Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 481: Chỉ có một lỗ tai chó con

Rất nhanh Triệu Tuyết liền trả lời tin nhắn, kèm theo một biểu cảm rất nghiêm túc.
"Tiết Vô Ngôn, trong chùa miếu không thể chụp ảnh, đó là đối với thần Phật bất kính!"
"Khụ khụ..."
Tiết Vô Ngôn lúng túng nhìn quanh, xác định không có ai chú ý tới mình, lúc này mới vội vàng rời khỏi Địa Tạng điện.
Đi dạo một vòng quanh đây, không thể không nói chỉ cảm thấy năm tháng tĩnh lặng, những lo âu trong lòng đều tan biến hết.
Bất quá lâu ngày không vận động cũng khiến cho Tiết Vô Ngôn lúc này mệt mỏi rã rời, thật vất vả mới đi hết một vòng Quả Thành tự này, hắn thở hổn hển đi ra.
Vốn dĩ Tiết Vô Ngôn đã đổ một thân mồ hôi, gió lạnh thổi qua, cảm giác nhiệt độ cơ thể giảm xuống mấy phần.
Điều này khiến Tiết Vô Ngôn không muốn ở bên ngoài lâu, nhanh chóng lên điện thoại di động gọi xe. Ngay lúc đang chờ xe, hắn vô tình chú ý tới đống lá rụng bên ngoài cánh rừng của Quả Thành tự, dường như có thứ gì đó cứ động đậy?
Mang theo lòng hiếu kỳ, Tiết Vô Ngôn đi tới, gạt đám lá rụng ra, lúc này mới phát hiện bên dưới đống lá có một con chó con màu trắng, to chừng bàn tay.
Con chó nhỏ này dường như muốn dùng lá cây để sưởi ấm, nhưng nhiệt độ thấp như vậy, nó vẫn run lẩy bẩy, phát ra những tiếng kêu non nớt.
Tiết Vô Ngôn có chút không đành lòng, bế con chó nhỏ lên. Con chó này cũng không sợ người lạ, không ngừng rúc vào trong ngực Tiết Vô Ngôn.
Cuộc sống lang thang lâu ngày khiến cho con chó nhỏ này vừa bẩn thỉu, thân hình lại gầy yếu, sờ vào có thể cảm thấy xương sườn.
"Nhóc con, may mà gặp được ta, nếu không sợ là tối nay không qua khỏi."
Tiết Vô Ngôn cẩn thận kiểm tra con chó, lúc này mới phát hiện không biết vì nguyên nhân gì, con chó này chỉ có một tai.
Nhìn bộ dạng đáng thương của nó, ai mà không mềm lòng?
"Gặp được chính là duyên phận, từ nay về sau ta sẽ là chủ nhân của ngươi.
Ngươi tuy chỉ có một tai, nhưng ta hi vọng ngươi có thể giống như những con chó con bình thường, cho nên sẽ gọi ngươi là Thiện Thính."
Con chó nhỏ này dường như rất thích Tiết Vô Ngôn, vừa rúc vào trong ngực hắn không lâu liền ngủ say sưa.
Tiết Vô Ngôn nhét con chó vào trong áo lông, để từ bên ngoài nhìn không ra, sau đó chờ được xe taxi, liền đi về nhà.
Con chó nhỏ này dường như cũng không muốn gây phiền phức cho Tiết Vô Ngôn, cho nên suốt dọc đường đều rất yên tĩnh, không phát ra một chút âm thanh nào, cứ thế ngủ một mạch tới cổng.
Vừa xuống xe, một cái đầu nhỏ lông xù liền chui ra từ cổ áo, không ngừng cọ cằm Tiết Vô Ngôn.
"Ngươi cũng thật biết điều, vừa nãy ta còn lo lắng, nếu ngươi phát ra tiếng động trên xe, người ta không chở thì phải làm sao?"
Tiết Vô Ngôn sờ đầu chó con, liền ấn thang máy.
Đi thang máy lên tầng bốn, vừa ra khỏi cửa Tiết Vô Ngôn liền nghe thấy tiếng keng keng keng.
Nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, lão thái thái ở phòng 401 còn đứng ở cổng, trừng đôi mắt cá chết nhìn về phía trước, con dao phay trong tay chém từng nhát lên thớt.
"Đúng là một kẻ bệnh tâm thần..."
Âm thầm mắng một câu, Tiết Vô Ngôn ôm Thiện Thính vào phòng. Vừa mới đặt con chó nhỏ xuống đất, nó liền như một làn khói chạy về phía phòng bếp.
"Ai ai ai, ngươi..."
Tiết Vô Ngôn đuổi theo ở phía sau, lúc này mới phát hiện, con chó nhỏ không ngừng lượn quanh tủ lạnh, trong cổ họng còn phát ra âm thanh cảnh giác.
Tiết Vô Ngôn cảm thấy có chút kỳ quái, hắn mở tủ lạnh ra xem xét, phát hiện bên trong không có gì dị thường.
Hắn ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ đầu Thiện Thính, ý đồ trấn an nó.
"Đừng lo lắng, nơi này rất an toàn."
Tiết Vô Ngôn khẽ nói.
Thiện Thính dường như hiểu được lời Tiết Vô Ngôn, dần dần yên tĩnh lại, nhưng ánh mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm tủ lạnh.
Tiết Vô Ngôn trong lòng khẽ động, hắn nhớ lại cảnh tượng Địa Ngục khổ sở trước đó nhìn thấy trong điện ngầm, trong lòng không khỏi có chút run rẩy.
Hắn lắc đầu, gạt bỏ những tạp niệm này.
"Được rồi, ta phải tìm cho ngươi chút đồ ăn."
Tiết Vô Ngôn đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm trong phòng bếp đồ ăn thích hợp cho chó con.
Hắn tìm được một chút cơm thừa và mấy miếng thịt, hâm nóng chúng lên, sau đó đặt vào trong một cái bát, để trước mặt Thiện Thính.
Thiện Thính ngửi ngửi, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Nhìn Thiện Thính ăn ngon lành, Tiết Vô Ngôn lộ ra vẻ tươi cười.
"Xem ra ngươi đói lả rồi."
Tiết Vô Ngôn tự nhủ.
Sau khi ăn xong, Thiện Thính dường như khôi phục không ít sức sống, nó bắt đầu thăm dò khắp phòng, thỉnh thoảng còn dùng mũi ngửi nhẹ, dường như đang làm quen với môi trường mới này.
Tiết Vô Ngôn nhìn dáng vẻ hoạt bát của Thiện Thính, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
"Từ nay về sau nơi này chính là nhà của ngươi."
Tiết Vô Ngôn nói với Thiện Thính.
Hắn quyết định ngày mai đi mua một chút đồ dùng hàng ngày cho chó con, ví dụ như thức ăn cho chó, đồ chơi và ổ chó.
Tiết Vô Ngôn biết, từ nay về sau, cuộc sống của hắn sẽ vì con chó nhỏ này mà trở nên khác biệt.
Vào ban đêm, Tiết Vô Ngôn tắm rửa cho Thiện Thính, lại dùng quần áo rách lót một cái ổ chó đơn giản. Nhưng Thiện Thính lại không chịu ngủ ở phòng khách.
Vừa đóng cửa, nó liền chạy đến cổng kêu ô ô, giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Lôi kéo qua lại mấy lần, Tiết Vô Ngôn hết cách, chỉ có thể ôm Thiện Thính lên giường:
"Nói trước, chỉ được ngủ trên giường một đêm, ngày mai mua cho ngươi ổ chó, liền phải ngủ trong ổ."
Cũng không biết Thiện Thính có nghe hiểu hay không, dù sao nó cũng nằm trên bụng Tiết Vô Ngôn, không đến vài giây đồng hồ liền ngáy o o.
Tiết Vô Ngôn nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, sờ Thiện Thính, cảm thấy cuộc sống như vậy ngày càng tốt đẹp, dù sao cũng tốt hơn một thân một mình phiêu bạt khắp nơi.
"Cốc cốc cốc..."
Ngay lúc Tiết Vô Ngôn sắp ngủ, vách tường bên cạnh lại truyền đến tiếng gõ.
Tiết Vô Ngôn lúc này mới nhớ tới, mình tập trung tinh thần vào Thiện Thính, ngược lại quên mất còn có chuyện này.
"Cốc cốc cốc..."
Tiết Vô Ngôn gõ tường đáp lại, trong lòng bắt đầu tính toán, ngày mai nếu gặp được mỹ nữ hàng xóm, nói gì thì nói cũng phải xin được phương thức liên lạc.
Một đêm này, Tiết Vô Ngôn ngủ rất ngon, rốt cuộc không còn gặp những giấc mơ lộn xộn kia nữa.
Ngủ một giấc đến hừng đông, Tiết Vô Ngôn tỉnh dậy, ngay sau đó liền phát hiện Thiện Thính tối qua ngủ trên bụng mình đã biến mất.
Hắn giật mình xuống giường, nhìn gầm giường, sau rèm cửa, thế mà đều không tìm được Thiện Thính.
"Thiện Thính! Thiện Thính!"
Tiết Vô Ngôn mở cửa phòng ngủ, đang thắc mắc không biết Thiện Thính đã đi đâu, cả người đều ngây ngẩn.
Hắn nhìn thấy ở phòng bếp, trước cái tủ lạnh kia, Thiện Thính cứ như vậy lẳng lặng nằm, móng vuốt dường như còn đè lên thứ gì đó...
"Thiện Thính, ngươi làm thế nào mà ra khỏi phòng được?"
Tiết Vô Ngôn cau mày quay đầu nhìn cửa phòng ngủ, cửa đang đóng, Thiện Thính nhỏ như vậy, làm sao có thể mở cửa ra?
Hắn từng bước đi tới phòng bếp, rốt cuộc thấy rõ đồ vật Thiện Thính đang đè dưới móng vuốt.
Đó là một con dao gọt hoa quả, giống hệt con dao mà hắn lấy ra từ trong ngăn kéo trong giấc mơ đêm trước.
"Gâu gâu... Gâu gâu..."
Đây là lần đầu tiên Thiện Thính sủa, tiếng sủa lại rất gấp gáp, nó cứ nhìn tủ lạnh, càng ngày càng kích động.
"Cốc cốc cốc..."
Không đợi Tiết Vô Ngôn kịp phản ứng, một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, ngay sau đó là giọng nói của một người phụ nữ:
"Xin chào, tôi là nhân viên xã khu, có ai ở nhà không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận