Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 418: Đen trắng ăn sạch

"Chuyện này trong giới không phải là bí mật gì, tất cả những ai hợp tác với Tưởng tử Mặc đều phải tuân thủ quy tắc của hắn.
Không còn cách nào khác, muốn lăn lộn trong giới giải trí ở Hương Giang, mọi người đều chen lấn sứt đầu mẻ trán, muốn hợp tác với Tưởng tử Mặc.
Nhưng gần như tất cả những người hợp tác với hắn đều bị lật lại gốc gác, điều tra kỹ càng ngày sinh tháng đẻ, sau đó còn phải tuân thủ đủ loại quy định quái dị của hắn.
Thậm chí có một số thời điểm, nữ diễn viên dựng phim sẽ bị yêu cầu tạm thời, nói rằng hôm nay màu sắc áo lót xung đột, ép người ta phải cởi trước mặt mọi người, không mặc gì mà quay chụp."
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thẩm Lâm, Tiết Vô Ngôn còn tưởng rằng hắn có chút không chấp nhận được, lúc này liền vỗ vỗ bờ vai của hắn:
"Đây đều là chuyện thường tình, ngươi không phải người trong giới, không chấp nhận được cũng là bình thường.
Tối nay theo giúp ta đi tham gia một buổi tụ họp đi, sẽ có ích cho việc ngươi hiểu rõ ngành giải trí."
Thẩm Lâm không nói thêm gì nữa, chỉ là khẽ gật đầu.
Đêm đó, Thẩm Lâm liền đi theo Tiết Vô Ngôn tới một bữa tiệc tụ hội riêng tư.
Đây là một biệt thự cực kì xa hoa, ánh đèn biệt thự sáng chói lóa mắt, tiếng âm nhạc cùng tiếng cười nói vui vẻ hòa vào nhau, tạo nên một bầu không khí ngợp trong vàng son.
Thẩm Lâm đi theo sau lưng Tiết Vô Ngôn, xuyên qua đám người, đầu tiên nhìn thấy chính là mười mấy chàng trai tướng mạo tuấn tú, nhìn tuổi tác không lớn.
Những người này xếp thành hai hàng, thân mật chào hỏi từng người đến.
Thẩm Lâm thậm chí tận mắt thấy, một người đàn ông trung niên ôm một người trong số đó, liền mang theo người đó rời đi.
"Thu lại vẻ mặt kinh ngạc của ngươi, đừng để người ta nhìn thấy."
Tiết Vô Ngôn thấp giọng ghé vào bên người Thẩm Lâm nói:
"Rất nhiều công ty đều có loại thao tác này, trực tiếp dự tính ký kết với một trăm chàng trai, ai cần chỉnh dung thì chỉnh dung, ai cần tạo hình thì tạo hình, chỉ cần một trong số một trăm người này có thể nổi tiếng, liền không uổng công ký kết.
Chín mươi chín người còn lại thì cứ từ từ hao tổn, ngày thường có thể nhận được công việc linh tinh, đơn giản chính là ở những buổi tụ hội riêng tư thế này mặc người lựa chọn.
Đây đối với bọn họ mà nói cũng là cơ hội hiếm có, những người có thể tới đây đều là người giàu có, chỉ cần hầu hạ tốt một người nào đó thôi, muốn một bước lên mây chẳng phải đơn giản sao?
Đáng tiếc nha, mua không bằng bán, những người này cuối cùng đều chỉ rơi vào kết cục mất cả chì lẫn chài, bán đi thân thể cùng tôn nghiêm, chẳng những không lấy được một đồng nào, cuối cùng còn phải hao tổn đến mức ngươi chủ động cùng công ty giải ước.
Mà công ty kiếm được chính là tiền giải ước, thấp nhất một người có thể lấy năm mươi vạn, công ty trong ngoài chỉ có lãi chứ không lỗ.
Xuyên qua cánh cửa thứ nhất, đập vào mi mắt là một bể bơi rất lớn, trong bể bơi có rất nhiều mỹ nữ tuấn nam đang chơi đùa.
Bất quá đôi mắt Thẩm Lâm có thể có chút độc, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra những người này thoạt nhìn là đang chơi đùa, nhưng thực tế ánh mắt luôn liếc sang bên này, lại cố ý đi khoe khoang thể hiện mình, tựa như là đang tìm kiếm mục tiêu.
Những người này phần lớn đều là minh tinh hạng ba hạng bốn, cũng là tới đây tìm cơ hội, cái vòng này không phải cứ cố gắng cùng thiên phú là có thể nổi tiếng.
Không có người ở sau lưng đẩy một cái, vĩnh viễn đừng nghĩ leo lên trên.
Trong này có rất nhiều người cũng đã kết hôn, một nửa kia cũng biết ý nghĩa của loại tụ hội này, không những sẽ không ngăn cản, ngược lại sẽ còn ủng hộ, bởi vì đây có thể là cơ hội duy nhất để bọn họ xoay người.
Trong lòng Thẩm Lâm âm thầm cảm thán, ngành giải trí tàn khốc và thực tế hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Hắn đi theo Tiết Vô Ngôn tiếp tục tiến lên, xuyên qua cánh cửa thứ hai, liền từ bên ngoài tiến vào trong phòng.
Bắt đầu từ nơi này, toàn bộ khung cảnh liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy nam nam nữ nữ toàn thân trần trụi nằm ngã trên mặt đất, thần chí không rõ, cho dù là người không hiểu rõ về ngành giải trí như Thẩm Lâm cũng có thể nhận ra mấy người trong số đó.
Ai có thể tưởng tượng được các minh tinh bên ngoài quần áo chỉnh tề xinh đẹp, trước mặt tư bản chân chính, cũng bất quá chỉ là đồ chơi.
Bản năng nghề nghiệp khiến trong mắt Thẩm Lâm bắt đầu tràn ngập lửa giận.
Cũng may lý trí không ngừng nhắc nhở hắn, lúc này nhất định phải lấy đại cục làm trọng, nếu không rất khó bảo vệ được bản thân.
Sau cánh cửa thứ ba, hiện trường tụ hội là một buổi tửu hội cỡ lớn, rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp tụm năm tụm ba vây quanh những người đàn ông trung niên lớn tuổi nâng cốc nói cười.
Nhìn thấy Tiết Vô Ngôn, rất nhiều người đều tiến lên chào hỏi, mở miệng một tiếng đạo diễn lớn, Tiết Vô Ngôn lập tức đổi một khuôn mặt, vừa nói vừa cười nghênh hợp.
Ngược lại Thẩm Lâm, tựa như là người vô hình, cho dù đứng ở chỗ này, thậm chí đều không ai nguyện ý nhìn nhiều.
Bất quá điều này cũng cho Thẩm Lâm một cơ hội tốt, để hắn có thể cấp tốc đi một vòng quanh hiện trường này.
Trong khoảng thời gian này, nhìn thấy rất nhiều sự tình đều lật đổ tam quan của Thẩm Lâm, nhưng đối với những người khác xuất hiện ở đây mà nói thì lại giống như chuyện thường ngày.
Khi Thẩm Lâm trở lại bên người Tiết Vô Ngôn, Tiết Vô Ngôn đã ngà ngà say.
Hắn tựa vào một cái ghế dài lim dim, thấy Thẩm Lâm đến, mới gắng gượng ngồi dậy.
"Thẩm đại tác gia, thế nào? Những tư liệu này đủ cho cậu phát huy chứ?"
Đối mặt với câu hỏi của Tiết Vô Ngôn, Thẩm Lâm chỉ là gật đầu cười, hắn biết Tiết Vô Ngôn đã quá chén, liền thấp giọng giục:
"Chúng ta đi thôi, tôi đưa anh về."
"Đi? Cậu nghĩ gì vậy..."
Tiết Vô Ngôn lại một lần lộ ra nụ cười khổ sở:
"Loại tụ hội này mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đã để ngươi đến thì ngươi phải đến, đạo lý tương tự, không cho ngươi đi thì ngươi không thể đi.
Chủ nhân của bữa tiệc này còn chưa lên đài nói chuyện, chúng ta liền đi trước, cậu là không muốn để ta lăn lộn trong nghề này nữa sao?"
Đang nói chuyện, tiếng nhạc xập xình vốn có đột nhiên yên tĩnh trở lại, ánh đèn trong đại sảnh cũng sáng lên không ít.
Rất nhiều người có hành động trong bóng tối nhao nhao thu liễm, chỉnh lý quần áo, cài thắt lưng.
"Nhìn các vị chơi đều rất vui vẻ, đương nhiên buổi tụ hội này đã không uổng công tổ chức."
Đi lên đài là một người đàn ông trung niên nhìn có hơn năm mươi tuổi, mặc âu phục sang trọng, chỉ riêng chiếc đồng hồ trên cổ tay, liền có thể đổi được một căn nhà ở thành phố lớn.
Theo người này mở miệng, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía người kia, trong ánh mắt đều mang mấy phần kính sợ, Thẩm Lâm cũng là hỏi qua về sau mới biết được người trên đài lúc này chính là cha của Tưởng tử Mặc, Tưởng Văn Vũ.
Tưởng Văn Vũ sinh ra ở thời đại hỗn loạn nhất của Hương Giang, nhưng lại dựa vào sức một mình thành lập nên bang phái lớn nhất Hương Giang.
Bây giờ Tưởng gia đã hoàn toàn tẩy trắng, thành lập công ty giải trí lớn nhất Hương Giang, có sức ảnh hưởng trong ngành giải trí thậm chí không còn giới hạn ở Hương Giang, mà còn bao gồm cả đại lục.
Trong giới thậm chí còn có một cách nói như vậy, muốn phát triển ở Hương Giang, nhất định phải gõ cửa Tưởng gia trước, nếu không tuyệt đối không thể.
Phải biết phát triển được nhắc đến ở đây không chỉ là quay phim, nghe nói nhiều năm trước, có một ca sĩ vừa ra mắt, khi đang cực kỳ nổi tiếng, cổ họng lại đột nhiên khàn đi, từ siêu cấp cự tinh trở nên im hơi lặng tiếng trong giới ca hát.
Không ai biết cổ họng của ca sĩ này rốt cuộc là bị ai độc cho câm, nhưng mọi người đều biết ca sĩ này năm đó trước khi bị câm họng đã làm sai một chuyện.
Trong một buổi tụ hội, Tưởng Văn Vũ nâng chén rượu lên, nhưng ca sĩ này lại bởi vì đêm đó còn có biểu diễn, nên không uống cạn chén rượu kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận