu đến cuối không nghĩ ra.
Hung thủ rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì để người chết phối hợp với hắn?
Trong vụ án giết người Bão Phong Vũ, luật sư tự mình nhét mảnh kính vỡ vào miệng.
Phóng viên tự mình dùng máu viết chữ lên tường.
Người tự do Chu Mặc, đem từng ngón tay của mình cắn xuống, nuốt vào trong bụng, vết thương trên tay lại hoàn toàn khớp với vết răng của hắn.
Nghiêm ngặt mà nói, bọn họ đều tính là tự sát, hung thủ rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để khiến những người này phối hợp với hắn hoàn thành nghi thức thẩm phán này?
Còn có vụ án giết người ở giáo đường, người chết Hồng Hải Đào chết chìm ở một nơi không có nước, hung thủ đã làm như thế nào?
Camera lỗ kim có thể thấy rõ Hồng Hải Đào tự mình liều mạng đập đầu vào gương, nhưng động tác tứ chi của hắn lại đang cực lực kháng cự.
Các ngươi không cảm thấy khó tin sao?"
Nghi vấn của Tôn Miễu như một quả bom hạng nặng, trong nháy mắt dấy lên ngàn tầng sóng gió trong lòng mọi người. Đúng vậy, từ manh mối đã biết, thủ đoạn của hung thủ quá mức quỷ dị, gần như vượt ra khỏi phạm vi lẽ thường.
Ngô Hướng Nam nhíu mày, dường như cũng đang suy nghĩ vấn đề này:
"Liên quan tới điểm này, ngược lại ta có một ý tưởng, hung thủ có khả năng có năng lực thôi miên không?"
Thôi miên, từ ngữ này vừa được nhắc đến, không khí hiện trường lập tức trở nên khẩn trương.
Thôi miên, một loại năng lực thần bí và gây nhiều tranh cãi, nếu quả thật tồn tại, như vậy hung thủ lợi dụng nó để khống chế hành vi của người bị hại, cũng có lý giải thích.
"Thôi miên..."
Triệu Tuyết nhắc lại từ này, trong mắt thoáng hiện nét nghi ngờ, "Nếu quả thật như vậy, thì thủ đoạn của hung thủ lại càng thêm cao minh. Thôi miên có thể xâm nhập tiềm thức của con người, khiến người ta vô tình làm ra một số hành vi mà ngay cả bản thân cũng không thể giải thích."
Ngô Hướng Nam hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Thôi miên không phải truyền thuyết thần thoại gì, nó đúng là một hiện tượng tâm lý tồn tại. Nhưng, muốn đạt tới tình trạng có thể khống chế hành vi người khác, cần kỹ xảo cực cao và kiến thức tâm lý học thâm hậu.
Theo ta được biết, người có thể có năng lực thôi miên kiểu này chỉ đếm được trên đầu ngón tay."
Thảo luận lại một lần nữa lâm vào bế tắc, điều này khiến Thẩm Lâm cảm thấy hội nghị nghiên cứu và thảo luận của tổ xuyên án càng giống "đàm binh trên giấy".
Tên hung thủ này quá giảo hoạt, giảo hoạt đến nỗi không để lại bất luận manh mối nào có tính chỉ hướng, giảo hoạt đến mức hắn đã liên tục hai lần hoàn thành, nhìn như tội ác hoàn mỹ.
Tên hung thủ này sẽ là Trần Phong sao?
Nếu không phải hắn, vậy đang mưu đồ điều gì?
Đối với suy đoán về động cơ của hung thủ, hung thủ hẳn sẽ không dừng tay, thậm chí tần suất gây án của hung thủ có thể ngày càng cao, ảnh hưởng xã hội cũng sẽ ngày càng nặng nề.
Nếu là nghi thức, nếu là thẩm phán xảo diệu, chính là cần phải có người xem.
Vậy sau đó thẩm phán sẽ nhằm vào Cao Minh Viễn sao?
Những suy nghĩ này, phán đoán này trong đầu Thẩm Lâm, thật lâu không xua tan được.
Trận hội nghị này cũng giống những hội nghị trước đó, kết thúc trong im lặng.
Văn phòng tổ chuyên án lại sáng đèn cả đêm, mọi người đều cảm thấy theo việc điều tra vụ án của bọn hắn ngày càng sâu, ngược lại càng có nhiều bí ẩn khó hiểu hiển hiện.
Nhất là sau khi trải qua những lời Chu Hùng nói, Trần Phong càng trở nên quỷ dị, nhưng lại không có chứng cứ thực chất nào.
Cho nên chỉ có thể tiếp tục giám sát Trần Phong.
Trời vừa hửng sáng, Thẩm Lâm liền mang theo Chu Hùng sớm đi đến gần nhà Trần Phong, chuẩn bị bắt đầu một vòng theo dõi mới. Hai người ẩn nấp ở góc đường gần đó, ánh mắt nhìn chằm chằm cổng nhà Trần Phong, sợ bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.
Hôm nay Trần Phong, sau khi ra cửa cũng không đi đến vị trí cửa hàng, ngược lại là lái chiếc xe thùng nhỏ, đi về hướng ngược lại.
Khi chiếc xe này dừng ở gần khu vực tòa án, trái tim Thẩm Lâm đã dâng lên cổ họng.
Đây là một loại kích động khó nói thành lời, bởi vì dường như điều này đã chứng thực nghi ngờ của Thẩm Lâm đối với Trần Phong là đúng.
Nếu không phủi sạch bụi bặm tại sao lại tới đây?
Bất quá loại kích động này không kéo dài được bao lâu, Thẩm Lâm đã bị dội một gáo nước lạnh, bởi vì Trần Phong căn bản không đi đến tòa án, mà là vào khu văn phòng đối diện.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, Trần Phong lại lái xe rời khỏi nơi này.
Sau đó Trần Phong trở về cửa hàng tang lễ, lại là một ngày không ra ngoài.
Ngày mai chính là ngày tòa án lại mở phiên tòa, trên đường trở về Đề Hình ti, Thẩm Lâm lại một lần nữa nghi ngờ quyết sách của mình.
Đặt mục tiêu vào Trần Phong, có phải hay không ngay từ đầu đã là một sai lầm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận