Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 386: Lại là một cọc án chưa giải quyết

Trong căn phòng nhỏ hẹp này, rất có tính đả kích thị giác, mùi máu tanh nồng nặc cơ hồ khiến người ta không thở nổi.
Những phóng viên đến đây tham gia buổi họp báo, chỉ cách căn phòng này một bức tường, thời gian khai mạc buổi họp báo đang đến gần, hiển nhiên Thẩm Lâm và những người khác đã không có thời gian do dự.
"Nếu bây giờ mang thi thể ra ngoài, nhất định sẽ bị những ký giả kia nhìn thấy.
Cho dù chúng ta tạm thời kết thúc kế hoạch họp báo, chỉ sợ cũng phải gây nên bạo động nhất định, cùng một chút phỏng đoán không hay."
Lục Tốn cau mày nhìn tổng ti trưởng ngã trong vũng máu, lo lắng thở dài:
"Đây là muốn gây ra rắc rối lớn, cho nên bất luận thế nào, trước khi buổi họp báo kết thúc, chuyện này không thể truyền ra ngoài."
Mấy người còn lại đều đồng ý với cách nhìn của Lục Tốn, không ai hy vọng chuyện này làm lớn chuyện, thậm chí đến mức không thể ngăn cản.
Bởi vậy, sau một cuộc thảo luận ngắn ngủi, mọi người nhất trí quyết định, đưa ra một biện pháp không thể gọi là biện pháp.
Đó chính là buổi họp báo vẫn tiến hành như thường lệ, chỉ là người phát ngôn tạm thời đổi từ tổng ti trưởng thành Lục Tốn, bất luận thế nào cũng phải gắng gượng qua trận họp báo này, phòng ngừa phức tạp thêm.
Mặt khác tìm mấy pháp y và nhân viên kỹ thuật, tận lực che giấu tai mắt người khác, tiến vào căn phòng này bảo vệ hiện trường cùng thi thể và tiến hành kiểm tra sơ bộ.
Còn về việc báo cáo lãnh đạo hay điều tra rõ vụ án này, đều phải đợi đến sau khi buổi họp báo kết thúc.
Nếu không...
Cho dù ai cũng có thể nghĩ đến những ký giả kia nếu biết được việc này, nhất định sẽ giống như những con sói ngửi thấy mùi máu tươi, tranh nhau chen lấn nhào lên, biến toàn bộ sự kiện thành một cơn bão dư luận không thể khống chế.
Lục Tốn hít sâu một hơi, chỉnh lại âu phục của mình, sau đó bước những bước kiên định đi vào hội trường họp báo.
Hắn đứng trước bục giảng, đối mặt với những phóng viên tràn ngập hiếu kỳ và mong đợi, nhưng trong lòng lại nặng trĩu.
Hắn biết, mình nhất định phải giữ vững tỉnh táo, không thể để lộ ra bất kỳ cảm xúc dị thường nào.
"Các vị, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu."
Giọng Lục Tốn vang lên trong micro, hắn cố gắng để giọng mình nghe bình thản, "Hôm nay, chúng ta ở đây tổ chức buổi họp báo, chủ yếu là để thông báo với mọi người một chút tiến triển công việc quan trọng."
Các phóng viên nhao nhao gật đầu, có người bắt đầu ghi chép, có người thì giơ tay đặt câu hỏi.
Lục Tốn khéo léo né tránh một số vấn đề nhạy cảm, dẫn dắt chủ đề theo đúng chương trình hội nghị đã chuẩn bị sẵn.
Hắn biết rõ, chỉ cần có thể thuận lợi vượt qua một giờ này, bọn họ sẽ có đầy đủ thời gian để xử lý nguy cơ trước mắt.
Cùng lúc đó, trong căn phòng tràn ngập mùi máu tươi, pháp y và nhân viên kỹ thuật đang làm việc khẩn trương và có trật tự.
Họ cẩn thận từng li từng tí thu thập chứng cứ, chụp ảnh ghi chép hiện trường, tận lực không để lại bất kỳ vết tích nào có thể gây ra nghi ngờ từ bên ngoài.
Ngụy Tử Khải và Chung Chính Nam theo kế hoạch ban đầu, giờ phút này đang ngồi ở hàng ghế đầu của buổi họp báo, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt tự nhiên nhìn Lục Tốn trên bục.
Về phần Thẩm Lâm và Triệu Tuyết, lại ở trong căn phòng nhỏ kia bận tối mày tối mặt.
"Người chết có thể xác định là tự sát, nhưng thủ pháp tự sát này cực kỳ thống khổ."
Tôn Miễu dẫn người thăm dò hiện trường xong, đã cơ bản đưa ra một kết luận, bất quá kết luận này, dù chỉ nghe qua, cũng làm người ta vô cùng khó chịu.
"Phương thức tự sát của tổng ti trưởng cực kỳ khác thường, nói một cách khác, hắn là chết bởi thiên đao vạn quả.
Trên người hắn có ít nhất mấy trăm vết đao, cơ hồ có thể nói là thương tích đầy mình.
Nhát đao cuối cùng đâm vào yết hầu, đây cũng là vết thương chí mạng duy nhất của hắn, trước đó mấy trăm nhát đao, chỉ có thể khiến hắn tiếp nhận thống khổ, lại không thể khiến hắn chết."
Nghe thấy lời này, Thẩm Lâm rùng mình một cái theo bản năng, loại chuyện này dù chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khó chịu.
"Kiểu chết này tựa hồ là do thẩm phán giả cố ý tạo ra, tài nguyên thay thế bắt đầu sử dụng tội danh lăng trì cho trọng tội thập ác là mưu phản đại nghịch, ác nghịch và bất ngờ.
Bởi vậy phương thức tử vong này tựa hồ cũng thể hiện ở một khía cạnh nào đó là tổng ti trưởng đã phạm vào tội ác.
Hắn lợi dụng chức vụ, cấu kết với thế lực hắc ám, làm ô dù cho chúng, không phải là phạm vào tội mưu phản sao?
Nghịch chính là luật pháp quốc gia, nhân luân cương thường, cho nên mới bị lăng trì xử tử."
Giọng nói bình thản của Triệu Tuyết truyền đến, hiển nhiên một màn trước mắt này cũng đã tạo thành đả kích không nhỏ đối với hắn.
Lời nói của mấy người đều bị Thẩm Lâm nghe thấy, nhưng điều hắn nghi ngờ nhất chính là thẩm phán giả rốt cuộc đã làm thế nào?
Cả căn phòng đều bị bịt kín, không có giám sát, không nhìn thấy tình huống vụ án phát sinh lúc đó.
Tuy nhiên trích xuất giám sát hành lang, trong giám sát chỉ có bóng dáng một mình tổng ti trưởng tiến vào căn phòng này, ngoài ra, không có bất kỳ người nào khác đến gần.
Thẩm Lâm đứng tại chỗ nhìn các điều tra viên phát hiện các bóng người trong hồ sơ qua lại, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Cái chết của tổng ti trưởng giống như một tảng đá, ném xuống mặt nước tĩnh lặng, tự nhiên mà vậy khơi dậy từng đợt sóng liên tiếp.
Thẩm phán giả luôn cho hắn một cảm giác hiện hữu ở khắp mọi nơi, trước đây, Thẩm Lâm luôn cố gắng lẩn tránh loại cảm giác này, không muốn trong tiềm thức thần thánh hóa hay yêu ma hóa đối thủ.
Nhưng sự tình phát triển đến bước này, đã đánh qua nhiều lần như vậy với thẩm phán giả, tâm thái của Thẩm Lâm từ lâu đã phát sinh thay đổi.
Hắn bắt đầu nhìn thẳng vào sự cường đại của đối phương, thậm chí một số thời khắc, trong thâm tâm còn may mắn vì có thẩm phán giả tồn tại.
Rất nhiều chuyện chính vì có thẩm phán giả ra tay giúp đỡ vào thời khắc mấu chốt, mới khiến cho bọn họ "liễu ám hoa minh hựu nhất thôn".
- Giải thích, "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" là một câu thành ngữ, thường được dùng để mô tả tình huống khi gặp khó khăn tưởng chừng như bế tắc, tuyệt vọng thì bất ngờ tìm thấy hy vọng, lối thoát mới.
Ngay cả cái chết của tổng ti trưởng, trước mắt bọn họ vẫn chỉ hoài nghi việc tổng ti trưởng có phạm tội ác hay không, muốn điều tra ra chứng cứ và kết tội hắn, chỉ riêng việc nghĩ đến thôi đã biết là một quá trình dài đằng đẵng.
Thẩm phán giả lại một lần nữa ra tay vào thời khắc mấu chốt, khiến cho mọi chuyện cần thiết phải kết thúc như vậy, đây lại sao không được tính là một phần chính nghĩa.
Ngay lúc Thẩm Lâm đang suy tư, căn phòng bên cạnh truyền đến tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, báo hiệu buổi họp báo đã kết thúc, mặc dù Lục Tốn lâm thời bất đắc dĩ thay thế, nhưng phát biểu của hắn lại so với tổng ti trưởng càng gần gũi với quần chúng, cũng càng được lòng người hơn.
Các phóng viên đều từ lần họp báo này biết được đủ nhiều tin tức, bởi vậy sau khi kết thúc buổi họp báo, nhao nhao không ngừng rời đi, không kịp chờ đợi muốn lợi dụng những tin tức này làm mưu đồ lớn.
"Phóng viên Ngô, anh có nghe thấy trong phòng này hình như có mùi lạ không, cảm giác giống như mùi máu tươi?"
"Cậu không nói thì tôi ngược lại thật ra không phát hiện, cậu nói thế này hình như thực sự là..."
Hai phóng viên vừa nói chuyện vừa rời khỏi phòng, điều này khiến Lục Tốn đứng bên cạnh tim treo lên cổ họng.
Đưa mắt nhìn vị phóng viên cuối cùng rời khỏi đây, Lục Tốn lập tức đi thẳng đến hiện trường vụ án.
"Các phóng viên đều đuổi đi hết rồi?"
Lục Tốn khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía các điều tra viên đang kiểm tra thi thể:
"Đã tra được manh mối gì chưa, người chết thế nào?"
Tôn Miễu đứng dậy tháo găng tay xuống, nhìn Lục Tốn với vẻ mặt phức tạp, thở dài:
"Cho dù chúng ta có bao nhiêu giả thiết, cho dù chúng ta có phỏng đoán thế nào, chứng cứ manh mối ở hiện trường khiến cho việc này chỉ có một kết luận.
Tổng ti trưởng là tự sát, điều này không có chút gì phải tranh cãi, bởi vậy tra không thể tra..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận