Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 124: Triệu hoán Địa Phủ hiện dương gian !

Xích sắt lạnh lẽo thấu xương khiến Dương Nhị Ngưu lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên nhìn thấy trong căn phòng tối đen có một bóng đen phía trước đang dắt xích sắt, kéo hắn theo sau.
"Ngươi là ai?"
Dương Nhị Ngưu nắm lấy xích sắt, muốn phản kháng, nhưng lúc này lại phát hiện mình căn bản không làm gì được, bối rối liền muốn gọi lão bà của mình, nhưng khi hắn nghiêng đầu nhìn lên giường, lại phát hiện lão bà đang nằm cùng một nam nhân.
Mượn ánh trăng nhìn kỹ, nam nhân nằm bên cạnh không phải là mình sao?
Dương Nhị Ngưu kinh ngạc vạn phần, muốn kêu to, lại phát hiện cổ họng mình phảng phất bị vật gì chặn lại, không phát ra được một tia thanh âm. Hắn ra sức giãy giụa, nhưng sợi xích sắt này lại như vật sống, càng siết càng chặt, siết đến hắn cơ hồ không thở nổi.
"Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Dương Nhị Ngưu trong lòng sợ hãi, dùng hết toàn lực mới thốt ra một câu như vậy.
Bóng đen phía trước không trả lời, chỉ tiếp tục dắt xích sắt, kéo hắn về phía sâu thẳm trong bóng tối.
Dương Nhị Ngưu chỉ cảm thấy mình giống như bị đẩy vào một vực sâu không đáy, bốn phía tràn đầy âm lãnh và tuyệt vọng.
Chẳng bao lâu sau, Dương Nhị Ngưu bị lôi đến cổng, khi hắn lảo đảo vượt qua cánh cửa, đập vào mắt không phải con đường trong thôn quen thuộc, mà là một tòa đại điện cổ kính, thâm nghiêm.
Xích sắt trên cổ biến mất không thấy, Dương Nhị Ngưu ở đây cũng mất phương hướng, quay người nhìn lại, căn phòng vừa đi qua đã biến mất, bốn phía là âm lãnh, hắc ám và sương trắng mờ mịt.
Dương Nhị Ngưu nghi ngờ đứng tại chỗ ngây ngẩn hồi lâu, vẫn cảm thấy mình nhất định đang nằm mơ.
Cánh cửa cổ kính trước mặt từ từ mở ra, Dương Nhị Ngưu chầm chậm bước vào.
Vào trong đại điện, Dương Nhị Ngưu bất chợt thấy một người ngồi trên điện, người kia mặc áo bào tím, khuôn mặt đáng ghét.
Uy áp cường đại quanh thân khiến hắn cảm thấy lạnh cả người.
Người ngồi trên điện, chính là Trần Phong không thể nghi ngờ!
Sở dĩ triệu hồi ra Địa Phủ, và mang Dương Nhị Ngưu đến đây, chính là muốn thẩm vấn, để từ trong miệng Dương Nhị Ngưu, có được những thông tin mà Trần Phong hứng thú.
"Ba!"
Trần Phong đem kinh đường mộc trong tay đập mạnh xuống bàn.
Âm thanh vang như sấm rền, dọa Dương Nhị Ngưu toàn thân run rẩy, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Dương Nhị Ngưu, có biết nơi này là đâu không?"
Trần Phong chậm rãi mở miệng, Dương Nhị Ngưu ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và mờ mịt, hắn run giọng trả lời:
"Không... Không biết, ta... Ta tại sao lại ở chỗ này?"
Trần Phong hơi nheo mắt, ánh mắt như dao, hắn trầm giọng nói:
"Đây là thiện ác ti, chưởng quản thiện ác của chúng sinh phàm trần.
Ngươi Dương Nhị Ngưu, cả đời hành thiện chẳng có mấy, hành ác lại tội lỗi chồng chất.
Chỉ riêng tội bất hiếu, cũng đủ để đánh ngươi vào mười tám tầng Địa Ngục, ngươi còn gì để nói?"
Dương Nhị Ngưu nghe xong, sắc mặt càng trắng bệch như tờ giấy, hắn cuống quít dập đầu, khóc kể:
"Đại nhân, ta oan uổng! Cả đời ta đều là người thành thật, vẫn luôn chiếu cố lão nương, nào có chuyện bất hiếu."
"Tốt cho một Dương Nhị Ngưu, đến nơi này mà còn dám giảo biện, sợ là không biết thủ đoạn của thiện ác ti!"
Khi giọng nói của Trần Phong vừa dứt, trong mắt Dương Nhị Ngưu, sau lưng Trần Phong bất ngờ hiện ra chân thân pháp tướng.
Đó là một vị mặc quan bào cổ đại, tay cầm sổ ghi chép thiện ác, hai đầu lông mày tỏa ra uy nghiêm vô tận của quỷ thần.
Cặp mắt của hắn phảng phất có thể nhìn rõ hết thảy thiện ác thế gian, khiến Dương Nhị Ngưu bất giác rùng mình.
"Sự đã đến nước này, nếu ngươi thành thật khai báo thì thôi, nếu không, ta sẽ chấm dứt tuổi thọ của ngươi, để ngươi vĩnh viễn ở lại âm tào địa phủ này!"
Dương Nhị Ngưu lại lần nữa dập đầu như giã tỏi, có lẽ đúng như câu ngạn ngữ 'có tật giật mình', ở đây nỗi sợ hãi của Dương Nhị Ngưu đã được đề thăng gấp trăm lần.
"Ta hỏi ngươi, con gái ngươi tên là gì?"
Trần Phong thấy thời cơ đã chín muồi, lập tức hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
Dương Nhị Ngưu rõ ràng hơi giật mình, nhưng sau một lát do dự, vẫn không át được nỗi sợ hãi trong lòng, thành thật nói ra:
"Nàng tên... Dương Tiểu Hoa..."
Trần Phong yên lặng ghi nhớ cái tên này, sau đó lại hỏi:
"Căn cứ theo sổ ghi chép thiện ác, cả đời này ngươi không có con cái, vậy Dương Tiểu Hoa rốt cuộc từ đâu mà có?"
Lời vừa nói ra, Dương Nhị Ngưu rõ ràng càng thêm khẩn trương, trên trán toát mồ hôi mịn, môi run rẩy, tựa hồ đang cố gắng tìm kiếm ngôn từ thích hợp.
"Cái này... Cái này..."
Dương Nhị Ngưu ấp a ấp úng, nửa ngày không nói nên lời.
Trần Phong thấy thế, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn, hắn nghiêm nghị quát:
"Dương Nhị Ngưu, ngươi có biết giấu giếm chân tướng, sẽ chỉ khiến ngươi càng lún sâu vào tội ác? Nói mau, con gái ngươi Dương Tiểu Hoa rốt cuộc từ đâu đến?"
Dương Nhị Ngưu bị khí thế của Trần Phong bức bách, rốt cục cắn răng, nói ra chân tướng:
"Đại nhân, thực không dám giấu, Dương Tiểu Hoa không phải con gái ruột của ta, mà là ta... Ta nhặt được vào một buổi tối."
"Nhặt được?"
Trần Phong nhướng mày, tiếp tục truy vấn, "Ngươi nhặt được như thế nào?"
Dương Nhị Ngưu hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi sợ trong lòng, bắt đầu chậm rãi hồi ức và thuật lại cái đêm định mệnh đó.
"Đó là một đêm mưa gió, ta vừa uống rượu từ trên trấn về, đi ngang qua cửa thôn, chợt nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Ta đến gần xem xét, chỉ thấy một bé gái trong tã lót bị vứt bỏ ở bụi cỏ ven đường, toàn thân ướt đẫm, tiếng khóc khàn giọng. Trong lòng ta khẽ động, nghĩ đến mình không có con cái, trong nhà lại chỉ có một mình, liền sinh lòng thương hại, ôm nàng về nhà."
Dương Nhị Ngưu nói đến đây, thanh âm dần nghẹn ngào, trong mắt cũng nổi lên lệ quang:
"Những năm gần đây, ta luôn coi Tiểu Hoa như con gái ruột mà yêu thương, nàng thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, là niềm an ủi lớn nhất đời ta."
Cúi đầu Dương Nhị Ngưu, sau khi nói xong những lời này, lại chậm chạp không nghe Trần Phong đáp lại.
Yên lặng hồi lâu, Dương Nhị Ngưu thử thăm dò chậm rãi ngẩng đầu.
Nhưng khi ngẩng đầu, đại điện trước mắt đã biến mất, cả người hắn bị một cỗ lực lượng đột nhiên túm về phía sau.
Giây tiếp theo, Dương Nhị Ngưu đang ngủ trên giường đột nhiên ngồi dậy, thở hổn hển, quần áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Là giấc mộng?
Dương Nhị Ngưu liếc nhìn ngoài cửa sổ, lúc này trời đã hửng sáng, thê tử bên cạnh vẫn còn ngủ say.
Dương Nhị Ngưu ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi, trong đầu vẫn hiện lên những hình ảnh chân thực vừa rồi.
Thật sự là mộng sao?
Có lẽ vì lòng còn sợ hãi, Dương Nhị Ngưu không đánh thức lão bà, khoác một bộ y phục, lặng lẽ ra cửa.
"Cốc cốc cốc..."
Không lâu sau, Dương Nhị Ngưu gõ cửa lão thái thái, hướng về phía khe cửa hô:
"Mẹ! Con đến thăm mẹ đây..."
Chẳng bao lâu, cửa sân vội vàng mở ra, lão thái thái có chút kích động nhìn Dương Nhị Ngưu đứng ở cổng, nắm lấy cánh tay hắn:
"Con a, cuối cùng cũng nhớ tới nương rồi, là thiếu tiền sao, nương đi lấy cho con..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận