Giải Trí: Mới Vừa Chia Tay Liền Cùng Nữ Minh Tinh Vào Khách Sạn

Chương 886: Hoa ngữ giới âm nhạc bị một cái diễn viên giết xuyên qua?

Chương 886: Giới âm nhạc Hoa ngữ bị một diễn viên "g·i·ế·t" ngang?
"Ngọa Tào, đẹp trai vậy?"
"Trông quen quen!!"
"Còn ở đó mà quen quen, Tô Hà! Đây là Tô Hà!!"
"Tê... Diễn viên Tô Hà đó á??"
"Không chỉ là diễn viên đâu, hắn còn thành công ở lĩnh vực văn học nữa, 'Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu' nghe qua chưa, chính hắn viết đó!"
"Đến giờ ta vẫn còn nhớ những lời hắn nói, văn học chỉ là yêu t·h·í·c·h thôi, sau đó hắn viết thơ rồi tiến vào bảo tàng văn học......"
"Lại là Tô Hà, ban đầu ta tưởng những lĩnh vực khác của Tô Hà đã rất ưu tú rồi, ai ngờ nghệ thuật ca hát của hắn cũng mạnh như vậy á?"
"Thảo nào lúc cuối chương trình yêu cầu quán quân hát lại bài hát tiêu biểu, hắn hát ca khúc mới, hóa ra trước giờ hắn đâu phải ca sĩ, lấy đâu ra tác phẩm tiêu biểu chớ!!"
"Nói cách khác, chương trình âm nhạc đỉnh cao "nội ngu" nhất, lại bị một diễn viên giành chức vô địch?"
"Cái này còn chưa phải kinh khủng nhất đâu, kinh khủng nhất là quán quân giải t·h·i thơ từ toàn quốc cũng là hắn......"
Fan hâm mộ tại hiện trường n·ổ tung!
"Quái già" lại là Tô Hà!
Là diễn viên trẻ Tô Hà!
Hắn, một diễn viên, từ những tập đầu tiên của chương trình, với thành tích toàn thắng mà giành lấy chức quán quân, thắng cả ca vương Tần T·hi·ê·n Hậu, thắng luôn ca vương Trương Tư Triết!
Tiếng t·hé·t ch·ói tai vang lên!
Tiếng vỗ tay r·ộ r·a!
Càn quét cả hội trường!
Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ chấn kinh!
"A a a! Lão c·ô·ng thật là đẹp trai!!" Lâm Thanh Mộng giơ cao tấm bảng ủng hộ, gào th·é·t đến nỗi vì quá kh·í·c·h đ·ộ·n·g mà hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Thẩm Mạn Phương cũng không còn dáng vẻ bá đạo tổng tài nữa, chỉ vào Tô Hà trên sân khấu, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo, "Hắn là con ta! Ta sinh ra đó!!"
"Chuyện này mà cô cũng nhịn được?" Lý Hồng Minh nhìn về phía Tô Tĩnh Quốc.
Tô Tĩnh Quốc cười lắc đầu, mở bình giữ nhiệt ra nhấp một ngụm.
"Khụ khụ!"
Ông vẫn không nhịn được, bị sặc nước.
"Sao mà nhịn được chứ, ha ha ha......" Tô Tĩnh Quốc vỗ vai Lý Hồng Minh, p·h·át ra tiếng cười sảng khoái vô cùng.
Mẹ nó ông giỏi giả bộ quá đó!
Nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Tô Tĩnh Quốc, Lý Hồng Minh hâm mộ đến suýt c·ắn nát răng!......
"Ha ha, tôi đã nói 'Quái già' là thầy Tinh Hà rồi mà, mấy người cứ không tin!" Trương Hiểu Hàm k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đến đỏ bừng cả mặt.
Bây giờ cô đã hoàn toàn tin vào trực giác của mình!
"Thảo nào trong nhóm không thấy ai tiến cử ca khúc mới, hóa ra người viết ca khúc mới chính là thầy Tinh Hà á!" Tiết Lương cảm thán nói.
"Thầy Tinh Hà cũng quá m·ã·n·h l·i·ệ·t đi?" Trần Kỳ Tiếu mặt mũi tràn đầy sùng bái.
"Đâu chỉ là m·ã·n·h l·i·ệ·t, đơn giản là vô đ·ị·c·h!!" Lương Vũ Đình kinh ngạc thốt lên.
Là thành viên của ban nhạc, sự r·u·ng động trong lòng họ còn lớn hơn những người khác, dù sao họ biết Tô Hà còn có những thân ph·ậ·n khác, mà những thân ph·ậ·n này cộng lại thì quá kinh khủng!
Cách đó không xa.
Những ca sĩ kia sau một hồi chấn kinh ngắn ngủi thì đã hoàn hồn.
"Giới âm nhạc Hoa ngữ bị một diễn viên 'g·i·ế·t' ngang thật hả?"
"Khó tin quá, tôi tưởng sẽ là một vị tiền bối nào đó, ai ngờ lại trẻ như vậy?"
"Thảo nào tìm mãi không ra ca sĩ nào xứng với 'Quái già', hóa ra 'Quái già' vốn dĩ đâu phải ca sĩ......"
"Không lẽ biết làm thơ, diễn viên thì không thể là một ca sĩ giỏi?"
"Mấy người quên là hắn đâu chỉ có những thành tựu đó, mà còn là một phú nhị đại hàng đầu nữa?"
"Vì sao hắn vừa giàu, vừa tài hoa như vậy?"
Những ca sĩ đó ai nấy đều mặt mũi tràn đầy hâm mộ.
Một người có thể ưu tú đến mức nào chứ?
Bất kỳ thành tựu nào trước đây của Tô Hà cũng đủ cho hắn ăn cả đời rồi, vốn dĩ đã là một người vô cùng ưu tú, nay lại thể hiện thực lực đỉnh phong ở một lĩnh vực khác, đủ để khiến tất cả mọi người phải cảm động!
"Thật sự là anh ấy......" Lý Tuyền nghe những người xung quanh kinh thán, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tô Hà trên sân khấu, hai hàng nước mắt không tự chủ được lăn xuống trên gò má, "Hình như mắt nhìn người của tôi tệ thật."
Nói không hối h·ậ·n là giả dối.
Ngay khi biết Tô Hà chính là Tinh Hà, cô đã hối h·ậ·n rồi.
Hóa ra người đàn ông này thật sự có thể dùng tài hoa để chiến thắng đồng tiền.
Hóa ra chỉ cần anh muốn làm, thì có thể dễ dàng đạt đến đỉnh cao trong mọi lĩnh vực.
"Tôi có thể nâng cô lên thành ca hậu, cũng có thể nâng cô lên thành ca thần!"
Thì ra, câu nói anh nói lúc chia tay không phải là nói suông, anh thật sự có khả năng đó.
Nhưng mà hối h·ậ·n thì có ích gì?
Lý Tuyền nhìn về phía hàng ghế đầu, nơi có một cô gái đang giơ cao tấm bảng ủng hộ, k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g reo hò tên Tô Hà, bên cạnh cô gái là người nhà của Tô Hà.
Nếu như lúc trước cô không đòi chia tay, thì người ngồi ở đó có phải là cô không?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Tuyền không khỏi nở một nụ cười t·h·ả·m đ·ạ·m.......
"Ta là ta.
Là màu sắc không giống với pháo hoa.
Giữa biển trời bao la, muốn làm bọt biển kiên cường nhất.
Ta t·h·í·c·h ta, để tường vi nở ra một loại quả ngọt, Trong sa mạc cô đ·ộ·c, vẫn nở rộ trần trụi.
Trong sa mạc cô đ·ộ·c...... Vẫn nở rộ trần trụi......"
Một bài hát kết thúc.
Màn ảnh chậm rãi tiến lên.
Cuối cùng dừng lại đặc tả gương mặt Tô Hà.
Sau khi gỡ bỏ lớp mặt nạ, Tô Hà càng thêm đẹp trai, cộng thêm cảm xúc mà bài hát mang lại, khiến khán giả được thấy trọn vẹn con người anh.
Loại sức mạnh trùng kích thị giác và thính giác đó, khiến hiệu quả trình diễn tăng lên gấp bội.
Đồng thời, cũng cho những đối thủ khác biết rằng họ đã chiếm quá nhiều ưu thế.
Nếu như không có ngụy trang, không có che mặt, chỉ với gương mặt này của Tô Hà thôi đã bỏ xa họ rồi.
Mà fan hâm mộ "Quái già" tại hiện trường, lại càng đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g gào thét tên anh.
"Tô Hà!"
"Tô Hà! Tô Hà!!"
"Tô Hà!!"
"Tô Hà! Tô Hà!!"
Trong tiếng hoan hô của cả hội trường.
« M·ô·n·g Diện Ca Vương » chính thức khép lại.
Người dẫn chương trình và mấy ca sĩ tiến lên sân khấu, bốn vị giám khảo cũng lên sân khấu.
"Nửa tiếng nữa, sẽ có buổi phỏng vấn sau trận đấu, mời ca sĩ và ban giám khảo cùng tham gia, mọi người nếu cảm thấy hứng thú thì có thể theo dõi buổi phỏng vấn trực tiếp."
"Một lần nữa cảm ơn các tuyển thủ đã mang đến một buổi tiệc âm nhạc đỉnh cao như vậy, cảm ơn những lời bình chuyên nghiệp của các thầy cô giám khảo, cảm ơn khán giả đã nhiệt tình ủng hộ chương trình, cảm ơn Nhất Ưu Võng đã là nhà tài trợ duy nhất của chương trình, tôi xin tuyên bố, « M·ô·n·g Diện Ca Vương » mùa thứ nhất kết thúc thành công tốt đẹp!"
Người dẫn chương trình nói xong, mọi người cùng cúi đầu chào khán giả.
Tiếng hoan hô của khán giả bên dưới lại càng lớn hơn!
"Tô Hà, cậu giấu tớ kỹ quá đó!" Trương Tư Triết nở nụ cười trước ống kính, nhưng lại lẩm bẩm mấy chữ.
Ngưỡng mộ!
Trong lòng anh bây giờ ngoài ngưỡng mộ ra thì vẫn là ngưỡng mộ!
Là một "b·ứ·c vương", anh đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng này, nhưng hôm nay nó lại không xảy ra với anh, mà lại bị Tô Hà chiếm trọn.
Điều quan trọng nhất là, vừa nghĩ đến việc mình coi Tô Hà là đối thủ, còn muốn tranh giành vị trí ca sĩ số một dưới trướng Tô Hà, Trương Tư Triết lại cảm thấy vô cùng x·ấ·u hổ.
Mẹ nó, ai mà tranh nổi với chính chủ Tô Hà chứ?
"Đây là quy tắc của chương trình mà, tớ cũng đâu còn cách nào khác." Tô Hà cười nói.
"Tóm lại, chúc mừng cậu vô địch!" Trương Tư Triết hít sâu một hơi.
Dù thế nào đi nữa, chức vô địch này rơi vào tay Tô Hà, trong lòng anh cũng vui vẻ.
Dù sao nếu đổi thành ca sĩ khác, Trương Tư Triết chắc chắn sẽ không phục, còn với Tô Hà thì anh hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
"Cậu cũng đâu có kém, chỉ thua tớ có một bậc thôi." Tô Hà vỗ vai anh, khích lệ nói.
Trương Tư Triết giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười có chút gượng gạo.
Cậu đúng là biết cách khen người đó!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận