Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 110: Duy nhất người hiềm nghi, Triệu Tuyết

Triệu Tuyết trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trên tay mình lại dính đầy máu tươi? Vì sao Quách Thủ Nghĩa bên cạnh lại hoảng sợ nhìn mình như vậy?
Còn có Đỗ Hoa kia, thịt trên ngón tay đã bị đào đến nát bét, lộ ra cả xương trắng âm u, hắn phảng phất hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, vẫn liều mạng đào đất, trong miệng còn không ngừng lặp lại:
"Ta có tội, ta đáng chết!"
Khó khăn lắm mới kịp phản ứng, Triệu Tuyết vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Đỗ Hoa, ngươi bình tĩnh một chút! Ngươi đang làm cái gì vậy? Mau dừng lại!"
Triệu Tuyết nắm chặt lấy tay Đỗ Hoa đang đào đất, ý đồ khiến hắn tỉnh táo lại.
Nhưng mà, Đỗ Hoa phảng phất mê muội, hai mắt trống rỗng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Ta có tội, ta tội đáng chết vạn lần!"
Khí lực của hắn lớn đến kỳ lạ, Triệu Tuyết gần như sắp không nắm được tay hắn.
Bởi vì lại gần, cho nên Triệu Tuyết có thể nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Hoa, ánh mắt hắn dị thường trống rỗng, nhưng trong ánh mắt hình như có một đoàn hắc vụ đang xoay tròn theo một quy luật đặc biệt nào đó, nhìn giống như Thái Cực.
Bốn mắt nhìn nhau, khi Đỗ Hoa nhìn thấy ánh mắt Triệu Tuyết, lại sợ hãi tới cực điểm.
Một sát na kia, Đỗ Hoa từ trong mắt Triệu Tuyết lại thấy được ánh mắt của Trần Phong.
Ánh mắt này tràn ngập uy nghiêm và lạnh lùng, phảng phất có thể nhìn rõ hết thảy tội ác, khiến hắn không cách nào giảo biện hay trốn tránh. Hắn lập tức minh bạch, hết thảy tội ác của mình đều đã không chỗ ẩn trốn, sau lưng Triệu Tuyết tựa hồ đang đứng đấy vị tồn tại không cách nào chạm đến kia.
"Đại nhân, ta biết tội, ta sẽ chuộc tội" Âm thanh Đỗ Hoa run rẩy đến cơ hồ không nghe rõ, hắn trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm Triệu Tuyết.
Triệu Tuyết bị phản ứng đột ngột của Đỗ Hoa làm giật mình, nàng lắc đầu nói:
"Đỗ Hoa, ngươi bình tĩnh một chút!"
Nhưng Đỗ Hoa phảng phất đã không nghe được lời Triệu Tuyết, hắn điên cuồng giằng co, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Triệu Tuyết, tiếp tục đào đất.
Trên mặt hắn tràn đầy tuyệt vọng và thống khổ, phảng phất như đang phải chịu sự tra tấn không thể nói rõ.
"Thả ta ra! Thả ta ra! Ta muốn chuộc tội! Ta muốn chuộc tội!"
Thanh âm Đỗ Hoa đã biến thành gào thét, hành vi của hắn khiến Triệu Tuyết và Quách Thủ Nghĩa ở đây đều cảm thấy chấn kinh.
Thấy mình không thể ngăn cản Đỗ Hoa, Triệu Tuyết vội vàng đứng dậy, chạy tới cửa liều mạng kêu gọi nhân viên trông coi gần đó. Khi các nhân viên trông coi tụ tập lại, Đỗ Hoa đã bất động.
Một màn trước mắt khiến cho tất cả mọi người cả đời khó mà quên được, ngón tay lộ ra xương trắng âm u của Đỗ Hoa chôn trong đất, nhìn như là hắn tự chôn sống mình.
Nhân viên trông coi vội vàng tiến lên, đỡ Đỗ Hoa dậy. Thẩm Lâm và những người khác nghe tin chạy tới, vừa vặn chứng kiến cảnh Đỗ Hoa được hai vị điều tra viên dìu ra ngoài.
Ánh mắt mấy người rơi vào Triệu Tuyết đang đứng cách đó không xa, hai tay Triệu Tuyết vẫn còn đang chảy máu.
Nhìn thấy ánh mắt của mấy người, Triệu Tuyết cúi đầu nhìn hai tay, sau đó mở rộng hai cánh tay nhìn về phía Thẩm Lâm, trong đôi mắt mang theo mấy phần vô vọng:
"Không phải ta..."
"Là nàng, chính là nàng! Đỗ Hoa cũng là bởi vì nhìn thấy nàng, mới đột nhiên phát điên!"
Quách Thủ Nghĩa kích động chỉ vào Triệu Tuyết quát, đồng thời hắn tận lực co rút thân thể vào góc, giữ khoảng cách với Triệu Tuyết.
Sắc mặt Thẩm Lâm và mấy người khác phức tạp, sự tình phát sinh quá mức đột ngột, cho dù là ai cũng không có chuẩn bị tâm lý, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng Đỗ Hoa lúc này sinh tử chưa rõ, Triệu Tuyết lại bị chỉ đích danh tại hiện trường, trên tay nàng hoàn toàn chính xác dính máu của Đỗ Hoa.
Bởi vậy, cho dù Thẩm Lâm có chút không tình nguyện, nhưng vẫn phất phất tay, Ngô Hướng Nam và Chu Hùng, mỗi người một bên, đi tới bên cạnh Triệu Tuyết.
"Triệu giáo sư, chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trước đó, mong cô phối hợp..."
Triệu Tuyết chỉ cảm thấy trong đầu một trận oanh minh, nàng cắn răng, loạng choạng đi theo Ngô Hướng Nam và Chu Hùng về phía xa.
Khi đi lướt qua Thẩm Lâm, hai người nhìn nhau một chút.
Thẩm Lâm có thể từ trong ánh mắt Triệu Tuyết nhìn thấy sự cầu cứu, giống như nàng đang cố gắng hết sức để chứng minh sự trong sạch của mình.
Cuối cùng, Triệu Tuyết được đưa tới một phòng thẩm vấn, tạm thời chờ đợi.
Mà Thẩm Lâm và những người khác thì đi tìm hiểu tình hình liên quan đến Đỗ Hoa.
Nhưng khi Thẩm Lâm và mấy người vừa tới bệnh viện, liền biết được một tin dữ.
Đỗ Hoa đã tử vong ngay khi được đưa tới bệnh viện. Nhìn báo cáo tử vong trong tay, Thẩm Lâm chỉ cảm thấy tờ giấy này nặng ngàn cân.
Trong báo cáo tử vong ghi rõ, nguyên nhân cái chết của Đỗ Hoa là do ngạt thở, trong khoang mũi và khí quản của hắn đều tìm thấy lượng lớn đất. Nói cách khác, Đỗ Hoa là bị chôn sống đến chết.
"Tại sao có thể như vậy? Đỗ Hoa vẫn phải chết, là ngoài ý muốn sao?"
Ngô Hướng Nam có chút khó tin, nhận lấy phần báo cáo tử vong này xem qua.
Dù sao trước đây không lâu mọi người vẫn còn thở phào vì bảo vệ được Đỗ Hoa, không ngờ trong nháy mắt, Đỗ Hoa đã rời khỏi nhân thế.
"Về Đề Hình ti, thẩm vấn Quách Thủ Nghĩa!"
Thẩm Lâm ra lệnh với sắc mặt nặng nề, sau đó trực tiếp mang theo mấy người trở về phòng thẩm vấn.
Nhìn Quách Thủ Nghĩa vẫn còn đang run lẩy bẩy ngồi ở đối diện, Thẩm Lâm đã không còn kiên nhẫn:
"Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, khai báo thành thật rõ ràng?"
Quách Thủ Nghĩa nuốt nước bọt, cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy, trong giọng nói còn mang theo sự sợ hãi cực lớn.
"Người phụ nữ kia vừa vào nhà tù, Đỗ Hoa nhìn thấy nàng, liền đột nhiên sững sờ ở đó.
Người phụ nữ kia cũng đứng ở đối diện không nhúc nhích.
Một lát sau, Đỗ Hoa đột nhiên quỳ xuống, không ngừng dập đầu với người phụ nữ kia, vừa dập đầu vừa không ngừng lặp lại mấy câu 'Ta có tội, ta đáng chết'.
Đỗ Hoa liều mạng dập đầu, trán chảy máu, sau đó người phụ nữ kia liền nâng đầu Đỗ Hoa lên, nhìn vào mắt Đỗ Hoa.
Sau đó Đỗ Hoa liền triệt để điên rồi, ta đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, cái chết của Đỗ Hoa nhất định có liên quan đến người phụ nữ kia!"
Thẩm phán!
Thông qua lời kể của Quách Thủ Nghĩa, trong đầu mấy người tự nhiên nổi lên hai chữ này.
Bọn hắn kinh ngạc liếc nhìn nhau, một ý nghĩ không rét mà run tự nhiên sinh ra.
Cái chết của Đỗ Hoa giống như bị thẩm phán, nhưng đây chính là nhà giam của Đề Hình ti, lúc đó chỉ có Triệu Tuyết ở đây.
"Liên hoàn thẩm phán án giết người, hung thủ coi mình là tồn tại có thể thẩm phán tội ác, vậy cái chết của Đỗ Hoa, rốt cuộc có phải hay không là một vụ thẩm phán do hung thủ chủ mưu?"
Đi ra ngoài cửa, Thẩm Lâm trầm giọng nói ra suy nghĩ trong lòng, Tôn Miễu im lặng nãy giờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nói:
"Nếu như Đỗ Hoa thật sự chết bởi thẩm phán, như vậy hung thủ duy nhất, có thể chỉ có Triệu Tuyết giáo sư..."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Thẩm Lâm biết rõ Tôn Miễu tính cách trầm ổn, hiếm khi khinh suất khẳng định, lời hắn nói nhất định có căn cứ.
Nhưng Triệu Tuyết, một học giả về dân tục, một người phụ nữ ôn tồn lễ độ, sao có thể dính líu đến liên hoàn thẩm phán án giết người này?
Hơn nữa, vấn đề mấu chốt nhất hiện tại là, mặc kệ hung thủ có phải là Triệu Tuyết hay không, rốt cuộc Đỗ Hoa làm thế nào cam tâm tình nguyện kết thúc sinh mệnh của mình bằng phương thức tàn nhẫn như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận