Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 476: Phòng này, nháo quỷ

Phát hiện mới nhất này khiến Hoàng Hâm Lỗi vô cùng hoang mang.
Hắn không muốn người bạn tốt nhiều năm của mình lại chính là thẩm phán giả mà lãnh đạo cấp cao cực kỳ coi trọng.
Nhưng đứng trên lập trường của đệ đệ, tìm được thẩm phán giả liền có thể mở ra một lỗ hổng cho vụ án như tấm sắt mà vui sướng.
Hoàng Hâm Lỗi có một bụng vấn đề, muốn có được đáp án từ Thẩm Lâm, đáng tiếc dù hắn có thử bất kỳ phương pháp nào, cũng không thể liên lạc được với Thẩm Lâm.
Người này cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, hoặc là đã sớm biết mình sẽ bị bại lộ?
Đến tận hừng đông, Hoàng Hâm Lỗi vẫn không tìm được bất kỳ đột phá khẩu nào, việc Thẩm Lâm mất tích không rõ nguyên nhân khiến Hoàng Hâm Lỗi nhất thời không thể phán đoán được tính chất của sự việc này.
Cho đến bây giờ, tất cả các phương thức tìm kiếm Thẩm Lâm của hắn đều thiên về thủ đoạn cá nhân, từ điểm này không khó nhận ra, Hoàng Hâm Lỗi là một người rất trượng nghĩa.
Bởi vì một khi phương thức tìm kiếm Thẩm Lâm thăng cấp lên phương diện quan phương, chẳng khác nào là nói cho tất cả mọi người rằng Thẩm Lâm có hiềm nghi.
Trước mắt hắn còn không muốn gây ra sóng gió như vậy, chỉ muốn tìm một cơ hội để có thể nói chuyện với Thẩm Lâm, ít nhất có thể giải đáp những nghi hoặc đọng lại trong lòng hắn.
Thời gian từng ngày trôi qua, sức ảnh hưởng do bữa tiệc tối kia tạo thành không hề tiêu tan.
Hương Giang tiến hành thay máu tầng lớp lãnh đạo, nhiều xí nghiệp đầu ngành do đó bị tổn thương nặng nề, giúp cho rất nhiều người bị chèn ép có thể ngẩng đầu lên.
Chỉ một bữa tiệc tối, đã khiến toàn bộ Hương Giang ở vào đầu sóng ngọn gió của sự biến đổi, chuyện này nếu đặt ở địa phương khác, nhất định sẽ khiến người ta khó có thể tin.
Nhưng Hương Giang thì khác, là một thành phố cùng tồn tại giữa nguy hiểm và cơ hội, cũng bởi vậy khiến người dân thành phố này có chút lãnh huyết.
Bởi vì khi có người ngã xuống thì nhất định sẽ có người nắm bắt cơ hội này để đứng lên, tầng tầng lớp lớp, góp phần vào sự phồn hoa của thành phố này.
Tổ chuyên án nhất định là không công mà lui, ít nhất là khi Thẩm Lâm còn chưa muốn bọn họ biết.
Hoàng Hâm Lỗi phụng mệnh dẫn đội trở về, nhưng trước khi đi, đã gặp Hoàng Hâm Thần một mặt:
"Đệ đệ, ngươi phải đi một chuyến đến địa chỉ này, tra xét người này, có lẽ sẽ giúp chúng ta tìm kiếm thẩm phán giả."
Nghe ca ca nói, Hoàng Hâm Thần nhận lấy tờ giấy này nhìn qua, sau đó nhíu mày:
"Thẩm Lâm, ca, huynh muốn tra hắn sao?
Hắn là bạn của huynh, bây giờ huynh lại nghi ngờ hắn là thẩm phán giả?"
"Nói nhảm, hắn là ai ta không biết sao? Bảo ngươi tra thì cứ tra, lắm lời như vậy.
Sáng sớm mai ta phải phụng mệnh dẫn đội trở về thành phố Thương Hải, nhiều người phức tạp, ta hành động không tiện.
Việc này giao cho đệ, cần phải nhanh chóng tra rõ tung tích của Thẩm Lâm, bất luận thế nào ta cũng muốn gặp hắn một lần."
"Được, việc này giao cho ta, ta sẽ phụ trách."
Cứ như vậy hai huynh đệ, một người ngoài sáng một người trong tối, lại lần nữa chia tay, đi về những hướng khác nhau.
Mỗi người sau sự kiện ở Hương Giang, dường như đều có mục tiêu của mình.
Mỗi người bọn họ phân tán ở khắp nơi, có lẽ một ngày nào đó sẽ lại tụ họp, nhưng ít nhất trước mắt, ngày đó còn quá xa.
"Ông chủ, thấy thế nào, căn phòng này anh còn hiếm lạ không? Nếu anh ưng ý, hôm nay tôi liền ký hợp đồng luôn?"
Trong một căn phòng cho thuê, nữ nhân viên bán hàng dáng người có chút khỏe mạnh, ân cần nhìn Tiết Vô Ngôn cười nói.
Tiết Vô Ngôn không trả lời ngay vấn đề này, mà là cẩn thận đi một vòng quanh căn phòng, không thể không nói, hắn thật sự thích căn phòng này.
Trong khoảng thời gian này, Tiết Vô Ngôn luôn đi du lịch khắp nơi, hai ngày trước mới đến Sơn Hải quan, lập tức bị thành phố này hấp dẫn.
Khánh Thị phong cảnh hữu tình, vô số món ăn ngon, đến đây chưa được hai ngày, Tiết Vô Ngôn cảm thấy mình trẻ ra không ít.
Bởi vì quá lạnh, chỉ cần ra ngoài đi dạo một vòng, liền cóng đến run rẩy.
Càng nghĩ Tiết Vô Ngôn tạm thời không có dự định gì khác, liền nghĩ thầm ở lại đây, thuê một căn phòng ngắn hạn, như vậy sẽ có không khí gia đình hơn, dù sao cũng hơn là ở trong khách sạn.
Nhắc tới số dư trong thẻ của Tiết Vô Ngôn không hề ít, nhưng không chịu nổi tính cách của hắn, tính toán tỉ mỉ, do vậy đây đối với nữ nhân viên bán hàng mà nói cũng là một loại khảo nghiệm về năng lực nghiệp vụ.
"Phòng ốc ngược lại là không tệ, nhưng tôi thấy khó hiểu là, phòng tốt như vậy, vì sao lại dễ dàng cho thuê như thế?"
Tiết Vô Ngôn biểu lộ cảm xúc, nói ra một câu khiến nữ nhân viên bán hàng không ngờ tới.
Thời buổi này, quá thực tế ngược lại không tốt sao?
Nhưng đáng lưu ý chính là, ngay khi Tiết Vô Ngôn hỏi ra vấn đề này, ánh mắt của nữ nhân viên bán hàng có mấy phần né tránh, dường như tiềm thức muốn lẩn tránh vấn đề này.
Tuy nhiên rất nhanh, nữ nhân viên bán hàng liền giống như thường ngày vừa cười vừa nói:
"Ông chủ thật là biết nói đùa, thuê rẻ còn không tốt sao?
Anh xem căn phòng này của tôi cách trung tâm thành phố không xa, giá này mà thuê phòng ở đây là không thể.
Hơn nữa anh xem căn phòng này 3 phòng ngủ 1 phòng khách rộng bao nhiêu, bố cục tọa bắc hướng nam khiến trong phòng luôn luôn sáng sủa, đông ấm hè mát.
Đây chính là một trong những căn phòng hiếm có nhất của công ty chúng tôi, ngài nếu không nắm chặt, sẽ không còn đâu."
Tiết Vô Ngôn khẽ gật đầu, hắn mặc dù cảm thấy lời nói của nữ nhân viên bán hàng có chút khẩn trương, nhưng hắn cũng không để ý lắm:
"Được rồi, vậy ký hợp đồng đi."
Nữ nhân viên bán hàng tranh thủ thời gian lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn mở ra trước mặt Tiết Vô Ngôn, Tiết Vô Ngôn theo thói quen nhìn lướt qua hợp đồng, đang định ký tên thì tay lại dừng lại, bởi vì ánh mắt hắn bị một điều khoản kỳ quái trong bản hợp đồng này hấp dẫn.
"Việc cho thuê căn phòng này chỉ chấp nhận thanh toán theo quý, nếu khách thuê vì nguyên nhân cá nhân mà không ở đủ một quý, tiền sẽ không được hoàn trả."
"Đây là ý gì?"
Tiết Vô Ngôn không hiểu, vì sao trong hợp đồng còn phải ghi rõ điều khoản này?
Nữ nhân viên bán hàng lại nở nụ cười mang tính thương hiệu:
"Ông chủ, đây là để ràng buộc những khách thuê khác, chúng tôi không muốn phải thường xuyên lo việc phòng ốc, đều hy vọng một căn phòng có thể có người thuê lâu dài.
Cho nên điều khoản này anh không cần quá lo lắng, chỉ cần ký tên ở phía dưới, hôm nay coi như xong việc."
Tiết Vô Ngôn suy tư rồi khẽ gật đầu, ngược lại là cũng không nghe ra điều gì khác thường.
Dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp ký tên mình lên hợp đồng.
"Tốt ông chủ, vậy không có việc gì tôi xin phép, từ giờ trở đi quyền sử dụng căn phòng này thuộc về anh, chúc anh sinh hoạt vui vẻ."
Nữ nhân viên bán hàng chào Tiết Vô Ngôn, rồi quay người rời đi.
Tiết Vô Ngôn tâm trạng vui vẻ ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, càng ngày càng cảm thấy người dân thành phố này rất nhiệt tình.
Hắn làm sao biết, nữ nhân viên bán hàng sau khi rời đi, thậm chí không đi thang máy, mà là vội vã chạy xuống bằng cầu thang bộ, vừa chạy vừa gọi điện thoại:
"Ông chủ, căn phòng kia tôi đã cho thuê, là một người ngoại tỉnh, hẳn là không biết gì cả."
Giọng nói trong điện thoại cũng mang theo vài phần vui mừng:
"Tốt lắm Tiểu Trần, căn phòng này cô cũng có thể cho thuê, không hổ là người bán hàng giỏi nhất của cửa hàng chúng ta.
Tìm được một kẻ ngốc như vậy không dễ dàng, hy vọng hắn có thể ở lại lâu một chút."
Nữ nhân viên bán hàng không hề bình tĩnh lại vì nhận được khen ngợi, ngược lại càng thêm mấy phần bất an:
"Ông chủ, đều đồn căn nhà này có ma, chúng ta không báo trước, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận