Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 299: Thương thiên bỏ qua cho ai

Trận sấm chớp mưa bão này đến nhanh, chỉ tồn tại không đến mấy chục giây liền mây tan mưa tạnh, yên tĩnh như cũ.
Chỉ là cùng với trận sấm chớp mưa bão đó biến mất, còn có chiếc máy bay tư nhân của Cao Khải.
Mây mù phiêu miểu, hết thảy đều giống như chưa từng xảy ra, nhưng lại ngầm thuyết minh mọi sự đều do thiên định, nửa điểm không do người.
Không lâu sau, tại trụ sở Đề Hình ti thành phố Phụ Dương, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập phá vỡ bầu không khí kiềm chế của tổ trọng án.
Chung Chính Nam vẫn chưa từng từ bỏ, cho dù biết hy vọng rất xa vời, nhưng vẫn muốn có thể xin được thủ tục hợp pháp trước khi máy bay tư nhân xuất cảnh, ngăn nó lại, buộc Cao Khải phải nhận tội tuân thủ pháp luật.
Các tổ viên khác nhìn thấy vậy nhưng không ai dám nói nhiều, không ai nguyện ý vào lúc này dập tắt niềm hy vọng cuối cùng trong lòng Chung Chính Nam, nói cho hắn biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Cho đến khi trận tiếng bước chân dồn dập kia càng ngày càng gần, sau đó đột ngột đẩy ra cánh cửa lớn văn phòng tổ trọng án.
"Tổ trưởng Chung, tin tức mới nhất, máy bay tư nhân của Cao Khải gặp sấm chớp mưa bão..."
"Cái gì?"
Chung Chính Nam đột nhiên đứng dậy, trừng lớn hai mắt:
"Trời mở mắt, đã có thời tiết sấm chớp mưa bão, máy bay tư nhân liền không thể không chuyển hướng, chúng ta còn có thời gian, nói không chừng có thể ngăn cản hắn."
Điều tra viên đến đây báo cáo thật sự có vẻ hơi ấp úng:
"Tổ trưởng Chung, sấm chớp mưa bão không kéo dài bao lâu, trận sấm chớp mưa bão bất thình lình này không bị trinh sát được.
Sau khi sấm chớp mưa bão biến mất, máy bay tư nhân cũng không thấy đâu."
Đừng nói là Chung Chính Nam, tất cả điều tra viên ở đây đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Cái gì gọi là không thấy?"
Liễu Khải tiến lên mấy bước truy vấn.
"Trước khi máy bay tư nhân cất cánh phải xin đường bay, căn cứ luật pháp quy định, đơn vị xử lý hoạt động hàng không thông dụng hoặc cá nhân trước khi thực hiện chuyến bay nên đưa ra kế hoạch xin bay cho bộ môn quản chế bay ở đó.
Sau khi được phê duyệt, tín hiệu radar của máy bay tư nhân, trong quá trình bay sẽ ở trạng thái giám sát.
Nhưng theo trận thời tiết sấm chớp mưa bão kia, tín hiệu radar của chiếc máy bay này biến mất, địa điểm cuối cùng tín hiệu biến mất cách xuất cảnh ước chừng chỉ còn không đến một tiếng."
Chung Chính Nam đặt mông ngồi trở lại ghế, vẻ kinh ngạc trên mặt khó mà che giấu.
Xác suất xảy ra loại tình huống này thật sự là quá thấp, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác lại xảy ra như vậy, Chung Chính Nam trong lúc nhất thời thậm chí không biết nên vui hay nên buồn.
"Bộ môn lục soát cứu nạn đã phái đội tìm kiếm cứu nạn, đến tìm kiếm hài cốt máy bay tư nhân.
Các bộ môn hàng không cũng đều nhận được tin tức, bắt đầu tìm kiếm trên diện rộng tín hiệu radar của chiếc máy bay này."
Chung Chính Nam khoát tay, điều tra viên đến báo cáo mới rời đi, những người khác thì hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết nên nói gì.
"Thiên ý, đây là thiên ý đi, lão thiên đều muốn giúp chúng ta giữ Cao Khải lại.
Một chiếc máy bay cứ như vậy vô duyên vô cớ mất tích, bất luận thế nào cũng phải tìm được nó, ta cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Ngay lúc Chung Chính Nam đang suy tư, chuông điện thoại dồn dập vang lên, hắn theo bản năng nhận điện thoại, chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thẩm Lâm:
"Tổ trưởng Chung, ta nghe nói gần đây anh vẫn luôn điều tra Cao Khải, chủ tịch tập đoàn Khải Thịnh.
Nghe nói chưa? Máy bay tư nhân của hắn muốn xuất cảnh bị mất tích!"
Chung Chính Nam thở dài:
"Cái này thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Ta vừa mới nghe nói chuyện này, nhưng tổ trưởng Thẩm sao lại để ý như thế?"
"Anh đợi ta một chút, ta gửi mấy phần tư liệu cho anh xem..."
Trong điện thoại rất nhanh liền truyền đến âm thanh thao tác máy tính, Chung Chính Nam tò mò ngồi trước máy tính của mình, không bao lâu liền nhận được một email.
Mở email ra, bên trong là một số tài liệu cá nhân, tổng cộng sáu người.
"Tổ trưởng Thẩm, đây là..."
"Tổ trưởng Chung, tổ chuyên án của chúng ta chắc anh phải biết, là đặc biệt nhằm vào vụ án giết người hàng loạt của thẩm phán giả mới thành lập.
Cho nên khi biết máy bay mất tích, ta đã lưu tâm tra xét những người trên máy bay này.
Vốn dĩ tổ phục vụ của chiếc máy bay này hẳn là có tám người, nhưng trên thực tế đăng ký chỉ có bốn người.
Lại thêm hai cơ trưởng, cùng Cao Khải, tổng cộng chín người.
Ta hoài nghi lần máy bay mất tích này có liên quan rất lớn đến thẩm phán giả."
Lời này của Thẩm Lâm khiến Chung Chính Nam khẽ giật mình, ngay sau đó nhíu mày:
"Tổ trưởng Thẩm, anh nghĩ nhiều rồi, thẩm phán giả có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể khiến một chiếc máy bay cứ như vậy biến mất?"
Chung Chính Nam thậm chí cảm thấy Thẩm Lâm có phải hay không có chút điên rồ, chuyện gì cũng có thể đổ cho thẩm phán giả?
Nhưng đối với điều này, Thẩm Lâm vẫn kiên định quan điểm của mình:
"Tổ trưởng Chung, có lẽ thẩm phán giả không có cách nào làm một chiếc máy bay mất tích, nhưng làm một chiếc máy bay rơi vỡ, dẫn đến tín hiệu radar biến mất, là có khả năng.
Ban đầu đây là máy bay tư nhân, không có kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, thẩm phán giả nếu thật sự hữu tâm, thì không có gì khó khăn.
Hơn nữa anh không cảm thấy kỳ quái sao, theo ta được biết, kế hoạch xuất hành lần này của Cao Khải rất đột ngột, tất cả nhân viên tổ phục vụ đều chỉ nhận được tin tức trước khi cất cánh vài tiếng, sau đó nhao nhao chạy tới sân bay.
Nhưng vấn đề là, tám người ban đầu của tổ phục vụ, bốn người trong đó đều vì đủ loại nguyên nhân ngoài ý muốn mà cuối cùng không thể đăng ký.
Anh xem lại những tài liệu ta gửi cho anh, đều là những người cùng Cao Khải ở trên chiếc máy bay kia, anh có phát hiện ra điểm giống nhau giữa bọn họ là gì không?"
Chung Chính Nam hiếu kỳ nhìn về phía màn hình máy tính trước mặt, ấn mở tên cơ trưởng.
Trong tài liệu, có một đoạn văn tự khiến Chung Chính Nam chú ý.
Người này thích cờ bạc, thiếu nợ cờ bạc kếch xù tại sòng bạc, không lâu sau vợ hắn ta liền tử vong ngoài ý muốn, xuất hiện số tiền bảo hiểm ngoài ý muốn kếch xù, không chỉ giúp người này trả hết nợ cờ bạc, còn giúp hắn ta có được cuộc sống xa xỉ.
Chung Chính Nam cau mày, tiếp tục lật xem tài liệu của những người khác.
Nữ nhân viên phục vụ hai mươi sáu tuổi, hai năm trước sa vào bạo lực mạng, nguyên nhân là bạn trai quen ba năm, trong ba năm chuyển khoản kim ngạch lên tới mấy chục vạn nguyên.
Nhà trai cảm thấy hai bên đã đến giai đoạn nói chuyện cưới xin, nhưng không ngờ nhà gái lúc này lại đề nghị chia tay, nhà trai đứng trên cầu vượt Hải, khi Đề Hình ti tìm cô ta đến khuyên bảo, cô ta lại nói một câu, khiến nhà trai nản lòng thoái chí, táng thân trong biển rộng.
"Đừng ngây thơ như vậy, người trưởng thành không nên có cảm xúc..."
Sau đó, người phụ nữ này bị cư dân mạng đào ra, trong ba năm yêu đương, có hai năm cô ta còn đang qua lại với người khác.
Nguyên nhân cuối cùng chia tay, cũng là muốn gả cho người khác.
Lại nói mỗi lần chuyển khoản trong mấy năm nay của nhà trai, đều bị nhà gái yêu cầu ghi rõ là tặng cho.
Chung Chính Nam càng xem sắc mặt càng đen, những người này ai cũng có một mặt âm u không muốn người khác biết.
Điểm giống nhau mà Thẩm Lâm nhắc đến trong điện thoại Chung Chính Nam cũng đã nhìn ra, hắn trầm giọng nói vào trong điện thoại:
"Điểm giống nhau chính là, những người này đều trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn đến cái chết của người khác, luật pháp lại không thể phán quyết."
"Không sai, đây là tác phong nhất quán của thẩm phán giả, hắn thẩm phán đều là những người mà hắn cho rằng có tội, nhưng lại chưa phải nhận hậu quả.
Bây giờ anh còn cảm thấy là ta nghĩ nhiều sao?"
Lời nói của Thẩm Lâm, giống như một quả chùy nặng nện vào lòng Chung Chính Nam, cũng khiến hắn ý thức được, trận ngoài ý muốn này có lẽ thật sự không đơn giản như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận