Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 389: Tình Thiên kinh lôi, phán quan quy vị

"Thôi... Thôi Chí Dũng... Sao có thể... Ngươi không phải đã chết rồi sao?"
Trong giọng nói của Lục Tốn, mang theo sự kinh ngạc khó mà che giấu, hắn không thể nào ngờ tới mình lại gặp lại Thôi Chí Dũng, mà trên người hắn lại mặc quan bào cổ đại.
"Lục bộ trưởng, ta cũng không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này."
Thôi Chí Dũng cười nhìn Lục Tốn, hiển nhiên là đã đợi từ lâu.
Theo hắn phất tay, thân ảnh Hắc Bạch Vô Thường nhất thời biến mất, xích sắt trên người Lục Tốn tự nhiên cũng biến mất theo.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Ta đang ở đâu?"
Lục Tốn có chút nghi hoặc nhìn xung quanh, cách đó không xa còn có ba tòa đại điện đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy không ít bóng người qua lại.
Quan trọng nhất là, khi có âm phong thổi tới, còn có thể nghe được trong gió xen lẫn tiếng kêu rên, cực kì thê thảm, cũng rất là bi thương.
"Lục bộ trưởng, ngươi cũng biết ta đã chết, đã có thể gặp lại ta, ngươi nói xem đây là đâu?"
Giọng nói của Thôi Chí Dũng truyền vào tai Lục Tốn, khiến cho tất cả những hình ảnh mà Lục Tốn chứng kiến dọc đường như đèn kéo quân hiện lên trong đầu hắn.
"Nơi này là, âm tào địa phủ?"
Thôi Chí Dũng gật đầu cười, ngay sau đó tiến lên hành lễ:
"Lục bộ trưởng, đại nhân nhà ta đã đợi lâu, xin mời đi theo ta..."
"Đại nhân nhà ngươi là ai?"
Lục Tốn có chút kinh ngạc nhìn Thôi Chí Dũng, nhưng Thôi Chí Dũng không trả lời vấn đề này, chỉ tự mình dẫn Lục Tốn tiến vào tòa đại điện này.
Tra Sát ti đại điện, so với ba khu đại điện khác hoàn toàn khác biệt.
Thưởng Thiện ti bên trong, đèn đuốc nhu hòa, bầu không khí hòa hợp, bên cạnh lập bảng công đức, thờ phụng bài vị của người thiện.
Phạt Ác ti bên trong, lọt vào tầm mắt đều là hình cụ, vừa vào đại điện, bầu không khí liền áp lực đến cực điểm, ác nhân tới đây đều run sợ trong lòng.
Âm Luật ti bên trong, không có tội hồn nào được phép tiến vào, bốn phía có thể nhìn thấy đều là cổ tịch được lưu truyền.
Bây giờ theo Trần Phong cải cách, còn có thêm chút khoa học kỹ thuật.
Mà Tra Sát ti này, ngay phía trước đại điện, trên bức tường là bức họa Lục Đạo Luân Hồi, một đôi mắt ở trên cao nhìn chăm chú ngàn vạn chúng sinh trong Lục Đạo Luân Hồi.
Đây cũng là chức trách của Tra Sát ti, tra xét thiện ác của chúng sinh trong lục đạo, xem xét pháp độ của thiên địa chức quan.
Giờ khắc này, phía trên tòa đại điện có một người đang ngồi, ánh mắt như điện, oai phong lẫm liệt.
"Đại nhân, Lục Tốn đã đến..."
Thôi Chí Dũng hướng về phía người trên đại điện cung kính thi lễ, Lục Tốn sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết trước mắt rốt cuộc là tình huống gì.
Mãi đến khi người ngồi trên đại điện, khi nhìn thấy Lục Tốn, mỉm cười đi xuống.
"Lục Tốn, Lục bộ trưởng, ta rốt cục đã đợi được ngươi..."
Người nói chuyện dĩ nhiên chính là Trần Phong, hôm nay Lục Tốn đến đây cũng là ý của Trần Phong.
Thôi Chí Dũng thấy Lục Tốn mặt đầy hoang mang, lập tức ở bên cạnh giải thích:
"Lục bộ trưởng, vị này chính là điện ti đại nhân của Phán Quan Điện, ba đại phán quan chúng ta đều do điện ti đại nhân quản lý."
Lục Tốn bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lùi lại hai bước:
"Cho nên nơi này thật sự là âm tào địa phủ, mà ngươi chính là Diêm La Vương?"
Trần Phong nghe thấy lời này, vội vàng khoát tay:
"Không không không, điện ti là điện ti, cùng Diêm La Vương vẫn có khác biệt, ít nhất hiện tại ta còn không phải.
Nơi này thật là âm tào địa phủ, là nơi quy tụ của vạn vật sinh linh trong thiên địa sau khi chết.
Mà Phán Quan Điện này, có bốn đại điện, bao gồm cả Thôi phán quan, ba vị phán quan đều có chức trách riêng, đối với người ở dương gian tiến hành phân định thiện ác, cuối cùng quyết định, thiện giả thăng thiên hoặc vào luân hồi, ác giả nhập Địa Ngục, hoàn trả nghiệp chướng."
"Bốn phía đại điện, vì sao chỉ có ba vị phán quan?"
Nếu đổi lại là người khác tới nơi này, sợ là đã sớm dọa đến không nói nên lời.
Nhưng Lục Tốn trong lòng nhiều nhất chỉ là có chút hoang mang, lại không có ý e ngại.
Đối với vấn đề này của hắn, Trần Phong hài lòng gật đầu:
"Hỏi rất hay, bởi vì ngươi chính là vị phán quan thứ tư mà ta muốn tìm."
Lục Tốn ngây ngẩn cả người, sau đó khó có thể tin chỉ vào mình:
"Ta?"
"Không sai, chính là ngươi, vận mệnh đã an bài như vậy, ngồi vào vị trí phán quan này, bởi vì đoạn đường ngươi đi tới, đã xác nhận phán đoán của ta."
Ý tứ trong lời Trần Phong, Lục Tốn không biết, hắn cũng không hiểu con đường mình đi qua, tên là quỷ lộ.
Hôm nay quỷ lộ có chỗ khác biệt, theo Lục Tốn đến lại có tác động, hiện ra những hình tượng khác biệt.
Trước đó Trần Phong vẫn cùng Thôi Chí Dũng thảo luận điều tra một việc, đó chính là từ trước tới nay, Địa Phủ khai ra những phán quan này, quỷ sai này, đến tột cùng là mệnh trung chú định, hay là do con người có thể chi phối?
Trước đó Địa Phủ Âm sai, đến tột cùng là đi luân hồi chuyển thế, mà bây giờ chỉ là cần Trần Phong đem từng người chiêu mộ trở về, hay là bởi vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà biến mất, cần Trần Phong phải xây dựng lại một ban tử Âm Ti mới?
Từ khi Lục Tốn bước vào quỷ lộ, Trần Phong vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của hắn, quỷ lộ cảm nhận được chuyện của Triệu Chi, trên thực tế đều là những việc mà Lục Chi Đạo trước kia đã làm.
Cho tú tài thân mật, cho nữ nhân đổi đầu, nghiêm ngặt mà nói, Lục Chi Đạo là đặc biệt nhất trong tứ đại phán quan.
Các phán quan khác biết rõ nhân sự thiên định, duy chỉ có Lục Chi Đạo cảm thấy vận mệnh con người là nằm trong tay mình.
Vì thế, từ rất lâu trước đó, hắn đã phạm phải sai lầm, đổi đầu thân mật phạm vào sai lầm lớn, nhưng điều này cũng có khác biệt với tâm tính của Lục Chi Đạo.
Chính như Dị Sử thị nói, chặt đứt chân tiên hạc, nối cho chân vịt, cố chấp làm bậy như vậy là sai lầm; di hoa tiếp mộc, người sáng tạo ra cũng rất thần kỳ.
Huống chi là đục khoét gan ruột con người, trên cổ thực hiện dao búa hay sao?
Lục công, có thể nói là tướng mạo xấu xí nhưng nội tâm mỹ hảo, là quỷ phán quan.
Từ cuối thời Minh đến nay, không khác biệt lắm, không biết Lăng Dương Lục công còn không? Nếu như còn có anh linh, vì hắn chấp roi đánh xe, trở thành nô bộc, cũng là cam tâm tình nguyện!
Nay, Lục Tốn đến quỷ lộ, chuyện xưa lần lượt hiển hiện, những điều này càng chứng minh cho suy đoán của Trần Phong và Thôi Chí Dũng.
Chư vị phán quan quy vị không phải là trùng hợp, phán quan Âm Ti trước kia, sợ là do nhân gian hương hỏa tàn lụi, không người còn thờ phụng thiện ác chi đạo mà bất đắc dĩ phải luân hồi chuyển thế, chậm đợi thiên mệnh đến, người có thể chấn hưng Địa Phủ, khắc tu pháp độ.
Bất quá, luận điểm này còn cần thông qua Sinh Tử Bộ điều tra, kiếp trước kiếp này mới có thể làm rõ, việc cấp bách đối với Trần Phong, chuyện quan trọng nhất là để tứ đại phán quan quy vị, để tiến lên một tầng cao hơn.
Trần Phong và Thôi Chí Dũng mời Lục Tốn nhập tọa, nội dung đàm luận giữa họ đã làm mới nhận thức của Lục Tốn.
Sau một hồi lâu, Lục Tốn mới thổn thức không thôi, cảm thán nhân gian phàm tục ngu muội, không biết thiên địa có báo ứng.
"Thôi phán quan, biết được ngươi có kết quả như vậy, ta cũng coi như yên lòng.
Từ khi biết tin ngươi mất, ta ngày ngày lo lắng, ăn ngủ không yên..."
Lục Tốn vỗ vỗ vai Thôi Chí Dũng, cảm xúc dâng trào.
Ngay sau đó, Lục Tốn nhìn về phía Trần Phong, có chút hướng về phía Trần Phong thi lễ:
"Nếu đại nhân không chê, ta nguyện đảm nhiệm vị trí phán quan này, ngày xử dương gian, đêm xử âm gian, thực thi quyền lực thẩm phán, trả lại lục đạo chi địa này một Càn Khôn tươi sáng..."
"Răng rắc!"
Ngay tại thời khắc giọng nói của Lục Tốn vừa dứt, trên bầu trời vạn dặm ở dương thế, đột nhiên một tia sét lóe lên.
Ở các nơi miếu Thành Hoàng, trong đạo quán, phàm là nơi cung phụng tứ đại phán quan, đều có dị tượng hiển hiện.
Tro bụi tích tụ trên tượng nặn nhao nhao rơi xuống, tượng thần tứ đại phán quan trở nên rực rỡ.
Gió đêm thổi qua, các Thành Hoàng ở các nơi xa xa nhìn nhau, vuốt râu, kích động vạn phần.
"Tứ đại phán quan, quy vị!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận