Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 368: Thắng xe không ăn? Phía sau có người giở trò !

Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong từng nhà sáng lên, xe cộ trên đường phố rõ ràng đã giảm bớt đi nhiều.
Chạy trên con đường rộng rãi này, trong đầu Thẩm Lâm toàn là những lời mới rồi của Lục Tốn.
Lục Tốn bất đắc dĩ phải từ tuyến nổi đi vào tuyến chìm để tiếp tục theo dõi điều tra, càng làm cho Thẩm Lâm nhận thức rõ ràng, hai bên bọn họ đã là những người duy nhất có thể dựa vào nhau.
Có một câu có lẽ là người nói vô tâm, nhưng lại khiến Thẩm Lâm nghe mà để tâm.
Hắn hiện tại nhất cử nhất động, đoán chừng đều đang có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, con đường sau này sợ là như giẫm trên băng mỏng.
Ngay lúc Thẩm Lâm đang suy tư, đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường phía trước đã bắt đầu nhấp nháy, Thẩm Lâm không hề nghĩ ngợi theo bản năng liền bắt đầu đạp phanh giảm tốc, nhưng khi đạp phanh xuống, tốc độ xe lại không hề giảm chút nào.
Con đường này vừa hay là một đoạn đường xuống dốc, Thẩm Lâm tăng thêm lực ở chân, liên tục đạp phanh mấy lần, nhưng một suy nghĩ đáng sợ lại ngay sau đó hiện lên trong đầu Thẩm Lâm.
Phanh xe không ăn!
Mắt thấy tốc độ xe càng lúc càng nhanh, mà phía trước ngã tư đường dòng xe cộ vẫn xuyên thẳng qua, nếu là cứ theo tốc độ này vượt qua, một khi va chạm với xe khác, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Phanh xe sao lại đột nhiên mất linh?
Tim Thẩm Lâm như nhảy lên cổ họng, hắn cấp tốc quét mắt xung quanh, tìm kiếm những phương án giải quyết khả thi.
Trong đầu hiện lên vô số loại biện pháp khẩn cấp, nhưng mỗi một loại đều tựa hồ trong tình huống chạy với tốc độ cao mà phanh xe lại không ăn này đều có vẻ lực bất tòng tâm.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Đúng lúc này, hắn chú ý tới ven đường có một làn dừng xe khẩn cấp, tuy chật hẹp lại che kín đá vụn, nhưng giờ phút này lại là hy vọng duy nhất của hắn.
Thẩm Lâm không chút do dự dùng sức đánh tay lái, xe dựa theo tiếng cọ xát chói tai, khó khăn lái về phía làn dừng xe khẩn cấp.
Bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra hoa lửa văng khắp nơi, theo xe lắc lư chấn động kịch liệt, Thẩm Lâm nắm chặt tay lái, hai tay nổi gân xanh, trên trán cũng rịn ra mồ hôi mịn.
Cuối cùng, khi sắp lao ra khỏi rìa làn dừng xe khẩn cấp, tốc độ xe như kỳ tích mà chậm lại, xe dừng lại một cách vững vàng.
Phía trước chính là đường lớn với những chiếc xe tải lớn gào thét, nếu xe không dừng lại, chuyện gì sẽ xảy ra đã quá rõ ràng.
Thẩm Lâm thật dài mà thở phào nhẹ nhõm, cả người như trút bỏ gánh nặng. Hắn hoàn hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đường đi trong bóng đêm vẫn bận rộn như cũ, mà hắn thì vừa mới trải qua một phen sinh tử trong gang tấc.
Hắn ý thức được, đây không chỉ là một lần phanh xe không ăn đơn giản, rất có thể là có người giở trò sau lưng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lâm không khỏi rùng mình một cái. Hắn nhanh chóng nhét tập tài liệu bên cạnh vào trong ngực, sau đó đập vỡ cửa sổ xe, bò ra ngoài, khập khiễng đi về phía nơi có ánh sáng.
Thẩm Lâm đâu biết, giờ phút này bên cạnh xe của hắn đang có hai thân ảnh một đen một trắng đứng đó, Hắc Vô Thường đặt tay lên thanh bảo hiểm phía sau xe, cũng chính nhờ có sự can thiệp của lực lượng này mới khiến cho xe dừng lại.
"Còn kém một chút, may mắn kịp thời chạy tới."
Hắc Vô Thường nhẹ nhàng nắm tay buông ra, nhìn thấy xe đã hoàn toàn dừng lại, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Đại nhân nói có chuyện khẩn cấp, bảo chúng ta lập tức đến đây một chuyến, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Dù là suýt chút nữa đã bỏ lỡ, nhưng chỉ cần chúng ta đuổi kịp, chứng tỏ người này mệnh vẫn chưa đến đường cùng.
Đi thôi, mau trở về phục mệnh, đại nhân vẫn đang đợi chúng ta..."
Hắc Bạch Vô Thường chậm rãi đi về một bên, thân hình càng phát ra ảm đạm, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Không lâu sau, mấy chiếc xe chuyên dụng của Đề Hình ti gào thét mà đến, Triệu Tuyết, Ngô Hướng Nam đám người đầu tiên chạy tới hiện trường.
"Tổ trưởng, người không sao chứ?"
Mấy người nhanh chóng vây quanh Thẩm Lâm, thấy Thẩm Lâm không bị thương, lúc này mới yên lòng.
Thẩm Lâm lòng vẫn còn sợ hãi nghiêng đầu nhìn chiếc xe dừng lại cách đó không xa, tới giờ nhớ lại khoảnh khắc sinh tử kia vẫn khiến Thẩm Lâm tâm loạn không thôi.
Mấy nhân viên kỹ thuật đi theo lập tức kiểm tra xe, không lâu sau đưa ra kết luận đúng như Thẩm Lâm dự đoán.
"Phanh xe có dấu vết bị người khác phá hoại, đây không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý mưu sát."
Thẩm Lâm nghe báo cáo của nhân viên kỹ thuật, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Hắn nhìn khắp bốn phía, đường đi trong bóng đêm có vẻ dị thường yên tĩnh, phảng phất ngay cả không khí đều ngưng đọng lại.
Trong lòng tuy có thiên đầu vạn tự, nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, càng quan trọng hơn là làm thế nào để ứng phó với những thử thách tiếp theo.
"Triệu Tuyết, cô lập tức liên hệ với tổng bộ, báo cáo tình hình ở đây, đồng thời thỉnh cầu trợ giúp."
Thẩm Lâm tỉnh táo phân phó, ánh mắt đồng thời quét về phía Ngô Hướng Nam:
"Hướng Nam, cậu phụ trách điều tra camera giám sát, xem có thể tìm được đối tượng khả nghi không."
Triệu Tuyết và Ngô Hướng Nam nhanh chóng hành động, thực hiện mệnh lệnh của Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm thì đứng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía xa, trong lòng thầm suy nghĩ.
Hắn biết, sự kiện lần này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, phía sau nhất định có âm mưu lớn hơn. Mà hắn, với tư cách là một thành viên của Đề Hình ti, nhất định phải đứng ra, vạch trần chân tướng của tất cả những chuyện này.
Sau khi trở về Đề Hình ti, Thẩm Lâm lập tức mở tập tài liệu kia ra, sự tồn tại của tập tài liệu này, ngay cả Tôn Miễu bọn họ cũng không hề hay biết.
Cũng không phải vì Thẩm Lâm không tin tưởng bọn họ, mà là nhận thức rõ được sự nghiêm trọng của chuyện này, sự tồn tại của tập tài liệu này tự nhiên là càng ít người biết thì càng an toàn.
Thông tin ghi chép trong tập tài liệu này khiến Thẩm Lâm hai mắt tỏa sáng, trong văn kiện không có một chữ nào nhắc đến hoạt động, nhưng mọi thứ lại đều chỉ đến Hà Đông.
Đêm đó, Thẩm Lâm liền điều động đội ngũ, thậm chí là các điều tra viên của tổ trọng án đã tan làm cũng bị điều động trở lại.
Tất cả các điều tra viên đều không hiểu ra sao, bởi vì lần hành động này, không có bất kỳ lời giải thích nào.
Thời gian là đột ngột, địa điểm là không rõ, cả cuộc hành động không có bất kỳ thông tin sớm nào được công bố, các điều tra viên thậm chí còn không biết bọn họ đi làm gì.
Điều duy nhất có thể phán đoán tình hình phức tạp của cuộc hành động lần này, chính là trước khi xuất phát, Thẩm Lâm yêu cầu tất cả mọi người mặc áo chống đạn, đồng thời đến kho súng ống để nhận súng ống.
Tất cả nhân viên hành động được chia thành ba tiểu tổ, Thẩm Lâm chỉ thông báo cho tổ trưởng của ba tiểu tổ này một địa điểm mơ hồ, đồng thời yêu cầu sau khi bọn họ đến hiện trường mới được truyền đạt mục đích hành động.
Trước khi hành động, điện thoại di động của mọi người đều phải tạm thời để lại trong Đề Hình ti, thống nhất đảm bảo trong quá trình hành động không ai được phép liên lạc với bên ngoài.
Cứ như vậy, các điều tra viên chia ra ba đường hướng về các hướng khác nhau của thành phố xuất phát, ánh đèn đỏ lam gào thét chiếu sáng màn đêm.
"Tiểu đội số một đã đến!"
"Tiểu đội số hai đã đến!"
Trong bộ đàm truyền đến âm thanh của các tiểu tổ khác, Thẩm Lâm đang dẫn người đến địa điểm bí mật thứ ba, ánh mắt thâm thúy nhìn con đường nhỏ gập ghềnh phía trước.
Từ đầu đến cuối chỉ có Thẩm Lâm là người hiểu rõ ý nghĩa của cuộc hành động tối nay.
Sở dĩ lộ ra vẻ thần bí như vậy, cũng là bởi vì hắn không muốn cuộc hành động này lại thất bại trong gang tấc vì bất kỳ hành vi tiết lộ bí mật nào.
Trận chiến này chỉ được phép thắng không được phép thua, nếu không giá trị của tập tài liệu này cũng sẽ không còn lại chút gì.
Kẻ đứng sau Hà Đông, sợ rằng sẽ lập tức im hơi lặng tiếng, thậm chí biến mất không tung tích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận