Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 503: Quỷ con hát hát người sống, nghe xong đã nhập người chết mộ phần

Chủ gánh của gánh hát này đã làm nghề được nửa đời người, bao nhiêu năm giao thiệp với quỷ hí, nhưng chưa từng thấy người nào ngồi dưới đài nghe hát bao giờ.
Cho nên trong mắt chủ gánh, luôn cho rằng Trần Phong là kẻ ngoại đạo, dù sao còn trẻ tuổi, không hiểu môn đạo trong nghề, khuyên hắn rời đi là xong.
Nhưng khi Trần Phong nhắc đến ba chữ "đồng tử hí", chủ gánh vô cùng kinh ngạc.
Nhất là những lời này lại được nói ra từ trong miệng một người trẻ tuổi.
"Tiểu hỏa tử, ngươi vừa nói gì?"
Chủ gánh có chút không thể tin vào tai mình, không khỏi nhíu mày hỏi lại một lần.
"Ta nói, đêm nay có thể đổi một màn kịch khác, hát đồng tử hí được không?"
Chủ gánh thân thể mềm nhũn, không khỏi ngồi xuống ghế bên cạnh, kinh ngạc nhìn Trần Phong, hồi lâu mới từ trong miệng thốt ra mấy chữ:
"Ngươi biết đồng tử hí này có ý gì không?"
Trần Phong cười cười:
"Chủ gánh ngài nói đùa, ta chọn hát, sao lại không biết chứ?"
Nghe thấy lời này, chủ gánh đứng dậy, hướng về phía Trần Phong làm một cái cúi chào:
"Ta sống hơn nửa đời người, không ngờ hôm nay nhìn người lại nhìn lầm.
Có thể chọn đồng tử hí, tự nhiên là người trong nghề, lúc trước thất lễ, ngài thứ lỗi cho."
Chủ gánh thái độ sở dĩ có biến hóa lớn như vậy, về căn bản vẫn là tại ba chữ "đồng tử hí" này.
Nếu dùng cách nói đơn giản nhất để giải thích vị trí của đồng tử hí trong hí khúc, thì đó là ba chữ: hóa thạch sống.
Đồng tử hí ở dân gian còn gọi là đồng kịch, là loại hình kịch khúc địa phương lưu hành ở khu vực nam thông, Giang Tô.
Nhưng loại hí khúc này còn có một thân phận trọng yếu, đó là một nhánh hiếm hoi còn sót lại trong văn hóa Na.
Đến nay còn có rất nhiều chuyên gia học giả thông qua nghiên cứu đồng tử hí để nghiên cứu Na, Na múa, Na hí. Đồng tử hí cùng rất nhiều loại hí kịch địa phương khác, chủ đề của các vở diễn đều là ca tụng chân thiện mỹ, phê phán giả ác xấu, từ đó dẫn dắt lòng người hướng thiện, bởi vậy còn có tên gọi khác là "khuyến thế văn".
Nhưng hí khúc phân âm dương, Trần Phong hôm nay ở gánh hát quỷ này yêu cầu hát đồng tử hí lại có ý nghĩa khác.
Vở đồng tử hí này là hát cho quỷ nghe, bất quá những quỷ hí khác là hát cho cô hồn dã quỷ dương gian nghe, sau khi nghe xong để chúng buông bỏ chấp niệm đi đầu thai.
Mà đồng tử quỷ hí, hát là lúc quỷ môn mở rộng, bách quỷ dạ hành.
Bởi vì vở diễn này xướng lên quá mức tà môn quỷ dị, cho nên dù là gánh hát quỷ, cũng rất ít người biết hát.
Trong dân gian lưu truyền một câu nói, đủ để nói rõ ấn tượng của mọi người về đồng tử quỷ hí.
"Quỷ con hát hát người sống, nghe xong đã nhập mộ người chết."
Câu này nói chính là những kẻ có thể tới nghe đồng tử quỷ hí, thường thường đều là lệ hồn oán quỷ chốn âm tào địa phủ.
Phàm là gánh hát quỷ vào thôn, thường thường đều cần phải báo trước muốn hát khúc nào, được phê chuẩn rồi mới có thể ở chỗ này dựng đài hát.
Nếu như trong danh sách có đồng tử quỷ hí, chắc chắn sẽ bị dân làng đánh đuổi.
Có thể hôm nay Trần Phong lại chủ động yêu cầu hát một vở đồng tử quỷ hí, thậm chí trực tiếp nhét tiền vào tay chủ gánh.
"Cái này... Cái này..."
Chủ gánh có chút do dự, xem trên số tiền, hắn có chút động lòng, nhưng đối với đồng tử quỷ hí này trong lòng vẫn còn kiêng kị.
Trần Phong nhìn ra chủ gánh đang do dự, cười cười, trầm giọng nói:
"Chủ gánh, ngài có thể đốt hương mở màn, nói rõ ràng mọi chuyện.
Vở hí này là ta chọn, không liên quan tới các ngươi, nếu có đắc tội ai, cứ bảo nó tới tìm ta, sẽ không gây phiền phức cho gánh hát của các ngươi."
Đốt hương mở màn cũng là quy củ của gánh hát quỷ, trước khi hát hí khúc đều phải thắp hương cầu nguyện, cáo tri mục đích, nguyên do của lần hát hí khúc này, để cầu bình an.
Qua dăm ba câu trò chuyện, chủ gánh đã nhận định Trần Phong là người trong nghề.
Cho dù đối với việc Trần Phong còn trẻ tuổi như vậy cảm thấy nghi hoặc, nhưng cuối cùng chủ gánh vẫn bị thành ý cùng quyết tâm của Trần Phong đả động, hắn khẽ gật đầu, đồng ý.
"Nếu ngài đã kiên trì như vậy, vậy tối nay chúng ta sẽ phá lệ một lần.
Bất quá, đồng tử quỷ hí này không giống bình thường, hát xong, gánh hát của chúng ta phải lập tức rời đi, không thể ở lại chỗ này."
Trần Phong mỉm cười, tỏ ra là đã hiểu:
"Không thành vấn đề, chủ gánh, hết thảy nghe ngài an bài."
Quyết định xong, chủ gánh không yên tâm dặn dò một câu:
"Được, vậy ngài cũng mau rời đi đi, ngài yên tâm, thu tiền chúng ta nhất định làm việc, đêm nay giờ Tý liền bắt đầu hát, tuyệt đối không lừa dối."
Nhưng đối với điều này, Trần Phong lại lắc đầu:
"Không phiền chủ gánh, ngài cứ hát hí của ngài, ta liền ngồi ở chỗ này nghe."
"A? Ngài muốn nghe quỷ hí?"
Chủ gánh đang chuẩn bị đi vào hậu trường lại bị dọa cho ngồi phịch xuống:
"Người trẻ tuổi, hí này không nghe được đâu, nhất là đồng tử quỷ hí.
Chẳng lẽ ngươi không biết 'quỷ con hát hát người sống, nghe xong đã nhập mộ người chết' sao?
Ngươi yên tâm, gánh hát của chúng ta bao nhiêu năm nay, lấy chữ tín làm gốc, thu tiền của ngươi rồi nhất định sẽ hát vở diễn này."
Chủ gánh còn tưởng Trần Phong không muốn rời đi là không tin tưởng bọn họ, tự nhiên tận tình giải thích.
Trần Phong nhìn vẻ mặt lo lắng của chủ gánh, cười lắc đầu, nói một câu khiến chủ gánh không tài nào hiểu nổi:
"Chủ gánh, ta ở đây nghe mới chính là vì muốn chịu trách nhiệm với những người trong gánh hát các ngươi.
Đồng tử quỷ hí một khi đã xướng lên thì không thể dừng, ta không ở đây, sợ các ngươi không áp chế nổi vở tuồng này."
"Cái này... Cái này..."
Chủ gánh còn cố ý khuyên nhủ, dù sao quỷ hí đã hát bao nhiêu năm, chưa từng có tiền lệ người sống nghe hát.
Có thể Trần Phong lại nhiều lần kiên trì, cuối cùng chủ gánh không lay chuyển được, đành phải thỏa hiệp đáp ứng:
"Tiểu hỏa tử, đã ngươi khăng khăng muốn ở lại chỗ này nghe hát, ta cũng không thể nhẫn tâm đuổi ngươi đi.
Nhưng trước hết ta phải nói rõ, tất cả hậu quả ngươi phải tự mình gánh chịu, không có nửa điểm trách nhiệm với gánh hát chúng ta.
Đồng thời thấy ngươi còn trẻ, ta nói thêm một câu.
Nếu nghe mà cảm thấy đột nhiên lạnh lẽo, hoặc là có chỗ nào không thoải mái, hay nhìn thấy dưới đài có những "người khác" ngồi thì ngươi phải mau chóng rời đi.
Quỷ hí không phải cho người sống nghe, ngươi không nên ngồi ở chỗ này..."
Chủ gánh thở dài, lắc đầu trở về hậu trường.
Trần Phong sắc mặt ôn hòa nhìn theo bóng dáng chủ gánh rời đi, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Ở lại đây nghe vở quỷ hí này đích thực là đang lãng phí thời gian của Trần Phong, nhưng hắn lưu lại tự nhiên có lý do.
Âm dương có ranh giới vô cùng rõ ràng, dù là Trần Phong, cũng không thể tùy ý xâm phạm ranh giới này.
Hôm nay để chủ gánh hát vở đồng tử quỷ hí có chút nguy hiểm này, đúng là Trần Phong bất đắc dĩ, hắn muốn mượn vở tuồng này để phá cái bẫy mà đối phương nhắm vào Địa Phủ.
Nếu nhờ người ta giúp đỡ, không thể không quan tâm đến an nguy của người ta.
Cho nên Trần Phong nhất định phải ở chỗ này nghe xong cả tràng hát, để đảm bảo toàn bộ gánh hát, tất cả mọi người ở hậu trường sẽ không bị ảnh hưởng.
Trong lúc này, thỉnh thoảng lại có người từ phía sau đài ló đầu ra, tò mò nhìn về phía Trần Phong, tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc với người đang ngồi dưới đài kia.
"Lão cha, người này có phải điên rồi không?
Ta hát là quỷ hí, bao nhiêu năm nay dưới đài không có người ngồi, hay là tìm người đuổi hắn đi đi."
Mọi người ở hậu trường đều gọi vị chủ gánh này là lão cha, cũng đủ nói rõ uy vọng của chủ gánh trong lòng mọi người.
"Đúng vậy a lão cha, lấy tiền chọn kịch, đây là quy củ, không thể chê.
Nhưng đồng tử quỷ hí không phải bình thường, dưới đài vạn lần không nên có người ngồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận