Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 105: Van cầu các ngươi, mau đưa ta bắt đi a

Quách Thủ Nghĩa gắng gượng đứng thẳng người dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn điện thờ đổ nát không chịu nổi.
Hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tượng thần tự dưng nổ tung, đối với hắn mà nói, hiển nhiên là điềm báo tai họa lớn.
Ngài đã chế phục Tháp Nhĩ Ba, giao cho âm binh áp giải, mang đến Địa Phủ... Trần Phong ánh mắt bên trong nộ khí dần dần tiêu tán, quanh thân cái kia khí tràng lăng lệ, cũng lại lần nữa bình tĩnh lại.
Vừa rồi Cửu Tự Chân Ngôn, vẻn vẹn dùng ra bốn chữ, liền khiến cho Tà Thần Tháp Nhĩ Ba, kẻ được người người kính xưng trong phật quốc, không có sức chống đỡ.
Ngẫm lại cũng thật đáng buồn, bây giờ là thời đại mạt pháp, thế phong nhật hạ, đạo đức suy đồi, tín ngưỡng tiêu vong.
Trên bệ thần cái gì a miêu a cẩu cũng có thể làm, chùa cổ bên trong yêu tà mọc thành bụi, trong thời loạn thế như vậy, còn nói thế nào đến thần linh bảo hộ?
Bất quá đối với những chuyện này, Trần Phong tạm thời không muốn quản, cũng không xen vào, hắn muốn làm, chỉ là hoàn thành những thẩm phán cần thiết.
Bây giờ không có Tà Thần chặn đường, âm binh rút lui, Trần Phong cũng rút lui.
Ngài tránh ra thân hình, khiến cho hai vị oan hồn khổ chủ có thể tiến vào gian phòng của kẻ phản bội... Vào khoảnh khắc dòng chữ này đập vào tầm mắt của Trần Phong, hai quỷ Lưu Nhã Hàm vốn chỉ đứng cách Đỗ Hoa không xa, chậm chạp không thể tới gần, cùng một lúc bất ngờ hiển lộ ra hình tượng oan hồn.
Khí lực quanh thân các nàng tựa như có thực thể, hai mắt bắt đầu trở nên đỏ ngầu, từng trận âm phong, khiến cho tóc của hai người dựng đứng múa may quay cuồng trên không trung.
Thân thể Lưu Nhã Hàm càng là bởi vì cực độ phẫn nộ, từng khối từng khối huyết nhục rơi xuống, Đỗ Hoa căng thẳng thần kinh đối mặt với sự kích thích như thế, lại lần nữa quỷ kêu một tiếng, bản năng quay về phía cánh cửa sau lưng.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, cánh cửa mà Đỗ Hoa liều mạng cũng không mở ra được, giờ phút này vậy mà lại rất dễ dàng bị kéo ra.
"Có quỷ, cứu mạng!"
Nương theo những tiếng kêu rên, Đỗ Hoa liều mạng chạy xuống lầu.
Ngài gọi lại hai vị oan hồn đang chuẩn bị đuổi theo kẻ bị thẩm phán, các nàng thu liễm hình tượng oan hồn, không dám lỗ mãng. "Đừng đuổi theo, hôm nay hắn thọ chưa hết, đuổi theo cũng không bắt được. Đừng nóng vội, thọ của hắn lập tức đến ngay đầu..."
Hai vị oan hồn nghe lời của ngài nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ngài, không còn manh động. Trần Phong thấy vậy, thối lui ra khỏi không gian ảo.
Có thể trên mặt hắn không hề nhìn thấy chút nào thất lạc nào vì kẻ bị thẩm phán không bị thẩm phán mà ngược lại trốn thoát.
Hết thảy dường như đều nằm trong an bài của Trần Phong...
Thọ chưa hết, Âm sai không thể lấy mạng, đây cũng là quy củ của Địa Phủ.
Mà thọ dài ngắn thường thường có liên quan đến nhân quả tạo ra bởi nghiệp chướng nối tiếp nhau mấy đời.
Đây cũng là lý do vì sao, bá tánh luôn nói người tốt sống không lâu, tai họa ngàn năm.
Mọi người đều mong người xấu chết sớm, nhưng lại có rất nhiều người xấu sống hết đời này, ngược lại còn hại chết không ít người tốt.
Bởi vậy từ xưa đến nay, dân gian mới có những câu cảm thán kiểu như ông trời không có mắt, người tốt sống không lâu.
Nhưng mà những lời cảm khái này cũng không thể thay đổi được gì, thân là Âm Ti Trần Phong cũng không thể không tuân thủ nghiêm ngặt một số quy tắc không cách nào thay đổi.
Bất quá, so với những Âm sai mà mọi người thường biết, Trần Phong có thể có sự khác biệt rất lớn với bọn họ.
Hắn cũng không có kiên nhẫn nhịn đến khi người xấu hết thọ mới ra tay, như mấy lần trước, Trần Phong đã định sẵn kết cục cho những người này.
Đã ngươi thọ chưa hết, vậy ta làm người tốt cho trót, tiễn ngươi thêm một đoạn đường!
Cho nên cuối cùng, Trần Phong viện lý do thọ chưa hết chẳng qua chỉ là trấn an hai oan hồn kia.
Trong mắt Trần Phong, Đỗ Hoa cũng không có thoát khỏi thẩm phán, mà là đang theo quá trình thẩm phán do hắn thiết kế, từng bước từng bước đi tới kết cục mà mình phải gánh chịu.
Nghe trên lầu tiếng quỷ khóc sói gào, Triệu Tuyết tăng nhanh bước chân, đi về phía lầu ba.
Có thể không đợi đi lên, Đỗ Hoa liền lảo đảo chạy xuống. Thậm chí còn xô ngã Triệu Tuyết đang cản đường, vừa khóc vừa kêu như điên chạy ra ngoài tòa nhà.
"Đứng lại, đừng chạy!"
Triệu Tuyết lập tức đuổi theo đồng thời lấy điện thoại di động ra thử liên lạc lại với Thẩm Lâm, nhưng kết quả vẫn như cũ, điện thoại của mấy người Thẩm Lâm đều báo không thể kết nối.
Cô đuổi theo ra khỏi trại an dưỡng An Khang. Càng chạy Triệu Tuyết càng cảm thấy nghi hoặc.
Nơi này rõ ràng đã bố trí rất nhiều nhân viên trông coi, nhưng lúc này động tĩnh lớn như vậy, sao không có ai ra ngăn cản?
Biểu hiện của Đỗ Hoa, rõ ràng là đang rất kinh hãi, chỉ là một người muốn nhanh chóng thoát khỏi trại an dưỡng An Khang.
Hắn chạy dọc theo con đường nhỏ này về phía trước, không lâu sau liền thấy trên đường nhỏ có một chiếc xe, vẫn luôn dừng ở ven đường.
Ánh đèn xe đối với Đỗ Hoa mà nói tựa như là hy vọng trong bóng tối, hắn vội vàng lớn tiếng, liều mạng la lên, đồng thời bước nhanh về phía này.
"Có quỷ, cứu mạng, mau cứu ta!"
"Tổ trưởng, kia có người, hình như đã xảy ra chuyện rồi!"
Đỗ Hoa nhìn thấy trong xe này ngồi chính là Thẩm Lâm và mấy người bọn họ.
Suốt khoảng thời gian này bọn hắn vẫn luôn cố gắng lái xe rời khỏi đây, nhưng bây giờ xe đã hết xăng, bọn hắn nhưng vẫn không thể đi ra ngoài.
Đột nhiên có người xuất hiện, mấy người thấy vậy liền nhao nhao xuống xe, chạy tới gần mới phát hiện ra người này lại là Đỗ Hoa.
Nhìn thấy Thẩm Lâm mấy người mặc quan phục, Đỗ Hoa bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, hắn túm lấy chân Thẩm Lâm, hoảng sợ kêu to:
"Ta muốn tự thú! van cầu các ngươi mau đưa ta đi, các nàng đến rồi! Các nàng đến tìm ta đòi mạng!"
Thẩm Lâm cau mày nhìn Đỗ Hoa đang quỳ trước mặt mình, lúc này quần Đỗ Hoa đã ướt, toàn thân bốc ra một mùi nước tiểu.
Ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại khiến Đỗ Hoa lựa chọn chủ động tới tự thú, hơn nữa nhìn bộ dạng này còn rất kinh hãi.
Ngay khi mấy người đưa mắt nhìn nhau, lại một bóng người đuổi tới. Mấy người chăm chú nhìn lên, chính là Triệu Tuyết không thể nghi ngờ.
"Các ngươi sao lại ở đây? Ta vẫn luôn gọi điện cho các ngươi, sao không có ai nghe máy?"
Nhìn thấy Thẩm Lâm mấy người, Triệu Tuyết cũng cảm thấy rất hoang mang, nhưng đối với những chuyện vừa trải qua, Thẩm Lâm mấy người cũng không hiểu ra sao, tự nhiên không cách nào giải thích.
Bất quá, Thẩm Lâm dường như nghĩ tới điều gì, hắn cấp tốc tiến tới bên cạnh xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phía sau.
Người phụ nữ mặc áo cưới màu đỏ vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ, đứng ở ven đường đã không thấy đâu...
Trong một căn phòng bật đèn trong thành phố, một người trẻ tuổi không ngủ được nằm trên giường say sưa xem truyện ma; "Quỷ đả tường, còn gọi là quỷ che mắt, sẽ khiến cho người ta không ngừng lẩn quẩn ở một chỗ.
Gặp phải tình huống này, hoặc là cắn đầu lưỡi, phun máu đầu lưỡi về phía trước, hoặc là ghi nhớ một khẩu quyết, thăm dò ba bước rồi quay đầu hai bước.
Nếu cả hai cách đều không thể thoát khỏi quỷ đả tường, thì chỉ có thể cầu nguyện mình may mắn.
Lúc này nếu có thể có người khác đi ngang qua, bất luận là vô tình hay cố ý, chỉ cần có thể xâm nhập vào trong đó, thì chứng tỏ mạng ngươi chưa đến tuyệt lộ.
Bởi vì một khi có người không thuộc phạm vi bên trong xâm nhập, quỷ đả tường tự sụp đổ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận