Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 129: Không cần dân tục dùng vu cổ

Theo hình ảnh trong đầu kết thúc, cũng có nghĩa là cuộc đời ngắn ngủi của Dương Tiểu Hoa đã đi đến hồi kết.
Trần Phong thu hồi kiếm chỉ, khi nhìn về phía Dương Tiểu Hoa đang quỳ gối trước mặt, trong mắt cũng có thêm mấy phần đau lòng.
Bất quá cũng chính bởi vậy, Trần Phong cuối cùng đã biết được những ánh sáng màu vàng kim nhạt quấn quanh thân Dương Tiểu Hoa, đại biểu cho công đức là gì.
Ở trong cảnh khổ sở như vậy, Dương Tiểu Hoa vẫn giữ hiếu đạo, hết mực hiếu thuận với người nãi nãi già cả, ngay cả với Dương Nhị Ngưu và người vợ ác độc kia, cũng trước sau giữ một phần tôn trọng.
"Ngươi tuy số khổ, nhưng hiếu tâm không giảm, đây cũng là công đức lớn nhất của ngươi."
Thanh âm Trần Phong trầm thấp mà kiên định, tựa hồ vang vọng trong đêm tối yên tĩnh này.
Dương Tiểu Hoa nghe được lời Trần Phong, nước mắt trong mắt lần nữa lăn xuống, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phong, trong mắt tràn đầy cảm kích và mong đợi.
Nàng biết mình đã gặp được một người có thể chủ trì công đạo cho mình, cũng biết mình có cơ hội báo thù rửa hận.
"Chuyện còn lại cứ giao cho ta, ngươi tạm thời ở trong hình nhân giấy này, có thể bảo vệ hồn phách của ngươi không tiêu tan. Đợi sau khi việc này được xử lý xong, ta tự sẽ cho ngươi một kết cục tốt đẹp."
Nói xong những lời này, Trần Phong liền đỡ Dương Tiểu Hoa đứng dậy.
Khi Dương Tiểu Hoa đứng thẳng người, liền lại lần nữa biến thành hình nhân giấy, được Trần Phong đặt ở một bên.
Nhìn bầu trời đêm trăng sáng sao thưa ngoài cửa sổ, có thể ánh trăng chiếu rọi xuống nhân gian, lại khiến Trần Phong cảm thấy chướng khí mịt mù.
Giờ khắc này, trong lòng Trần Phong đã âm thầm hạ quyết tâm, lần thẩm phán này nhất định phải khiến cho đám người Sở Hùng chịu hết thống khổ nhân gian, lấy cái chết để cảnh tỉnh thế nhân.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Trần Phong lại lần nữa đi đến thôn Phú Ninh, sau chuyện ngày hôm qua, dù ai nhìn thấy Trần Phong, đều sẽ tôn xưng một tiếng đại sư.
Trần Phong cũng không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc khác thường nào, tựa như không có chuyện gì phát sinh.
Rõ ràng quỷ hồn Dương Tiểu Hoa đã được tạm thời an trí trong hình nhân giấy, nhưng Trần Phong vẫn hữu mô hữu dạng muốn vì thôn dân khu quỷ.
Cũng chính trong quá trình này, Trần Phong từ miệng của thôn dân hiểu rõ đến, gần đây Dương Nhị Ngưu một nhà ở phía tây đầu thôn, có được một mảnh đất, đã dựng lên nhà xưởng, chuẩn bị ở nơi đó làm vườn hoa kinh doanh.
Các thôn dân khi trò chuyện về việc này đều biểu thị mười phần hâm mộ, bởi vì bọn họ đều nghe nói, Dương Nhị Ngưu nhận được một bút đầu tư, cũng chính dựa vào khoản đầu tư này mà súng hơi đổi pháo, nghiễm nhiên liền muốn trở thành đại hộ nông nghiệp trong thôn.
Chỉ có Trần Phong biết giao dịch dơ bẩn phía sau, Dương Nhị Ngưu cầm tới đâu phải là cái gì đầu tư, đó rõ ràng là tiền mua mạng cùng phí bịt miệng.
Tìm một cơ hội, Trần Phong đi tới phía tây đầu thôn theo như lời các thôn dân, nhìn thấy một dãy nhà ngói mới tinh kia.
Dương Nhị Ngưu đang chỉ huy các công nhân làm việc, cũng không chú ý tới Trần Phong đến.
"Ba ngày sau sẽ phải khai trương, mau đem những việc này xử lý thỏa đáng.
Ba ngày sau phía đầu tư muốn tới thị sát, các ngươi đều đừng để xảy ra bất trắc gì!"
Dương Nhị Ngưu cúi đầu cả đời, hôm nay rốt cục ngẩng cao, tư thế quát tháo om sòm này, đùa nghịch hết uy phong.
Ba ngày sau... Phía đầu tư...
Nắm bắt được mấy tin tức mấu chốt này, một kế hoạch cũng dần dần hình thành trong lòng Trần Phong.
Xem ra ba ngày sau đối với Dương Nhị Ngưu mà nói là một thời gian vô cùng trọng yếu, vì thế sẽ còn thông báo cho toàn thôn đến tham gia nghi thức mở màn.
Đến lúc đó Dương Nhị Ngưu sẽ bày yến tiệc ở trong khu vực nhà xưởng, mà Sở Hùng - phía đầu tư - cũng sẽ đến.
Như vậy cũng tốt, tránh cho mình phải bốn phía chạy phiền phức, nếu đều có thể tụ tập ở đây, vậy không bằng liền đem nơi đây thiết lập thành địa điểm thẩm phán đi.
Sau khi quyết định chủ ý, Trần Phong lặng lẽ rời khỏi nơi này, đương nhiên trước khi đi, hắn đã quét nhìn hoàn cảnh nơi này, tạo thành không gian ảo trong game.
Ba ngày thời gian chuẩn bị, đối với Trần Phong mà nói đã đầy đủ.
Trở lại Vân Thanh Các, Trần Phong liền bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức thẩm phán ba ngày sau.
Vì thế Trần Phong ngồi suốt một buổi chiều trên ghế làm việc ở Vân Thanh Các, cau mày như có điều suy nghĩ.
Cũng không phải nói hắn không nghĩ ra được nghi thức dân gian phù hợp, mà là theo Trần Phong, những phương thức thẩm phán dân gian này đối với những người kia mà nói đều quá nhẹ.
Nếu trực tiếp để bọn hắn chết ở đó, thật sự là có chút chưa hả giận, dù sao ở trong mắt người thường, sinh tử là chuyện lớn, khi còn sống gây ra tội nghiệt, nếu trước khi chết không thể bị trừng trị, sau khi chết liền cũng không thể truy cứu nữa.
Cho nên, nhất định phải để mấy người kia trước khi chết tiếp nhận nghìn lần vạn lần thống khổ, chỉ có như vậy mới có thể chân chính cảnh tỉnh thế nhân.
Rốt cục khi trời sắp tối, Trần Phong hai mắt tỏa sáng, lông mày cũng dần dần giãn ra.
Sở Hùng là người vô cùng mê tín, từ những đoạn ngắn trong đầu Dương Tiểu Hoa cho thấy, trong nhà Sở Hùng còn thờ phụng rất nhiều tượng thần.
Bình thường bên người cũng đi theo thầy phong thủy, làm bất cứ chuyện gì đều phải đoán một quẻ.
Đã như vậy, liền bắt đầu từ đây đi, nhắc tới thuật độc nhất thế gian, ngoại trừ Vu chính là Cổ.
Nếu Sở Hùng mê tín, vậy liền để hắn nếm thử tư vị của thuật Vu Cổ này.
Trần Phong quyết định, lấy thuật Vu Cổ làm dẫn, để Sở Hùng và Dương Nhị Ngưu một nhà sám hối trong thống khổ, sụp đổ trong tuyệt vọng.
Hai ngày sau đó, Vân Thanh Các luôn luôn khóa cửa, không ai biết Trần Phong rốt cuộc đang bận rộn thứ gì, ngay cả Trần Quốc Lập cũng mấy lần hỏi thăm không có kết quả.
Đối với việc con trai đi sớm về trễ, vợ chồng Trần Quốc Lập cũng âm thầm bàn luận, thậm chí hoài nghi có phải gần đây Trần Phong yêu đương rồi không?
Mãi cho đến đêm ngày thứ ba, Trần Phong ở trong phòng mình tiến vào không gian ảo.
Ngài xuất hiện ở trên con đường phải đi qua để đến nhà máy của Dương Nhị Ngưu, cũng đem một cái bình chôn ở giữa đường... Sau đó ngài liền tiến vào nhà máy, nhập môn gặp cây, dưới cây hoa nở, ngài đem một cái đầu heo không da vùi ở dưới cây. Ngài đem số lượng lớn tiền đồng lần lượt chôn ở các hướng khác nhau trong nhà máy, lại trước khi chôn đều dùng máu chó đen ngâm qua những đồng tiền này... Sau đó ngài đi tới bên ngoài nhà máy, trở lại dưới tàng cây hòe ở cửa thôn, cắt vỡ da cây hòe, lấy ra một chút nước chảy ra từ trong da cây hòe.
Lại lần nữa trở về nhà máy, ngài đem nước này rải ở bốn phía, làm xong tất cả những thứ này, thoát khỏi khung cảnh giả lập. Khi Trần Phong rời khỏi khung cảnh giả lập, vẻ âm trầm trong mắt khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Từ những vật mà hắn chuẩn bị, không khó nhận ra, lần này Trần Phong không phải dùng thủ đoạn dân gian bình thường để tiến hành thẩm phán.
Lần này Trần Phong lựa chọn là thuật Vu Cổ, khác với thủ đoạn dân gian bình thường, thuật Vu Cổ chẳng những thiên về sinh tử của một người, càng thiên về việc người này trước khi chết phải tiếp nhận thống khổ kịch liệt.
Nhìn công tác chuẩn bị đơn giản, nhưng trên thực tế để chuẩn bị những vật phẩm cần đặt để này, thì trọn vẹn tiêu tốn của Trần Phong gần ba ngày thời gian.
Thậm chí vì thế Trần Phong còn bị nhiễm một chút lệ khí, đến mức giờ phút này khí tràng quanh người hắn tản ra lộ ra vô cùng âm trầm.
Hơi bình phục một chút tâm tình, hai mắt Trần Phong mới lại lần nữa sáng tỏ.
Thuật Vu Cổ chính là như thế, tính độc của nó, hơi không cẩn thận, thì người bố trí thuật Vu Cổ đều có thể bị phản phệ, huống chi là những kẻ đã sớm bị coi là mục tiêu thẩm phán...
Bạn cần đăng nhập để bình luận