Hành Tẩu Nhân Gian Thẩm Phán Tội Ác, Chứng Đạo Phong Đô Đại Đế

Chương 148: Hắc ám quá khứ bị để lộ

Trước khi đến nhà Sở Hùng, Ngụy Tử Khải và Lưu Hiểu Đông không hề nói một câu, sắc mặt hai người đều rất ngưng trọng.
Từ khi vụ án này xảy ra đến nay đã mấy ngày trôi qua, nhưng bọn họ vẫn chưa nắm giữ được manh mối phá án hữu lực nào.
Cho nên hai người tự nhiên kỳ vọng nếu có thể phát hiện được gì đó từ trong nhà Sở Hùng, chí ít có thể phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt, sẽ có ích cho việc phá án và bắt giữ.
Hai người tới trước cửa nhà Sở Hùng, phát hiện sân nhà Sở Hùng đã bị phong tỏa, mấy tên điều tra viên đang chờ ở cửa ra vào.
Nhìn thấy Ngụy Tử Khải và Lưu Hiểu Đông, bọn họ lập tức tiến lên đón.
"Tổ trưởng, Lưu Hiểu Đông, chúng ta phát hiện ra thứ không tầm thường trong tầng hầm nhà Sở Hùng."
Một tên điều tra viên báo cáo.
Ngụy Tử Khải và Lưu Hiểu Đông liếc nhau, lập tức đi theo điều tra viên vào sân nhà Sở Hùng.
Lối vào tầng hầm nằm ở một góc sân, hai người dọc theo cầu thang đi xuống, trong lòng không khỏi tràn đầy chờ mong và khẩn trương.
Tầng hầm mờ tối và ẩm ướt, trong không khí tràn ngập một thứ mùi vị khó nói nên lời.
Các điều tra viên đã bật đèn, toàn bộ tầng hầm được chiếu sáng.
Ngụy Tử Khải và Lưu Hiểu Đông nhìn xung quanh, phát hiện trên vách tường tầng hầm treo đầy các loại ký hiệu và đồ án kỳ quái, thoạt nhìn như là một bộ phận của một loại nghi thức tôn giáo nào đó.
Ở giữa hầm, bày một chiếc giường lớn. Trên giường không có một ai, nhưng trên ga giường lại lưu lại một chút vết máu.
Ngụy Tử Khải đến gần bên giường, cẩn thận quan sát vết máu trên ga trải giường, phát hiện những vết máu này không phải mới, mà là đã khô từ lâu.
"Nơi này là..."
Lưu Hiểu Đông chỉ vào trên giường nói.
Ngụy Tử Khải khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
"Xem ra, nơi này chính là địa điểm Dương Tiểu Hoa bị sát hại."
Hai người tiếp tục tìm kiếm trong hầm, rất nhanh phát hiện một số vật phẩm kỳ quái trên một cái bàn.
Những vật phẩm này bao gồm một số xương cốt động vật, phù chú, ngọn nến cùng một thanh chủy thủ sắc bén. Ngụy Tử Khải cầm lấy chủy thủ, phát hiện trên chủy thủ cũng có dính vết máu.
"Những vật này... Tựa hồ có liên quan đến vụ án Dương Tiểu Hoa bị sát hại."
Lưu Hiểu Đông nói.
Ngụy Tử Khải khẽ gật đầu, nói:
"Không sai, những vật này rất có thể chính là công cụ dùng để tiến hành một loại nghi thức tà ác nào đó."
"Tổ trưởng, các anh đến xem cái này..."
Một tên điều tra viên kêu lên một tiếng, Ngụy Tử Khải hai người nhanh chóng đi tới.
Chỉ thấy, trong ngăn tủ ở căn phòng dưới đất này, đặt rất nhiều văn kiện giấy.
Ngụy Tử Khải tùy tiện mở ra mấy phần văn kiện, phần lớn đều là một số cổ thư ghi lại các loại truyền thuyết, còn có một số giấy phù chú vẽ đồ án phức tạp.
"Sở Hùng này xem ra rất si mê những thứ về phương diện này, chúng ta nên tìm người chuyên nghiệp hỏi một chút, xem xem những vật này đều là cái gì."
Vừa nói Ngụy Tử Khải vừa đưa những văn kiện này cho Lưu Hiểu Đông bên cạnh, mình thì tiếp tục lục lọi trong ngăn tủ này.
Rất nhanh, lại có mấy phần văn kiện tương đối tàn phá lọt vào tầm mắt Ngụy Tử Khải, sau khi mở ra xem, con ngươi của hắn bất ngờ phóng đại, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn mấy phần.
Trong này đặt chính là giấy tờ ghi chép trước kia của Sở Hùng.
Ngày 25 tháng 3, thuận gió túi một nén nhang bán hết hàng tám trăm ngạnh, phụ nam lão cha.
Ngày 29 tháng 3, một gốc hoa bán hết hàng năm trăm ngạnh, thoát hổ khẩu, bắc Dương lão thái.
Ngày mùng 6 tháng 7, một nén nhang quan tài đinh.
Ngày mùng 6 tháng 12, một gốc hoa mễ giá cao!
Trên giấy tờ cơ hồ tất cả đều là những nội dung kiểu này, cuối cùng tính được tổng ngạch đã đạt đến mấy vạn khối.
Vào niên đại đó, mấy vạn khối tiền đã là một số tiền không nhỏ.
Nhưng chân chính khiến Ngụy Tử Khải khiếp sợ không phải là những con số này, mà là tên của những vật phẩm trên giấy tờ.
"Một nén nhang, một gốc hoa..."
Ngụy Tử Khải tự lẩm bẩm:
"Đây đều là tiếng lóng của bọn buôn người thời xưa, một nén nhang đại biểu cho nam hài, một gốc hoa đại biểu cho nữ hài.
Dáng dấp đẹp mắt gọi là ngó sen non, không có tứ chi tật bệnh gọi là đứng được lên.
Ngạnh là cách gọi khác của trăm, hàng ngàn xưng là rồng.
Bị tra đưa đến quan phủ gọi là quan tài đinh, bị thẩm tra may mắn đào thoát gọi là thoát hổ khẩu, bán không được gọi là giá gạo cao.
Người mua là nam chính là lão cha, người mua là nữ thì là lão thái.
Dọc đường thuận tay lấy được gọi là thuận gió túi, nửa đường bị người phát hiện gọi là mất gió."
Nói xong, Ngụy Tử Khải đưa phần văn kiện này cho Lưu Hiểu Đông:
"Sở Hùng, trước đó còn làm qua loại hoạt động này..."
"Buôn bán nhân khẩu?"
Lưu Hiểu Đông kinh ngạc mở to hai mắt, hắn cơ hồ không thể tin được, Sở Hùng, một kẻ được gọi là nhà từ thiện, vậy mà lại dính đến hoạt động phạm pháp lại đen tối như thế.
"Đem những thứ này đều mang về, Sở Hùng đáng giá chúng ta hảo hảo tra một chút, ta cảm thấy sau lưng hắn còn có chuyện, đáng giá đào sâu."
Liên quan tới việc điều tra trong nhà Sở Hùng vẫn còn tiếp tục, đồng thời, bọn họ còn phát hiện một số vật phẩm có liên quan đến Dương Nhị Ngưu ở những nơi khác trong nhà Sở Hùng, những vật phẩm này càng khẳng định thêm mối quan hệ không tầm thường giữa hai người.
Trở lại Đề Hình ti, Ngụy Tử Khải và Lưu Hiểu Đông lập tức triệu tập tất cả điều tra viên, tiến hành phân tích và xâu chuỗi toàn diện các bằng chứng.
Bọn họ phát hiện, quan hệ giữa Sở Hùng và Dương Nhị Ngưu không phải là quan hệ giúp đỡ và được giúp đỡ đơn giản.
Dương Tiểu Hoa chính là đứa trẻ mà Dương Nhị Ngưu ban đầu mua được từ chỗ Sở Hùng, chỉ là vì điều kiện gia đình có hạn, Dương Nhị Ngưu vốn muốn có con trai, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mua con gái.
Đây là lần đầu tiên hắn liên hệ với Sở Hùng, mãi đến gần đây mới có quan hệ trở lại.
Đứa trẻ bị Sở Hùng bán đi đã lớn, duyên dáng yêu kiều, khiến Sở Hùng chú ý.
Sở Hùng lần nữa liên lạc với Dương Nhị Ngưu, tuyên bố mình nguyện ý ra giá cao, để Dương Nhị Ngưu bán Dương Tiểu Hoa cho hắn.
Dương Nhị Ngưu vì cuộc sống bức bách, thêm vào đó Sở Hùng uy hiếp lợi dụ, cuối cùng đã đáp ứng yêu cầu của Sở Hùng.
Thế nhưng, Sở Hùng đối với Dương Tiểu Hoa không phải là thật lòng thích, mà là có mưu đồ khác.
Cũng chính nguyên nhân này đã gây ra thảm án của Dương Tiểu Hoa, nhưng biết được việc này, Dương Nhị Ngưu chẳng những không có vạch trần, ngược lại còn giúp Sở Hùng xử lý thi thể của Dương Tiểu Hoa.
Lấy lý do cải thiện trong thôn, trong thôn xây dựng bảy cái giếng, sở dĩ như thế, cũng là bởi vì Sở Hùng tin tưởng những thứ này, cảm thấy nên trấn áp Dương Tiểu Hoa, phòng ngừa cô ta biến thành lệ quỷ đến trả thù.
Xâu chuỗi câu chuyện đến đây, tất cả mọi người trong phòng họp đều cảm thấy tức giận.
"Sở Hùng và Dương Nhị Ngưu này, quả thực là táng tận thiên lương!"
Một tên điều tra viên trẻ tuổi tức giận đập bàn.
Ngụy Tử Khải hít sâu một hơi, mặc dù không có nói chuyện, nhưng trên thực tế trong lòng hắn thậm chí cũng bắt đầu cảm thấy Sở Hùng chết tốt lắm.
"Cốc cốc cốc..."
Lại là một tràng tiếng gõ cửa, cắt ngang phòng họp, một vị điều tra viên tiến đến, ghé vào tai Ngụy Tử Khải, thấp giọng nói một câu:
"Tổ trưởng, lại có phát hiện mới ở nhà Sở Hùng, chúng ta phát hiện ra da mặt trong bàn thờ."
"Da mặt?"
"Ai?"
Đối mặt với câu hỏi của Ngụy Tử Khải, điều tra viên khẽ lắc đầu:
"Trước mắt còn không biết, nhưng chúng ta vừa phát hiện vết máu trong xe của Sở Hùng.
Trước mắt đang điều tra camera giám sát xung quanh, chuẩn bị tìm ra lộ tuyến bỏ chạy của Sở Hùng, nói không chừng sẽ có phát hiện..."
Ngụy Tử Khải nhìn thoáng qua Lưu Hiểu Đông, sự kinh ngạc trong mắt hai người không cần nói cũng biết.
Án này nếu được làm rõ, sẽ là vụ án có tính chất ác liệt nhất trong gần hai mươi năm trở lại đây.
Án này đã không thể xem như vụ án bình thường mà xử lý, nhất định phải báo cáo lãnh đạo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận