Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 250: Ngươi quản được sao?

Nghe được Thẩm Lâm hỏi thăm, nụ cười trên mặt Trần Phong dần dần thu lại, hắn đặt chiếc máy chơi game vàng mã trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Lâm:
"Thẩm điều tra viên, các ngươi cũng biết, nghề của ta không hay giao thiệp với người sống, toàn là khổ chủ tìm tới.
Cửa hàng như thế này không giống những tiệm khác, có thể ít nói chuyện thì ít nói chuyện, chớ nói chi là bắt chuyện với người ta."
Thẩm Lâm rõ ràng cũng không có ý định thật sự lấy được manh mối hữu dụng nào từ Trần Phong, bởi vậy cực kỳ qua loa gật đầu, lại nhìn một chút, rồi cùng hai người khác quay người rời đi.
Chỉ là chưa đi được mấy bước, Ngụy Tử Khải vẫn luôn không lên tiếng dừng bước, sau đó quay đầu, hơi nghi hoặc nhìn Trần Phong một lần nữa:
"Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Trần Phong cười đầy ẩn ý:
"Nói đùa, làm nghề này của chúng ta, vẫn là ít gặp thì hay hơn..."
Ngụy Tử Khải không nói gì, nhưng ánh mắt nghi hoặc lại càng đậm thêm mấy phần.
Trầm mặc mấy giây, lúc này mới quay người rời đi, trở lại trên xe.
"Không có vấn đề gì chứ, sao cảm giác Ngụy bộ trưởng từ sau khi vào nhà lại đột nhiên kiệm lời ít nói rồi?"
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Thẩm Lâm tò mò hỏi một câu, đối với việc này, Ngụy Tử Khải lắc đầu, đạp mạnh chân ga nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
"Không có gì, chính là cảm thấy khá quen, cảm giác không giống như là lần đầu gặp mặt."
"Có thể là đã gặp người nào đó có ngoại hình giống hắn, cũng không nhất định."
"Có lẽ vậy..."
Chiếc xe dần dần đi xa, đứng tại cổng, Trần Phong lẳng lặng nhìn theo chiếc xe này biến mất khỏi tầm mắt.
Toàn bộ quá trình, Trần Phong đều biểu hiện rất thản nhiên, không khác gì người thường, cho đến giờ phút này, ánh mắt thâm thúy mới hiện ra.
Thẩm Lâm đám người dù thế nào cũng không nghĩ tới, thẩm phán giả mà bọn hắn tâm tâm niệm niệm muốn tìm vẫn luôn ở dưới mí mắt, thậm chí không lâu trước đây, còn nói chuyện với nhau.
Về phần Ngụy Tử Khải, trong đầu cuối cùng sẽ hiện ra gương mặt của Trần Phong.
Hắn cũng không biết là vì sao, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, lại luôn cảm thấy quen thuộc.
Ba người quay về Đề Hình ti, lại một lần nữa không công mà về, làm cho bầu không khí trong văn phòng có chút trầm thấp.
Nhưng đồng thời mọi người cũng đều đang cố gắng vực lại tinh thần, dù sao vụ án chưa được giải quyết, bọn hắn không thể cứ thế bỏ cuộc.
Trong Đề Hình ti, ánh đèn mờ nhạt, trên mặt mỗi người đều viết đầy mệt mỏi và kiên trì.
Lúc đêm xuống, một cơn buồn ngủ ập đến, Ngụy Tử Khải mơ mơ màng màng gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, đã là quan bào gia thân, xe nhẹ đường quen đẩy ra đại môn Phán Quan Điện, đi thẳng đến trước mặt Trần Phong.
Ngồi trên đại điện, Trần Phong rõ ràng đã đợi lâu, vừa thấy Ngụy Tử Khải liền lập tức cười nói:
"Ngụy phán quan, mời ngồi, lại gặp mặt..."
Ngụy Tử Khải rất cung kính hướng Trần Phong hành lễ, sau đó mới ngồi xuống ghế bên cạnh điện.
Dưới ánh nến trong điện, tỏa ra khuôn mặt Trần Phong có chút lạnh lùng nhưng lại không mất đi vẻ ôn hòa, khiến cho Phán Quan Điện âm trầm này lại có thêm mấy phần ấm áp của nhân gian.
"Đại nhân, ban ngày đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến đại nhân thêm gánh nặng không?"
Vừa mới nhập tọa, Ngụy Tử Khải có chút lo lắng mở miệng hỏi, dù sao hắn giờ phút này mới thật sự là Thiên Địa Nhân ba hồn đều đủ, mà ban ngày chỉ có nhân hồn gia thân, cho nên ban ngày không biết chuyện đêm khuya, nhưng đêm khuya lại biết hết mọi điều nghe thấy ban ngày.
Trần Phong cười khoát tay:
"Không sao, bất quá chỉ là một việc nhỏ, hôm nay tìm ngươi đến đây, là có chuyện quan trọng hơn cần thương lượng."
Ngụy Tử Khải gật đầu, rất tò mò nhìn Trần Phong, chờ hắn nói tiếp.
"Còn chưa đến mười ngày nữa là ngày mười lăm tháng bảy, cũng chính là ngày mà dân gian gọi là Quỷ Tiết.
Ngày này là thời điểm quỷ môn mở rộng mỗi năm một lần, tất cả vong hồn tại Uổng Tử Thành, đều có thể nhân ngày đó trở lại dương gian tiếp nhận sự cung phụng của dương thế, nhìn lại người nhà chưa mất."
Ngụy Tử Khải giật mình, có chút kinh ngạc nói:
"Truyền thuyết dân gian là có thật? Vào Quỷ Tiết, ngây thơ sẽ mở rộng quỷ môn?"
Trần Phong khẽ gật đầu, sau đó lại thở dài:
"Đối với những vong hồn còn chưa chuyển thế đầu thai mà nói, thường thường mong đợi nhất chính là ngày này.
Bọn hắn có thể trở về nhìn xem cha mẹ, vợ con còn tại thế, lúc này quỷ môn mở rộng mười phần, đến lúc hừng đông liền phải trở về, cũng coi như có thể an ủi được phần nào nỗi khổ tương tư.
Đương nhiên, việc này cũng chỉ giới hạn ở những người trong Uổng Tử Thành, những tội hồn đang chịu khổ chuộc tội trong địa ngục thì không thể rời đi, nhưng cho dù là vậy, đó cũng là một quy mô cực lớn, hiện tại nhân thủ của chúng ta có hạn, lại là lần đầu tiên ta tại vị vào ngày quỷ môn mở rộng, rất nhiều việc đều cần cẩn thận định đoạt."
Ngụy Tử Khải hiểu được nguyên nhân mình được vời đến lần này, lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ lần nữa:
"Đại nhân cứ việc phân phó, hạ quan nhất định toàn lực ứng phó."
Trần Phong gật đầu:
"Ngụy đại nhân trong khoảng thời gian này ở Thưởng Thiện Ti, hẳn là đã ghi chép không ít đại thiện nhân ở Dương thế?"
Đối mặt với câu hỏi của Trần Phong, Ngụy Tử Khải có chút hổ thẹn nói:
"Thời gian dài như vậy, đại thiện nhân chỉ có vài người mà thôi, tất cả đều được ghi chép lại trong sách, đồng thời dựa theo âm luật quy định, vì bọn họ định sẵn đời sau vinh hoa phú quý.
Ước chừng thời gian, những người này hẳn là vẫn còn đang xếp hàng chờ đợi chuyển thế."
Trần Phong mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia khen ngợi:
"Ngụy đại nhân, ngươi làm rất tốt.
Nhưng Quỷ Tiết sắp đến, chúng ta cần nhiều thiện nhân hơn để giữ gìn trật tự của Uổng Tử Thành. Ngươi có thể dốc thêm sức, tìm ra càng nhiều thiện nhân phù hợp với điều kiện không?"
Ngụy Tử Khải nghe vậy, trong lòng rùng mình, hắn hiểu Trần Phong nói không sai.
Trong thời gian Quỷ Tiết, trật tự của Uổng Tử Thành rất quan trọng, cần nhiều Âm sai hơn mới có thể ổn định.
"Đại nhân, số lượng người ở dương gian phù hợp trở thành Âm sai không nhiều, những người này phần lớn đều là những người đã chết vì quốc gia, những người này đều có Thành Hoàng xá lệnh, nhưng bản tâm không muốn xuống địa phủ luân hồi.
Bọn hắn phần lớn ở trong nghĩa trang, hoặc là những nơi quan trọng của thành trì, yên lặng bảo vệ quốc gia, hậu bối của mình, đợi đến ngày hoàn toàn không còn chiến hỏa, mới có thể an tâm rời đi.
Nếu có thể để bọn hắn trở thành quỷ sai, có lẽ có thể giải quyết được tình thế cấp bách..."
Trần Phong nghe xong, trong mắt lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa, lập tức gật đầu, tỏ ý đồng ý.
"Ngụy đại nhân nói rất đúng, những anh linh trung liệt này vốn đáng để chúng ta kính trọng.
Nếu có thể để bọn hắn tạm thời đảm nhiệm chức vụ Âm sai trong thời gian Quỷ Tiết, không những có thể giữ gìn trật tự của Uổng Tử Thành, còn có thể cho bọn hắn tư cách ở lại dương gian, coi như là một loại an ủi đối với bọn hắn."
Ngụy Tử Khải nghe vậy, trong lòng vui mừng, vội vàng chắp tay nói:
"Đại nhân anh minh, hạ quan lập tức đi an bài việc này."
Trần Phong mỉm cười, khoát tay:
"Không cần, chuyện này vẫn là để ta tự mình đi làm.
Nếu không, chuyện lớn như vậy, chỉ để một vị phán quan thay mặt Địa Phủ tiến đến, khó tránh khỏi tỏ ra không đủ coi trọng."
Ngụy Tử Khải hơi sững sờ, lập tức gật đầu:
"Đại nhân anh minh, hạ quan tự nhiên toàn lực phối hợp."
Trần Phong đứng dậy đi ra ngoài, Ngụy Tử Khải cúi người hành lễ, cho đến khi Trần Phong biến mất ngoài điện, mới đứng dậy đi về phía Thưởng Thiện Ti ở bên cạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận