Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 489: Ta muốn giám bảo chuyên gia, ngươi tìm cho ta trộm mộ

Tần Quảng Vương nghe xong, lập tức cúi đầu đọc qua sổ ghi chép, không lâu sau liền ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phong:
"Đại nhân, không xem thì không biết, xem rồi mới giật mình, Địa phủ ta đây đúng thật là nhân tài đông đúc.
Ta đã sơ bộ chỉnh lý lại thông tin, ngài có tám người để lựa chọn.
Tám vị này hiện đều ở Địa phủ, có người đã chịu phạt ở Địa phủ, có người thì đang đợi phong âm chức."
"Tám vị nào, nói nghe thử xem?"
"Vị thứ nhất chính là Ngũ Tử Tư, đã từng là đại thần nước Ngô.
Bởi vì ghi hận Sở Bình Vương, cho nên Ngũ Tử Tư vẫn luôn tìm kiếm lăng mộ Sở Bình Vương, sau khi nhận được chỉ điểm của cao nhân, Ngũ Tử Tư một mình đào lăng mộ Sở Bình Vương. Nhưng không hề động đến bảo vật, mà là moi thi thể Sở Bình Vương ra quật.
Vị cao nhân chỉ đạo Ngũ Tử Tư kia đã dạy hắn đổ đấu chấp pháp, đồng thời cũng khiến hắn học được cách giám định các loại bảo vật."
"Vị tiếp theo đi."
"Vị tiếp theo là Hạng Vũ, đồng hương của Ngũ Tử Tư.
Trong ghi chép dân gian, Hạng Vũ đã đào xuyên qua lăng mộ Thủy Hoàng Đế."
"Khoan đã, sao toàn là trộm mộ?"
Đối mặt với câu hỏi của Trần Phong, Tưởng Thông có chút ngượng ngùng cười nói:
"Không trộm mộ thì cũng không đến chỗ ta nha."
Trần Phong nghĩ lại, thấy cũng đúng là như thế, chỉ có thể kiên nhẫn nghe tiếp.
Nghe một hồi, đến cả Tào Tháo cũng xuất hiện.
Mà Tào Tháo còn là đối tượng được Tưởng Thông đặc biệt đề cử, có thể một mình đánh cắp vương mộ Mang Nãng Sơn, không chỉ cần thủ pháp chuyên nghiệp, mà còn phải có năng lực giám định tinh xảo.
"Không đúng, tại sao hắn cũng ở đây, loại người trời sinh gánh vác sứ mệnh giáng sinh này theo lý thuyết không đến mức lưu lạc đến đây chứ?"
Lần này, người trả lời Trần Phong không phải Tưởng Thông, mà là Thôi Chí Dũng đang bưng Sinh tử Bộ:
"Đại nhân, hoàn toàn chính xác có một số người sinh ra là để làm việc lớn, nhưng phương thức thành đại sự của những người này không phải là đã định sẵn.
Có người có thể lựa chọn dùng nhân thiện để thành sự, cũng có người chọn gian nịnh sát phạt để thành sự.
Bất luận dùng phương thức nào để làm nên đại sự là công, nhưng không có nghĩa là có thể xóa bỏ những việc làm trong quá trình bọn họ làm nên đại sự.
Cho nên, đều phải trả hết tội nghiệt trước, rồi mới có thể lĩnh công."
"Cũng đúng..."
Trần Phong khẽ gật đầu:
"Còn có người khác không?"
"Đại nhân, ngài thật sự không suy tính thêm sao? Tào Tháo này chính là người khởi đầu của Mạc Kim giáo úy đấy."
"Ta cần chuyên gia giám định đồ cổ, không phải chuyên gia trộm mộ.
Hơn nữa, lão tiểu tử này phong bình không tốt, ta không dám dùng hắn!"
Thay đổi tới lui, cuối cùng tốn rất nhiều thời gian, Trần Phong mới định ra một ứng viên, vị này trong lịch sử cũng coi là nhân vật có tiếng tăm.
Đạo thánh, Ôn Thao!
"Được, là hắn, gọi hắn đến đây!"
Hắc Bạch Vô Thường lĩnh mệnh tiến đến, không lâu sau liền mang theo một hồn phách tới.
Đến trước điện, hồn này quỳ lạy, cúi đầu nhìn xuống đất, không đối mặt với Trần Phong.
"Ngẩng đầu lên."
Trần Phong lên tiếng, Ôn Thao lúc này mới ngẩng đầu.
Vị này là người nước Lương thời Ngũ Đại, trong dân gian có danh xưng là đạo thánh.
Khi còn sống, hắn chấp chính ở Trường An bảy năm, trong bảy năm đó đã trộm vô số Hoàng Lăng triều Đường, một mình làm chậm lại rất nhiều việc tìm hiểu ngược dòng văn hóa triều Đường của hậu nhân.
Nhiều năm như vậy, người này hiện vẫn còn ở Địa phủ, tự nhiên đã sớm không còn nhuệ khí.
"Ôn Thao, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ, ngày mai cần ngươi theo ta đi dương gian một chuyến, ngươi có bằng lòng không?"
Thậm chí không đợi Trần Phong nói rõ là vì chuyện gì, Ôn Thao liền liên tục gật đầu:
"Nguyện ý!"
Đây không phải Ôn Thao quá nhiệt tình, mà là chờ đợi ở Địa phủ nhiều năm như vậy, hắn biết rõ mình phạm vào nghiệp chướng nặng nề, bất kỳ cơ hội nào có thể giảm bớt hình phạt hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Ôn Thao mang trên mặt một tia vội vàng và khát vọng, phảng phất như nhìn thấy được một tia hy vọng sống.
Trần Phong thấy thế, trong lòng đã có tính toán, hắn tiếp tục nói:
"Ngày mai, ta cần lấy thân phận chuyên gia giám định đồ cổ, tham gia một buổi đấu giá đồ cổ.
Ngươi nhất định phải giúp ta thể hiện được giống như chuyên gia thật sự, không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở nào."
Ôn Thao nghe xong, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn dường như tìm lại được sự tự tin và phong thái năm đó ở Trường An, trầm giọng đáp:
"Đại nhân yên tâm, Ôn Thao ta mặc dù khi còn sống làm nhiều chuyện bất nghĩa, nhưng đối với việc giám định đồ cổ vẫn rất có tâm đắc.
Ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng!"
Trần Phong hài lòng khẽ gật đầu, một tảng đá trong lòng coi như đã rơi xuống.
Nhưng lúc này, Ôn Thao nhịn không được hiếu kỳ hỏi thêm một câu:
"Chỉ là đại nhân, ta nên làm thế nào để đến dương gian?"
Dương gian dương khí đối với âm hồn là một loại uy hiếp tiên thiên, bởi vậy Ôn Thao hỏi vấn đề này cũng không có gì lạ.
Trần Phong nghe vậy liền chỉ chỉ mình:
"Việc này dễ xử lý, ngươi bám vào người ta, ta mang theo ngươi đi."
A?
Trong đại điện, cơ hồ tất cả mọi người đều đứng lên, duy chỉ có Ôn Thao chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Vị này chính là lão đại đứng đầu Địa phủ, Ôn Thao giật mình trong lòng, hắn mặc dù khi còn sống làm xằng làm bậy, nhưng đối mặt với uy quyền tối cao của Địa phủ, vẫn không khỏi cảm thấy e ngại.
Hắn lắp bắp hỏi:
"Đại nhân, cái này... Cái này thích hợp sao? Ta... Ta thân mang tội nghiệt như vậy, sao dám bám vào người ngài."
Trần Phong mỉm cười, khoát tay ra hiệu hắn không cần quá căng thẳng:
"Ôn Thao, ngươi không cần phải lo lắng. Ta đã chọn trúng ngươi, tự nhiên có biện pháp để ngươi an toàn đến dương gian.
Ngươi chỉ cần làm theo sự phân phó của ta, những chuyện khác không cần lo ngại."
Ôn Thao lúc này mới hơi an tâm, hắn đứng dậy, cúi đầu thật sâu:
"Đa tạ đại nhân tín nhiệm, Ôn Thao ta tất dốc hết toàn lực, không phụ kỳ vọng của ngài."
Trần Phong khẽ gật đầu, lập tức quay người nói với Chung Chính Nam và các phán quan khác:
"Tốt, sự tình đã an bài thỏa đáng.
Ngày mai ở buổi đấu giá đồ cổ, ta sẽ mang theo Ôn Thao cùng đi. Các ngươi tiếp tục công việc của mình, có việc gì ta sẽ liên lạc lại."
Chung Chính Nam và các phán quan khác nhao nhao đồng ý, ai đi đường nấy, tiếp tục xử lý sự vụ Địa phủ.
Trần Phong thì mang theo Ôn Thao trở về dương gian, chuẩn bị nghênh đón buổi đấu giá đồ cổ sắp tới.
Hắn biết, có Ôn Thao, vị chuyên gia giám định đồ cổ này trợ giúp, hắn sẽ có thể càng thêm ung dung ứng phó với các loại tình huống có thể xuất hiện trên buổi đấu giá.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Trần Phong đến phòng ăn khách sạn dùng bữa, một mình gọi suất ăn cho mấy người, những người xung quanh nhao nhao ném tới ánh mắt hiếu kỳ.
"Ôn Thao, ngươi xác định những thứ này đều muốn nếm thử?"
Trần Phong yên lặng hỏi trong lòng, rất nhanh trong đầu liền truyền đến thanh âm của Ôn Thao:
"Đại nhân... Có được không?"
Đã muốn dùng người, Trần Phong tự nhiên muốn cho chút lợi ích, suy nghĩ liền đáp ứng:
"Được, để ngươi nếm thử hết cũng được, nhưng ăn hết ta phải bội thực mất.
Cho nên, mỗi thứ ta chỉ nếm một miếng, ý tứ một chút là được rồi!"
"Được, đại nhân ngài quyết định, ta đều nghe ngài!"
Trong thanh âm của Ôn Thao mang theo vẻ hưng phấn, hiển nhiên đối với việc có thể nếm thử mỹ thực nhân gian cảm thấy vô cùng chờ mong.
Trần Phong mỉm cười, bắt đầu thưởng thức bữa sáng, mà Ôn Thao thì mượn miệng Trần Phong, yên lặng thưởng thức phong vị đặc biệt của mỗi món ngon.
Sau bữa ăn, Trần Phong trực tiếp rời khỏi khách sạn, xe chuyên dụng đã đợi từ lâu.
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Trần Phong đã không kịp chờ đợi muốn ở đó, nhìn xem Tiết Vô Ngôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận